Bữa cơm mặc dù thiếu bố nó và chị cả nó, nhưng cả 3 mẹ con nó vẫn cười nói vui vẻ trong bữa cơm. Nhưng 3 mẹ con nó vui vẻ chả được bao lâu thì có tiếng gọi cửa bên ngoài quấy dày.
"T ơi!.. T ơi... !"
Mẹ nó từ mâm cơm chạy ra trên tay vẫn cầm bát cơm với đôi đũa
"Chị gọi gì em thế?"
"Giờ này mà mày còn ăn được hả, mày chạy ra dặng bạch đàn nhanh lên cái T nhà mày bị treo cổ lên cây kìa"
... Choang...
"Chị nói gì vậy? Sao con T nhà em lại bị như vậy"
"Tao có biết gì đâu, tao đi qua thấy mọi người bảo là cái T mà tao nhìn thấy giống nó lắm vậy tao báo cho mày ngay, thế thằng bố nó đâu?"
"Anh ấy đi làm đêm không về được"
"Mày chạy ra đi, để nhà tao trông cho"
"Vâng! Chị trông 2 đứa trẻ hộ em với.. huhu T.. ơi"
*Ngày thứ 2 chị không về...
Đúng như lời bác hàng xóm báo tin, chị nó bị một nhóm côn đồ cướp tài sản và treo chị nó lên cây cách nhà nó 100m. Cũng may được mọi người quanh khu đấy cứu chị nó và kịp thời đưa lên bệnh viện không thì...
"May là đưa lên sớm chứ chậm một tí là không cứu được nữa" – bác sĩ trò chuyện với mẹ nó.
"Vâng! Cũng may bác sĩ à!"
"Tôi đã kiểm tra hết toàn bộ rồi, không có gì đáng nghiêm trọng, một hai ngày nữa là cháu được ra viện"
"Cảm ơn bác sĩ! Em có chút gọi là bồi dưỡng bác sĩ" – mẹ nó dúi ít tiền vào tay bác sĩ
"Chị này hay nhỉ! Người đưa con bé lên bệnh viện tối hôm qua là bạn thân của tôi! Bạn tôi mà biết còn ra sao nữa! Chị cầm tiền mà bồi dưỡng cho cháu đi"
"Em cảm ơn bác sĩ nhiều lắm!"
*Ngày thứ 3 chị không về...
Bác sĩ nói quả không sai đúng là hai ngày sau chị nó được xuất viện. Xe ô-tô của bệnh viện đưa chị nó về đến tận nhà, nhưng sức khỏe của chị nó chưa được bình phục chị nó vẫn phải thở bằng bình ô xi. Nhà nó đông hẳn nên toàn họ hàng hai bên nội ngoại, hàng xóm đến hỏi thăm tình hình sức khỏe. Chị nó bệnh đúng lúc mùa gặt tới thế là họ hàng 2 bên và hàng xóm cùng góp sức gặt hộ nhà nó để mẹ nó ở nhà chăm sóc chị nó mong sớm bình phục. Còn nó thì suốt ngày tung tăng đi chơi, đi chơi về xong nó sà vào giường của chị nó xoa bóp chân tay cho chị nó.
*Ngày thứ 4 chị không về...
Chị nó dần dần hồi phục sức khỏe có thể dùng ánh mặt để biểu thị trạng thái, nhưng chị nó vẫn phải thở bằng một bình ô-xi và ăn cháo thay ăn cơm. Mọi người thấy chị nó bình phục nên ai cũng mừng thay cho mẹ nó.
Nhưng giường như tử thần đã nhắm vào ai thì người đó cũng không thể thoát được cái chết và chị nó cũng vậy...
"Cu đỉn vào nói chuyện với chị cho chị đỡ buồn đi! Để mẹ đi nấu cơm"
"Vâng! ạ"
Nó lại lon chạy vào cạnh giường chị nó và kể chuyện.
"Chị T ơi! Hôm nay em bị thằng Cu lì bắt nạt, nó trói em vào gốc cây chị à"
"Chị mau mau khỏi bệnh rồi đánh nó cho em với, nó suốt ngày bắt nạt em thôi!"
Nói được mấy câu nó lại
Đề xuất Voz: [Truyện Ma] Chó thành Tinh