Tôi trượt đại học! Chính xác hơn, tôi thiếu 0,5 điểm nữa thôi là có thể bước chân vào ngôi trường đại học mà bố mẹ tôi thích nhất. Ở nơi tôi sinh ra và lớn lên, đa số sinh viên đều theo học ở trường này. Trong khi chờ kết quả thi đại học, tôi đã từng tuyên bố thẳng thừng trước bố mẹ rằng dù trượt đại học, tôi cũng không ở nhà, dù có phải học ở một trường cao đẳng nào đó cũng được, miễn là được lên Hà Nội học. Nhưng người đời thường truyền nhau câu châm ngôn: "Nói trước bước không qua", đúng vậy! Sau khi biết kết quả thi, tôi không cảm thấy tuyệt vọng như các sĩ tử khác mà thấy thật nhẹ nhõm và không có ý định lên Hà Nội học nữa. Với số điểm của tôi, tôi có thể nộp nguyện vọng 2 vào hệ cao đẳng của trường tôi đã thi hoặc nộp vào một trường đại học "phìn phìn" nào đó trên Hà Nội, nhưng không, tôi đã nộp nguyện vọng 2 vào một trường đại học gần nhà. Có lẽ là tôi sợ chị, tôi sợ lên Hà Nội học sẽ gặp chị...
Trong tâm tư của mọi người, có lẽ ai cũng thích khi học đại học có thể học xa nhà, đặc biệt là học trên Hà Nội, vì ở đó ta có thể bắt đầu cuộc sống tự lập, không bị bố mẹ cai quản. Nói cách khác, lên đó sống ta có thể đàm đúm đi sớm về tối mà không bị bố mẹ la mắng. Tôi cũng ao ước có cuộc sống như vậy... Nhưng sau lần thi đại học trên Hà Nội, tôi không muốn học trên đó nữa.
Có người nói đi học xa nhà mới trưởng thành được! Tôi không phủ nhận điều đó, đúng là đi học xa nhà làm con người ta trưởng thành hơn. Nhưng tôi thấy không hẳn là như vậy, không hẳn học xa nhà mới trưởng thành được. Tôi cảm thấy mặc dù mình không học xa nhà, nhưng đi học đại học, được tiếp xúc với đủ loại người đã làm tôi trưởng thành, biết suy nghĩ hơn... Cho hỏi tí, không phải bố mẹ các bạn có dạy các bạn làm người bằng câu châm ngôn nào không? Nếu có thì các bạn có thể nói ra bằng cách comment được không? Còn tôi, vào đầu năm học lớp 10, mẹ đã dạy tôi làm người bằng một câu châm ngôn, và câu đó có nội dung như này: "Ở đời làm người thì khó còn làm chó thì dễ". Một câu châm ngôn về cuộc sống có vẻ hơi thô thiển, đúng không? Nhưng với tôi, nó rất có ý nghĩa. Quả thực là bố mẹ tôi rất ít trò chuyện với tôi, khuyên nhủ tôi làm thế này làm thế kia... Nhìn bạn bè đồng trang lứa được bố mẹ quan tâm đến từng sợi tóc mà tôi thấy chạnh lòng... Nhưng tôi hiểu cho bố mẹ tôi, mẹ thì đi làm từ 4h sáng, đến 7h tôi mới về ăn cơm xong thì đi ngủ luôn, vì đi bán hàng ở chợ vất vả lắm, suốt ngày phải nói... Người ta thì những ngày chủ nhật, lễ tết được nghỉ, còn những ngày đó là ngày vất vả nhất của mẹ tôi, vì những ngày đó lượng khách mua rất đông. Năm nào cũng vậy, mẹ tôi đều bán đến 30 Tết và mùng 4 đã phải đi khai xuân. Vậy trong một năm ròng rã, mẹ tôi chỉ được nghỉ có 4 ngày. Còn bố tôi, ông cũng không sung sướng gì, có khi ông còn vất vả hơn mẹ tôi, khi mà người ta ngủ thì bố tôi đi làm, còn khi người ta đi làm thì bố tôi ngủ. Có nghĩa là bố tôi làm trong các hầm lò và hay làm vào buổi tối (đi làm theo ca, ca 1, ca 2, ca 3). Làm việc trong một môi trường như vậy thì rất có hại cho sức khỏe, và hằng năm công ty thường tổ chức cho công nhân ngành này đi "Rửa Phổi". Bố mẹ tôi vất vả là vì ai? Vì bản thân họ ư? Không đâu! Là vì tôi, vì cuộc sống của tôi sau này... Cũng may trời phú cho tôi bản tính hiền lành, biết lễ phép với mọi người. Hiện đại hơn cả là "Đập đá"... Để gây ra những hậu quả khôn lường, khi làm những việc đó các bạn trẻ ấy không nghĩ tới người thân của mình sao? Nói thật chứ cầm đồng tiền của bố mẹ trên tay mà tôi không nỡ tiêu, vì đó là bao nhiêu sương máu của bố mẹ mới có được đồng tiền đó... Mà thôi, nói chuyện xã hội thì nói cả ngày không xong... Nếu ai mà cũng như tôi thì xã hội đâu còn là xã hội nữa, phải có người này người nọ chứ, phải không các bạn!
...
Thời gian trôi thật nhanh, mới ngày nào còn bỡ ngỡ với môi trường học tập mới, bạn mới, mà giờ đây đã đến Tết Tây rồi. Trong khoảng thời gian đó, tôi không có một chút tin tức gì về em, không biết giờ đây em đang làm gì, học ở đâu? Tôi cũng định nhắn tin hỏi bạn bè, nhưng suy đi tính lại, tự nhiên đi hỏi nghe vô lý lắm, bọn nó lại nghĩ linh tinh thì lại rách việc! Trong danh bạ tôi vẫn còn lưu số điện thoại của em, nhưng tôi ít khi nhắn tin trò chuyện với em... Và giờ đây, tôi lấy cớ chúc mừng Tết Tây để dần dần hỏi xem em đang học ở đâu. Tin nhắn gửi đi đã 10 phút rồi mà em vẫn chưa rep lại, tôi sốt ruột gọi cho em luôn, nhưng đầu dây bên kia chỉ có tiếng nói đã được cài đặt sẵn "Số máy quý khách...". Vậy là em đã thay số điện thoại rồi sao???
Đã lâu rồi tôi không sắm sửa gì cho bản thân, nhân tiện được nghỉ một ngày Tết Tây, tôi lấy xe máy của bố phóng ra chợ lớn của chỗ tôi để mua ít quần áo mới. Khi ra đường, tôi thấy mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, từ con đường đến những nhà cao tầng mọc lên. Còn tôi thì sao? Bề ngoài tôi có thay đổi, nhưng trái tim tôi thì không, trái tim tôi vẫn đập vì em, vì người con gái tôi yêu hơn chính bản thân mình.
Đi dạo một vòng quanh chợ, tôi chả chọn được cái nào, chỉ thấy chợ nhiều gái đến lạ thường, từ gái trẻ đến gái già... Nhưng vô ích thôi, tất cả những gái đó chỉ xách dép cho gái của tôi mà thôi... Và tình cờ tôi gặp được mấy thằng bạn thời cấp 3...
- Ơ! Sơn xì, đi đâu thế!
- Ôi! Thằng em lâu lắm rồi không gặp, giờ mày học cái gì rồi, sao tao gọi cho mày mà không được?
- Úi zời, nói ra thì dài dòng lắm, anh em mình kiếm chỗ nào ngồi tâm sự đi!
- Đi đâu bây giờ?
1.
2...
3...