Logo
Trang chủ

Chương 77

Đọc to

Đúng 5h sáng xe ô tô mà lớp tôi thuê đã đón đủ tất cả thành viên trong lớp và khởi hành tiến tới Hạ Long Bay, khi xe bắt đầu lăn bánh thì chúng tôi cũng bắt đầu hò hét, lớp trưởng của lớp tôi bây giờ kiêm cả chức quản ca. Khi lớp trưởng đứng ở đầu xe hát bài nào thì cả lớp tôi lại cùng đồng thanh hát to theo, không biết lớp trưởng hồi bé có thi Đồ Rê Mí không nữa mà những bài lớp trưởng hát toàn là nhạc thiếu nhi như: Một con vịt, con cào cào, hai con thằn lằn con... Cái xe 40 chỗ chứa đến 45 người như muốn nổ tung thành trăm mảnh vì tiếng hò hét của chúng tôi. Tôi tin rằng nếu lớp chúng tôi không bỏ ra một số tiền lớn để thuê hẳn một chiếc xe thì đảm bảo bác tài xế đuổi hết chúng tôi xuống mất. Cuộc vui đã chóng tàn khi xe đã đi được một đoạn đường dài, chúng tôi cũng đã khá mệt vì vừa hò hét hết sức và cộng thêm sự mệt mỏi khi đi xe ô tô nữa, có ai đi xe mà không mệt đâu. Bây giờ nhìn bao quát trên xe chỉ còn những cái đầu đã gục vào vai nhau, đâu đó có nhóm thì thủ thỉ tâm sự với nhau về kỳ thi tốt nghiệp sắp đến. Tôi biết là trong thâm tâm ai cũng lo lắng, sốt ruột cho kỳ thi sắp đến nhưng bọn nó không nói ra thôi...

Mải nô đùa với lũ con trai trên xe mà tôi quên bẵng là em vẫn còn tồn tại, sau cái lần chúng tôi đi chơi với nhau ở trong Lựng Xanh, tôi và em có sự cách biệt rõ rệt, em không còn nói chuyện với tôi nữa và tôi cũng vậy vì đơn giản hai chúng tôi đều rất ngại nhau. Đảo mắt nhìn một hồi quanh xe để tìm em, phía trước xe không thấy em đâu, đằng sau cũng không có, một nỗi sợ hãi trong tôi dâng lên bất giác làm tôi đứng dậy, hóa ra em ở ngay bên phía tay trái của tôi. Em đang ngủ ngon lành như một thiên thần trong sáng và thuần khiết, nhìn em như vậy thì ai có thể biết được em đã trở thành đàn bà rồi cơ chứ... Nói thật với các bạn là đến bây giờ khi ngồi gõ những dòng chữ này trong đầu tôi vẫn còn ý nghĩ là em hư hỏng thời học cấp 3...

Tôi cứ ngồi ngắm nhìn em ngủ ngon lành chỉ đến khi tiếng phanh "kít.. kít" phát ra từ chiếc ô tô chở chúng tôi và tiếng bác tài xế thông báo là đã đến nơi thì lúc đó em mới tỉnh dậy và thôi cũng thôi không nhìn em nữa. Cả lớp chúng tôi nhìn thấy bở biển như là được uống Bò Húc vậy ai cũng tỉnh táo hẳn ra không còn cảnh mệt mỏi khi ở trên xe nữa.

Cô giáo bắt cả lớp xếp thành hàng để đi cho đỡ lạc nhau vì ở bãi biển rất đông người nhưng cô làm sao có thể quản được bọn con trai chúng tôi được cơ chứ, bọn con trai chúng tôi chả chịu nghe lời cô giáo, cứ thế từng đứa chạy thật nhanh ra bờ biển để thỏa sức nô đùa. Thật kỳ lạ là cô chẳng những không cáu gắt như khi bọn tôi không nghe lời như ở trên lớp học nữa mà cô chỉ cười và lắc đầu. Tôi thì chả được tự do tung hoành như bọn nó mà tôi bị bọn con gái bắt làm nô lệ để xách những đồ ăn thức uống mà lớp tôi đã mua từ ở nhà, tôi cũng muốn phi ra bãi biển như bọn con trai lớp tôi lắm chứ nhưng tính tình tôi hiền nên con gái lớp tôi biết vậy nên bắt nạt tôi và vì một phần nữa là lúc phân công người xách đồ em cũng có lên tiếng bảo tôi làm nên tôi không thể không đồng ý được (Mẹ ơi mẹ tha lỗi cho thằng con dại gái này).

Cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh nô lệ, tôi thay quần áo và chạy ra bãi biển nơi mà bọn lớp tôi đang nô đùa ngoài đấy. Bọn con gái lớp tôi đúng là bọn nhà quê đi dép lê, đi bơi gì mặc cả quần áo dài xuống biển chả mặc bikini cho bọn con trai chúng tôi được rửa mắt gì cả, 3 năm học với nhau chút ít gì thì cũng có tình cảm thân thiết với nhau vậy mà bọn nó làm bọn con trai chúng tôi thất vọng quá. Ngay đây cả cái Vân nó cũng vận cả quần dài xuống biển.

- Ê! Vân mày mặc thế sao bơi được?

- Có gì mà không được?

- Thì... Mặc vậy nó bó bơi sao được! Ít ra thì phải mặc bikini như mấy bà già kia thì mới bơi được chứ!

- Úi! Mặc thế ngại chết! Tôi mặc vậy để ông nhìn thấy hết à... Ko được đâu sói ạ!

- Xời! Ai thèm nhìn cái đồ Quạ biến thành Cò như mày!

Bực bội vì cái kiểu nói của cái Vân tôi đành lên bờ ngồi để ngắm nhìn các bà, cô, chị mặc bikini cho đã cái mắt. Đảo mắt nhìn 1 vòng mà chỉ thấy các bà có khi là có cả các cụ nữa cơ chả có các em xinh tươi gì cả! Đã bực nay còn bực hơn tôi ngồi nghĩ ngợi lan man đến em, không biết em đang ở đâu mà từ này tới giờ không thấy mặt em đâu cả. Không biết có phải là nghĩ tới em lên tôi thông minh ra hay không mà trên đầu tôi hiện lên cái bóng đèn đó là lúc trên xe tôi có nghe thấy nhóm ăn chơi của em có trao đổi về vấn đề quần áo khi đi bơi và tôi đoán chắc rằng kiểu gì em cũng mang bikini đi để mặc lúc đi bơi. Đây đúng là cơ hội ngàn năm có một, nghĩ là làm tôi bật dậy chạy ra bờ biển để tìm em... Ra đến bờ biển tìm em nhưng tìm mãi chả thấy em đâu tôi lại lủi thủi trở về chỗ cô giáo và các bạn ở lại trông quần áo của cả lớp. Trong lúc quay về tôi thấy em đang ngồi lau tóc, hóa ra em tắm xong từ lâu rồi... Hix. hix..

Đề xuất Voz: Oan hồn trong xóm trọ
Quay lại truyện Đơn phương
BÌNH LUẬN