Logo
Trang chủ
Chương 92

Chương 92

Đọc to

- Sơn làm gì trong đó mà lâu thế 2 cậu nhỉ?
- Ai biết! Ai bắt nó uống lắm làm chi! Chắc giờ nhập hộ khẩu luôn trong đó rồi, hehe.. he..
- Có khi nó xỉu trong đó rồi cũng nên.. haha
- Các cậu đừng có nói nhảm! Thôi để tớ vào xem thế nào, tớ thấy hơi lo lo...
- Á.. á.. Hai cậu vào đây nhanh lên! Sơn... Cậu.. ấy.. nằm.. bất tỉnh trên sàn nhà...
- Sao... Sao.. nó lại nằm ở đây.. ???
- Tớ.. tớ không biết.. tớ vào thì đã thấy Sơn nằm bất tỉnh ở đây rồi. Hai cậu mau bế Sơn vào trong giường của tớ đi. !!
- Ngọc Hiếu.. tránh ra nào, để tớ bế nó cho, chắc nó uống nhiều quá đấy mà, đi không vững nữa nên mới ngã xoài ra nền nhà...
- Phòng Ngọc Hiếu ở đâu?
- Ở.. trên tầng 2.. Cậu đi theo tớ.. !
...

- Oài! Thằng này trông cò lả mà nặng phết...
- Giờ tính sao đây 2 cậu?? Hay là đưa Sơn lên bệnh viện!
- Thôi! Đưa lên làm gì cho ông bà già nó lo lắng ra! Nó không sao đâu, chắc chỉ say quá với nằm trên sàn lạnh nên mới như vậy thôi, Hiếu cứ để nó nằm ở đây đi!
- Hay hai cậu đưa Sơn về nhà đi, tớ sợ Sơn nằm đây.. bố mẹ tớ về...
- Cậu đùa à Ngọc Hiếu, nó bị vậy bọn tớ sao đưa nó về được, đi như vậy nguy hiểm lắm! Bọn cơ động nhìn thấy là tóm gọn luôn!
- Vậy giờ làm sao đây???
- Hiếu cứ để nó nằm ở đây đi! Tí nữa tỉnh là nó tự về được thôi mà! Thôi bọn tớ đi về trước đây... Chào Ngọc Hiếu...
- Ơ.. này... Hai cậu... !!!
...

Tôi nằm trên giường của em, gối đầu vào gối của em, đắp cả chăn của em nữa... Một cảm giác thân thương tràn ngập khắp cơ thể tôi. Tôi đã tỉnh từ lâu nhưng tôi vẫn giả vờ mình bất tỉnh để tận hưởng cảm giác được nằm trên giường của em, nằm trên giường của người con gái tôi yêu say đắm. Còn về em, thỉnh thoảng em lại chạy vào phòng xem tôi đã tỉnh chưa, em đến bên giường kéo lại cái chăn cho ngay ngắn lúc tôi vô ý đạp nó ra, bàn tay em rờ lên trán của tôi xem tôi có bị sốt không... Những hành động của em không khác gì cô vợ bé nhỏ đáng yêu đang chăm sóc chồng bị ốm vậy... Có khi ngất xỉu ở nhà em lại hay, dù bị mất mặt trước em, trước hai thằng bạn, nhưng bù lại tôi được em chăm sóc tận tình thì còn gì bằng... Rờ trán tôi xong, thấy tôi vẫn ngủ ngon em rời khỏi giường và bước ra ngoài... Tôi nằm trên giường mà phân vân quá, liệu có nên nói hết tất cả tình cảm của tôi với em không... Có lẽ trái tim tôi đã quá tổn thương vì em, vì vậy nó cần được trái tim của em làm lành những tổn thương đó.. Tôi đạp chăn ra và chạy đến cầm tay em.. Do quá bất ngờ và theo phản xạ em quay người lại..

- Sơn.. sao.. Sơn... !!?!
Không để em nói hết câu, tôi kéo em lại, ôm em vào lòng và nói những gì con tim mách bảo..
- Ngọc Hiếu à! Tớ.. tớ.. thích Ngọc Hiếu từ lâu lắm rồi!

Nghe thấy tôi nói vậy, em cố gắng thoát khỏi vòng tay của tôi, nhưng làm sao em có thể thoát được cơ chứ, thấy không thoát được vòng tay tôi em đành buông xuôi và nói nhỏ..
- Sơn.. sơn.. bỏ Ngọc Hiếu ra đi! Có lẽ Sơn vẫn còn say...
- Không.. tớ hết say từ lâu rồi.. ! Tớ sẽ không bỏ Ngọc Hiếu ra đâu! Tớ sợ tớ bỏ Ngọc Hiếu ra tớ sẽ mất Ngọc Hiếu...
- Sơn.. cậu làm sao thế, ??! Cậu đừng làm tớ sợ. !!!

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Review lại " Em đã bỏ nghề làm nông nghiệp như thế đó "
Quay lại truyện Đơn phương
BÌNH LUẬN