**1 năm sau...**
Cuộc sống của tôi vẫn êm ả như mặt hồ không gợn sóng sau ngày em lấy chồng. Thời gian trôi nhanh thật, em đã lấy chồng được 1 năm rồi! Còn tôi thì vẫn chẳng có mối tình nào "vắt vai" từ lúc em lên xe hoa. Có lẽ trái tim tôi đã hóa đá vì em mất rồi! À, báo cho các bạn một tin vui, em đã sinh baby, một bé gái kháu khỉnh.
... *0972xxxx*... Calling...
- Alo! Ai đấy?
- Alo! Sơn "xì" à! Tớ Long đây, có bận gì không? Đi thăm Ngọc Hiếu đi!
- Ngọc Hiếu làm sao mà phải đi thăm?
- Ơ! Ông chưa biết gì à? Hôm nay là đầy tháng con gái NH, mấy đứa lớp mình đang tụ tập đi kìa!
- Ừm! Vậy đợi tớ 10 phút!
- Nhanh lên đấy, không bọn nó đợi!
Tôi đắn đo suy nghĩ mãi, không biết có nên đi hay không. Chiều nay tôi mới trở về nhà sau một chuyến đường dài từ quê lên trong kỳ nghỉ hè, người vẫn còn mệt chỉ muốn ngủ thôi. Nhưng tôi nghĩ đến em, nghĩ đến việc bọn lớp sẽ nghĩ gì nếu tôi không đến thăm em. Hơn nữa, tôi đã không còn tình cảm với em thì cớ gì mà không cố gắng đi một chút chứ...
Tôi phóng xe đến nơi lớp tôi tụ tập để đi đến nhà em. Những người đi thăm em toàn là nhóm ăn chơi trong lớp hồi cấp 3, không nhiều, chỉ có gần 10 người, trong đó có cả tôi. Khi đến nhà em thì em ra mở cửa. Lúc mở cửa ra cho bọn tôi vào, tôi và bọn lớp không thể nào nhận ra em nữa. Thân hình mảnh mai của em hồi cấp 3 giờ biến đâu mất, thay vào đó là thân hình phát tướng... Mấy đứa còn nói vui là nhìn em không khác gì cái thùng phi. Nếu mà tôi vẫn còn thầm yêu em thì đảm bảo tôi sẽ chửi thầm mấy đứa kia, còn bây giờ thì sao nhỉ? Tôi chỉ cười mỉm khi nghe mấy đứa kia nói vậy.
Nhìn thân hình phát tướng của em như vậy, không hẳn là em xấu đi mà trong mắt tôi, em xinh đến lạ thường, em trắng hơn trước... Nhiều lúc nhìn em nói chuyện với mấy đứa bạn về cuộc sống vợ chồng của em, vừa nghe vừa nhìn bức ảnh cưới treo ở phòng khách mà tim tôi tự nhiên nhói đau, một cảm xúc thật ngột ngạt, khó thở... Bọn tôi nói chuyện to vậy mà baby của em vẫn ngủ ngoan như chú cún con. Mấy đứa con gái cứ tranh nhau bế và chụp ảnh... Và cuối cùng, tôi cũng được bế baby của em. Do tôi chưa bế trẻ con bao giờ nên còn khá vụng về, và sự vụng về của tôi đã làm baby của em thức giấc. Những tưởng như mấy đứa trẻ con khác thức giấc là khóc, nhưng baby của em ngoan thật là ngoan, baby không những không khóc mà còn mỉm cười với tôi... Rồi baby lại rúc đầu vào ngực tôi ngủ tiếp. Sau khoảnh khắc diệu kỳ đó, tôi được mấy đứa trong lớp khen là có duyên với baby của em và điều quan trọng là em cười... Một nụ cười mà đã lâu lắm rồi tôi mới thấy nó xuất hiện trên mặt em... Ngay lúc đó, một cảm giác thân thương tràn ngập khắp người tôi... Nụ cười của baby như được hiểu là em đã không mang lại cho tôi hạnh phúc thì con của em đã thay em làm điều đó... Phải nói là baby của em xinh thật là xinh, da trắng, má lúm đồng tiền một bên thôi nhé! Một ý nghĩ thoáng qua đầu tôi, đó là tôi ước gì đây là con gái tôi và em là cô vợ bé nhỏ của tôi, nhưng ý nghĩ ấy chợt vụt tắt vì sự thực em đã có chồng và trên tay tôi là sản phẩm của em và chồng em...