Logo
Trang chủ

Chương 63

Đọc to

Thời gian vẫn trôi theo từng nhịp chu kỳ của nó, nhưng sao cảm giác không gian kỳ lạ hiện tại như đang đóng băng lấy nó vậy. Mọi thứ bất động, êm đềm trôi vào một khoảng lặng tuyệt đối... Riêng tôi, cảm thấy bản thân như một con thuyền đang đắm chìm dần vào trong hai hồ thu trong veo đối diện...

- "Mình đang làm cái gì vậy? Sao cô ta lại nói những chuyện đó với mình???" - Những câu hỏi mơ hồ thoáng làm tôi giật mình, bất giác thoát ra khỏi đôi mắt của Ngọc...

-... Đó, chỉ có vậy thôi... Hiểu rồi chứ...

-... Ngọc vẫn ngơ ngác, ánh mắt như găm lại bóng hình của tôi trong đó.

- Này... Không nghe thấy tôi nói gì à?

-... Ơ... Hừ... Tránh ra... Đồ xấu xa!!! - Ngọc đẩy tôi ra rồi đùng đùng bước về phía cửa phòng.

- Này... Cô làm sao vậy? Nghĩ cái gì thế??? - Tôi chạy theo, với lấy tay Ngọc.

- Anh bỏ ra... Hừ, nghĩ gì anh tự đi mà đoán...! - Ngọc vùng vằng hất tay tôi, định mở cửa nhưng nắm cửa đã bị tôi giữ lấy.

-... Anh... Để tôi về!!!

- Cô làm gì mà xúc động vậy, ngộ à! Có phải bị ngộ thật không!!! Kêu người ta tìm cách diễn đạt cho mình hiểu rồi lại vô cớ đánh người ta. Thế là ý gì?

- Anh đừng có chống chế nữa... Tưởng tôi ngu ngơ không biết gì à... Đồ cơ hội!!!

-... Sao hai má cô đỏ lựng lên vậy... Lại sốt rồi à, quay ra đây tôi xem nào. - Tôi vừa nói vừa xoay hai vai Ngọc lại, cô nàng thì vẫn cúi gằm mặt như để che giấu một điều gì đó.

-... Anh... Hừ... - Ngọc lại đẩy tôi ra, đoạn hấp tấp chạy ra khỏi phòng.

- "Con bé này hôm nay làm sao vậy nhỉ???"

Tôi thắc mắc với những suy nghĩ trong đầu. Biểu cảm vừa rồi của Ngọc không đơn thuần chỉ là tức giận, mà nó còn ẩn chứa trong đó sự ngại ngùng, ngượng nghịu của một cô gái thiếu "kinh nghiệm". "Kinh nghiệm" gì thì tôi chưa dám khẳng định, nhưng có một điều rõ ràng là Ngọc đã cố thể hiện thái quá sự tức giận của mình nhằm che giấu đi cái biểu cảm đó.

- "Tít... Tít..." - Tôi chủ động gọi cho Ngọc nhằm vãn hồi lại "trật tự ứng xử". Những chuyện vớ vẩn thế này tốt nhất là nên giải quyết ngay, tránh để những mập mờ trong lòng nhen nhóm thành những hiểu lầm, nghi kỵ lớn hơn trong tương lai.

- "Tít... Tít..." - Cuộc gọi thứ ba liên tiếp...

-... Còn dám gọi cho tôi nữa à!!!

- Heyy, có gì mà không dám chứ! Gọi để nói chuyện rõ ràng với cô mà thôi... Thế nào, có chịu nghe không?

- Hừ... Khỏi cần. Hừm... Coi như vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra.

- Tôi cứ thích coi là có chuyện xảy ra đấy, heyy!!!

-... Anh... Đồ điên... Đồ lì như trâu... Đồ... Kim Ngưu!!!

-... Cái gì Kim Ngưu vậy???

- Hừ... Không liên quan tới anh... Tôi ngủ đây, đừng có làm phiền tôi nữa. Không thì đừng trách!!!

Dứt lời Ngọc cúp máy luôn. Kim Ngưu... Xem ra cô nàng biết được ngày sinh của tôi là từ K.Nguyên rồi. Kim Ngưu - Ma Kết: Dường như chỉ hợp nhau trên lý thuyết mà thôi, cứ nhìn từ tôi và Ngọc là hiểu thực tế nó như thế nào. Haizz...

Sáng hôm sau...

- "Cộc... Cộc..."

-... Ai thì gọi đi... Chưa sáng ra đã gõ cửa như nện búa vậy... - Biết rõ mười mươi là Ngọc qua nhịp điệu gõ cửa, nên tôi cố lè nhè lên tiếng trong cơn ngái ngủ.

- Đồ trâu đầm, sáng bảnh mắt rồi còn ngủ. - Ngọc vừa nói khẽ đẩy tôi ra, lách qua khe cửa để đi vào.

- Tự nhiên như ruồi nhở... Sao tối qua còn chạy trối chết bằng được cơ mà.

- Còn dám nhắc lại à, lần sau mà anh còn giở trò như vậy nữa thì biết tay tôi!!!

- Tôi đang muốn biết ngay bây giờ đây, heyy - Tôi làm mặt gian bước lại gần phía Ngọc.

- Anh... - Vẻ hốt hoảng thoáng hiện trên nét mặt cô nàng.

- Căng thẳng thế... Vào dọn lại giường chiếu thôi mà, hê hê... Nào, nhấc cái mông lên, ngồi hết cả lên gối người ta rồi, gái con đứa!!!

- Hừ, ngồi lên cho sau này thằng nào lấy về cũng phải sợ.

- Thằng nào thì thằng, sau ế thì nhớ trừ thằng này ra nhé. Dí cả "cục thịt" lên gối người ta thế kia thì bố ai dám lấy nữa!!!

- Không bao giờ đến lượt anh đâu mà mơ... Thôi, mặc quần áo tử tế vào đi.

- Mặc làm gì?

- Đi ra đây với tôi.

- Không đi... Aiii, đau... Tôi bận rồi... ĐAU!!!... Thế đi đâu??? - Tôi bất lực khi bị đòn cấu véo của Ngọc khống chế.

- Đi cả ngày hôm nay luôn.

- Đi những đâu mà cả ngày?

- Đi Mai Châu chụp ảnh!!! - Hai mắt cô nàng hấp háy nhìn tôi chờ đợi.

- Đi cả ngày thế thì trưa ở đâu? Vào nhà nghỉ à?

- Ừ!!! - Ngọc tỉnh bơ.

- Chung phòng???

- Đi chết đi đồ dâm tặc!!! - Ngọc đáp chiếc gối vào người tôi.

- Thế thì nghỉ đi, tôi không rỗi hơi hành xác xe ôm cả ngày cho cô đâu.

- Vậy anh muốn gì?

- Ở nhà, ngủ. Chiều dậy giải quyết nốt công việc, tôi còn đống luận văn phải làm nữa kia kìa.

- Hì, yên tâm, hôm nay tôi làm xe ôm cho anh là được chứ gì.

- Ui xùi, không mất thời gian luyên thuyên với cô nữa. Nói chung là tôi không đi.

- Anh biết lái xe chưa, ô tô ấy?

- Biết, nhưng chưa có bằng... Mà cô hỏi để...

- Mặc quần áo vào đi tôi cho anh xem cái này!!!

...

- "Bíp... Chóc.." - Tiếng mở khoá từ chiếc Audi trắng muốt đang nằm im lìm trong một góc của tầng hầm khu Skycity.

- Xe ai vậy?

- Xe tôi đó, à không, chính xác là xe nhà mua cho tôi.

- Sao vẫn để được ở đây à? Tưởng nhà cô cho thuê rồi mà?

- Ờ thì... Thực ra là... Vẫn chưa tìm được khách...

- Ừm... - "Thì có muốn cho thuê đâu mà chẳng không có khách." - Tôi nghĩ thầm.

- Hì, vẫn chưa thấy anh nhận xét gì về "nó" cả.

- Hả?... À, ừ... Nhìn cũng đẹp... A4 à, nó hợp với cô đấy.

- Hì, thực sự thì tôi mới chỉ thích nó thôi chứ chưa muốn mua lắm. Không ngờ là hôm qua bố lại tặng nó cho tôi.

- Thảo nào vẫn chưa có biển... Mà cô lái vững chưa vậy, đường Hòa Bình - Mai Châu nhiều dốc đèo, sương mù lắm, lại còn cả C.A nữa... Tôi thì chịu rồi đấy.

- Heyy, thế mới là anh. Còn đi với tôi thì anh cứ yên tâm, kinh nghiệm lái xe cả Tây lẫn Ta đủ cả rồi. - Ngọc hớn hở.

- Lái từ lúc nào mà bảo vững?

- Cấp ba tôi đã học lái rồi, có điều chưa lớn nên chưa có xe thôi. Nói vậy là anh hiểu rồi chứ.

- Ghê... Khi nào rỗi bổ túc cho tôi nhé.

- Cứ đóng phí đầy đủ là okie.

- Phí thế nào?

- Thì cứ đi cùng tôi khi tôi cần, như bây giờ chẳng hạn này.

- Thế thì thuê thầy riêng cho nó lành, nghỉ đi.

- Có gái đi cùng chẳng thích hơn à. - Ngọc giễu cợt.

- Mau chết chứ ham hố gì, thôi đi đi. Lên Mai Châu xa lắc đấy, đi nhanh còn về.

Nói là đi chụp ảnh, chứ thực chất chuyến đi này mang nhiều tính khám phá và du lịch hơn. Thành ra tôi tâm trạng tôi cũng khá thoải mái khi được đắm chìm vào cảnh quan, con người trên suốt quãng đường đi. Dọc đường hai lần bị các xxx "vẫy" kiểm tra (chắc là vì xe không biển) nhưng cũng không có vấn đề gì. Ngọc tự tin kể cũng không sai, phải công nhận tay lái của cô nàng khá vững, liên tục bứt tốc, lách làn, vượt xe trên khắp hành trình. Còn có một chút bạo của tuổi trẻ trên những đoạn leo dốc, đổ đèo, cua gấp khúc với tốc độ cao nên đôi lúc cũng làm lòng dạ tôi cũng phải nhộn nhạo.

- Biết cô "lụa" rồi, đi từ từ thôi, làm gì mà vội thế!!!

- Hehehe. - Ngọc tinh nghịch tiếp tục tăng ga để trêu ngươi tôi.

Thăm quan nhà máy thủy điện Hòa Bình, chụp ảnh chán chê những khối kiến trúc, công trình đồ sộ của nhà máy. Hai đứa tôi quyết định đi thâu trưa lên Mai Châu luôn rồi tranh thủ ăn dọc đường cho kịp thời gian một ngày sáng đi tối về. Để nói về Mai Châu thì có khá nhiều thứ thú vị, với riêng tôi có lẽ ấn tượng nhất là sắc màu của những đồi chè, nương ngô trên bản Lác. Những mảng khói, sương trắng và mây mờ trôi bồng bềnh nơi đèo Thung Khe cũng đem đến nhiều góc cảnh đẹp và huyền ảo để Ngọc tha hồ sáng tạo bằng những khung hình trên ống ngắm của mình.

- Cái khăn này hợp với cô đấy... Đó, tôn khuôn mặt cô lên khá nhiều...

- Tôi mua cho anh cái mũ nồi này nhé, haha nhìn anh trông giống mấy anh "Dao Thái Mông" lắm...

Tôi và Ngọc tru tréo ngắm nghía, thử đồ và trêu nhau ở khu chợ những gian hàng đặc sản, thổ cẩm. Nơi đây cũng là nơi tụ họp nhiều hoạt động của các dân tộc nhất, nên Ngọc vô cùng thích thú khi được thoải mái lia ống ngắm để thu lại trọn vẹn nhiều nhất có thể những khuôn mặt, chân dung, những góc ảnh, khung hình sống động và chân thực nhất về con người và cảnh vật nơi đây.

- Em bé ơi, quay ra đây cho chị chụp hình nào... Chị chụp đẹp lắm, chụp cho em xinh như hoa hậu luôn... Hì, xấu hổ à...

- Hê hê, chắc nhìn cô giống alien quá làm các em nó sợ...

- Này thì alien này... - "Trách..." - Hì hì, được một bức chân dung "trâu đầm ngố tàu" rồi nhé, hehe - Ngọc hứng thú ra mặt khi "chộp" được một góc chân dung "vụng trộm" của tôi.

- Xem nào...

- Không cho xem...

- Ơ hay nhở, ảnh chụp tôi thì tôi phải được xem chứ...

- Đã bảo không cho là không cho mà - "Trách..." - Thêm phát nữa này, hihihi.

Thăm thú, mua sắm thêm một số món đặc sản đến hơn 4 giờ chiều, chúng tôi quyết định trở về. Ngọc tiếc rẻ vì vẫn chưa thể đi được sâu thêm vào những bản làng xung quanh lân cận, cũng như là các hang động kỳ thú lân cận. Tôi thừa cơ "gạ gẫm" qua đêm tại đây một hôm để trêu Ngọc, những tưởng sẽ làm cho cô nàng nổi cáu, ai dè...

-... Ừ, hay là thế nhỉ... Quyết định nhé!!!

- Hả... Quyết cái gì???

- Thì làm theo anh ấy, qua đêm tại đây một hôm, chứ giờ đã mất công đến đây rồi mà về ngay thì cũng tiếc lắm.

- Thôi thôi, cho tôi xin. Chém vậy thôi mà cũng hùa theo được, về thôi mai tôi còn nhiều việc phải làm lắm. Hôm nay đi với cô làm lỡ dở hết cả rồi.

- Hừ, lưỡi không xương, ai suốt từ sáng đến giờ cứ hễ mở miệng là "đẹp quá, tuyệt quá!!!" hả???

- Thì... Đẹp thật thì chẳng khen, nhưng mà đi đâu cũng phải có giờ giấc chứ. Đâu phải cứ muốn đi là đi được, còn công việc làm ăn nữa mà.

- Hừm, lần sau không bao giờ rủ những người suốt ngày công với việc đi cùng nữa.

- "Kiểu này chắc không rủ được ông Trường nên mới rủ mình đây!!!!" - Tôi suy đoán.

- Vậy giờ về chứ gì?

- Ừ, về thôi. Về luôn đi, không hiểu sao tôi cứ thấy nóng ruột!!!

- Xùy, suốt ngày chống chế!!! - Ngọc miễn cưỡng mở cửa xe.

...

Hơn 8 giờ tối, chúng tôi cuối cùng cũng đã có mặt tại nhà của mình...

- Này cô ăn đi... Cái này nướng kỹ rồi ngon lắm...

-... Anh cũng ăn đi, sao cứ gắp cho tôi mãi vậy? - Ngọc hỏi khi thấy tôi cứ ngồi bóc cơm lam cho cô nàng, hết khúc này đến khúc khác.

- Để chuộc lỗi, can tội lúc nãy làm cô mất hứng, hì hì. - Tôi đon đả.

- Đồ lẻo mép!!! - Ngọc nguýt tôi nhưng tay thì vẫn bẻ cơm ăn ngon lành.

- Thực ra là tôi thấy nóng ruột, không hiểu sao cứ cồn cào suốt từ lúc mình vào trong khu chợ dân tộc.

- Chắc "bạn gái" lại đang mong rồi!!!

- Ờ... Chắc vậy thật.

-... - Ngọc không nói gì nữa, lẳng lặng "thâu nạp" nốt phần cơm lam dang dở trên đĩa.

- "Ring... Ring..." - Ly à, anh nghe. Ừ... Hả, làm sao hả em???...

10 rưỡi tối tại bệnh viện Thanh Nhàn...

- Cậu này hay thật, đã bảo không lấy được nữa là không lấy được. Có lấy thêm nữa cũng chưa chắc đã đủ mà cậu còn bị nguy hiểm theo nữa!!!

Chị y tá quát lên vì tôi cứ bướng bỉnh đòi truyền thêm máu cho Xuân. Một vết đâm nguy hiểm vào ngay vùng bụng, gây thương tổn động mạch chủ. Máu của Xuân lại thuộc nhóm máu thiếu "quỹ" trong kho máu của bệnh viện, nên việc cấp cứu vô cùng khó khăn. Cả cơ thể tôi bải hoải, rã rời sau khi rút ra một lượng máu lớn chưa từng thấy so với những lần hiến máu trước. Nhưng việc cứu người trước mắt mới là quan trọng, nhất lại là Xuân nên tôi chẳng còn suy tính, đắn đo được nhiều nữa.

- Chị cứ lấy thêm của em đi, em khỏe lắm, không có chuyện gì đâu. - Tôi nóng vội.

- Cậu ngồi yên ở ghế đi cho chúng tôi còn làm việc. - Chị y tá biết là không thể nói lý với tôi nữa nên lẳng lặng bỏ đi cùng với những túi máu vừa được hiến.

Ku Hải dưới quê ngay sau khi biết tin cũng đã tức tốc phóng ngược lên Hà Nội, chắc giờ cũng sắp đến nơi rồi. Tôi còn nhờ cả Trà huy động thêm trong nhóm nhân đạo những người có thể hiến máu cho Xuân.

- Huhu, tại em... Tại em tất cả... Chỉ vì em hẹn anh ấy ra ngoài nên anh ấy mới gặp chuyện... Huhuhu

Ly nức nở ngồi khóc ngất trên vai My. Theo những gì con bé kể lại, hai đứa đang đi chơi với nhau thì bị hai thanh niên đeo khẩu trang ép xe rồi ra tay với Xuân. Không rõ chúng nó định dằn mặt hay là có chủ ý giết người, nhưng tôi cũng thoáng rùng mình và cảm thấy may mắn khi Xuân chỉ bị ăn một nhát dao. Với thương tích như hiện tại thì chỉ cần thêm một vết thương bất kỳ gây mất máu nữa là tính mạng của Xuân sẽ thập phần nguy hiểm.

- Tôi: Nín đi Ly, không phải lỗi của em đâu... Anh nghĩ chuyện này chắc chắn phải có nguyên nhân khác và nó không liên quan gì tới em cả.

- Ngọc: Anh ấy nói đúng đấy, em không có lỗi gì đâu. Việc cần làm bây giờ là phải bình tĩnh để chăm sóc cho bạn em.

- My: Mày nghe thấy mọi người nói gì chưa!!!! Tao cũng nghĩ vậy nên lúc này mày không được khóc nữa mà phải thật bình tĩnh.

- Tôi: Cũng muộn rồi đấy, cô cứ về nghỉ đi.

- Ngọc: Anh không về thì tôi về làm gì. Với lại mai cũng là ngày nghỉ mà.

- Tôi: ... Vậy, cảm ơn cô... Haizz...

- Con ơi! Con ơi, con tôi đâu rồi... Ôi...!!! - Tiếng khóc than lầm rầm vang vọng nơi hành lang... Bố mẹ và các cô chú của Xuân đã lên tới nơi rồi... Không gian gần như lập tức chìm trong ngột ngạt bởi những trạng thái cảm xúc hỗn độn đến từ sự lo lắng, căng thẳng và đau thương.

- Bác... Hai bác bình tĩnh đi. Xuân nó đang ở trong này... Các bác sĩ đang rất cố gắng... Nó sẽ không sao đâu ạ!!!

Tôi và Ngọc phải chia nhau ra an ủi và động viên tinh thần của bố mẹ Xuân. Mẹ Xuân sau khi nghe y tá thông báo tình hình tạm thời thì ngất lên ngất xuống, khiến Ngọc và cô của Xuân phải dìu vào ghế để bôi dầu gió. Bố Xuân thì bình tĩnh hơn một chút, cùng với chú Xuân hỏi han tôi về sự thể xảy ra với Xuân...

- Anh ơi, anh!!! Đâu rồi... Làm sao, anh Xuân làm sao rồi hả anh???

Ku Hải lo lắng phi xe một mạch từ dưới quê lên rồi lao vào phòng hiến máu luôn, tính ra có khi nó còn cực hơn cả tôi. Hơn 10 phút sau thì Trà cùng với một số thành viên có thể huy động được đã có mặt. Top này mới chính là top chủ lực và thực sự tính mạng của Xuân cho đến lúc này có giữ được hay không phần lớn là nhờ vào Trà và những thành viên nhiệt huyết này.

...

Gần 12 giờ đêm... Cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra với sự xuất hiện của bác sĩ tham gia cấp cứu, chứ không phải là những y tá ra vào như cách đây ít phút.

- Bác sĩ... Con tôi... Con tôi... Bác sĩ ơi, con tôi... Làm sao rồi ạ...???

- Tình hình bệnh nhân tạm thời đã qua cơn nguy kịch, tuy nhiên vẫn cần phải theo dõi thêm... Sống được lần này là phải nhờ ơn lớn của những người hiến máu kia và ơn đức của dòng họ, tổ tiên nữa. Vết đâm chỉ cần lệch thêm một chút nữa thôi là đi vào vùng tim rồi... Chà chà!!!

Mặc dù đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng bác sĩ vẫn yêu cầu theo dõi riêng bệnh nhân thêm một khoảng thời gian nên mọi người vẫn chưa thể tiếp xúc được với Xuân. Cơn lo lắng, nỗi sợ hãi và sự căng thẳng qua đi, cũng là lúc cơ thể được thả lỏng và bắt đầu "thẩm thấu" dần những mệt mỏi, rã rời sau biến cố vừa trải qua. Tôi và Hải nhợt nhạt như người mất hồn, là người truyền những đợt máu đầu tiên, lại truyền theo kiểu liều mạng "không còn gì để mất", nên tôi cảm nhận thấy rõ nhất cái cảm giác vô lực và choáng váng đang lan tràn khắp quanh cơ thể.

- Anh mệt quá rồi đấy!!! Về nhà nghỉ tạm đi nhé, rồi sáng lại qua. - Ngọc lo lắng nhìn tôi.

- Tôi không sao, cô mệt thì cứ về trước đi... Hôm nay cô cũng vất vả nhiều rồi...

- Anh không về thì làm sao tôi về được chứ...

- Cô cứ về trước đi, tôi đợi đến sáng xem tình hình bạn tôi thế nào rồi về sau.

- Vậy thôi tôi ở lại với anh rồi về một thể... Anh mệt rồi thì ngồi nghỉ đi, đứng dậy làm gì vậy...???

-... Cám ơn Trà nhiều nhé, may mắn làm sao hôm nay lại có Trà và mấy thành viên trong nhóm... - Tôi bước đến nói chuyện với Trà, cô nàng nãy giờ vẫn đang ngồi an ủi Ly.

- Tuấn nói gì lạ vậy, Xuân cũng là bạn mình mà, ai lại ân huệ với bạn bè của mình chứ!!!

- Ừ, mà mấy người trong nhóm đâu rồi. Nãy mình qua cảm ơn vẫn còn thấy họ cơ mà?

- À, họ thấy tình hình tạm ổn nên về trước rồi...

- Hôm nào nhờ Trà thu xếp để mình mời họ một bữa nhé. Họ nhiệt tình quá!!!

- Cả Tuấn nữa, lấy máu mà không cần quan tâm đến tính mạng của mình...

-... Chắc Trà lại nghe mấy bà y tá nói linh tinh chứ gì!!!

- Cần gì nghe đâu, chỉ cần nhìn qua sắc mặt và đôi mắt của Tuấn là ra thôi mà. Nhợt nhạt, mệt mỏi cứ như người mất hồn, ốm bệnh lâu ngày vậy!!!

- Mình vẫn còn trụ được... Không sao!!!

- Tuấn nghe lời bạn Tuấn, về nhà nghỉ ngơi đi... - Trà khẽ liếc về phía Ngọc.

- Không sao, đằng nào cũng muộn rồi, đợi đến sáng mình về cũng được.

- Hai người đi cùng nhau à?

- Ừ, lúc đến cũng đến cũng nhau mà... Mà Trà... Đi với ai vậy?

- Ừ, mình đi một mình thôi.

- Ừ, mà Trà cũng về nghỉ đi, ở đây cũng có nhiều người lo cho Xuân rồi.

- Khi nào Tuấn về thì mình về.

- Ơ...

- Hì hì hì.

8 giờ sáng...

- Bạn anh không có vấn đề gì là may rồi... Bác sĩ cũng nói là khả năng biến chứng nội tạng là không nhiều.

- Ừ... Đúng là may thật... Vết đâm tuy ở vùng cận nguy hiểm nhưng vẫn chưa đủ hiểm để chết người ngay.

- Giờ về nghỉ ngơi rồi 2 giờ chiều lại qua phải không... Phải không???... Này, anh có nghe tôi nói gì không vậy???

-... Hả... Ờ... Ừm...

- Anh mệt à???...

- Hơi... Choáng... - Đầu óc tôi lúc này quả thực đang rất bùng nhùng, văng vẳng, quay cuồng và chóng mặt. Mắt mũi thì căng ra cùng cái nhức nhối khắp vùng đỉnh đầu. Sau một đêm thức trắng và truyền quá nhiều máu, thực sự là tôi đang sắp lả...

- Ôm chặt lấy... Cố gắng lên, sắp về tới nhà rồi... - Ngọc vừa nói vừa cầm hai cánh tay tôi đặt lên eo cô ấy.

-... Cám ơn cô... Về nhà rồi... Muốn xử tôi thế nào cũng được, hề... - Tôi ngả dần đầu mình vào vai Ngọc. Cả thân thể tôi lúc này chính xác là đang nửa ngồi, nửa tựa vào người cô ấy.

- "Ring... Ring... Ring..." - Chuông điện thoại của Ngọc reo liên hồi.

- Sao cô không nghe máy?

- Đi thế này thì nghe làm sao được.

- Đỗ lại mà nghe, nhỡ ai gọi có việc gì thì sao...

- Đằng nào cũng về đến nhà rồi, mà tưởng nãy giờ anh lả rồi chứ, lì gớm nhỉ...

- Kim Ngưu mà... Hề hề...

-... Ơ... Anh...

Ngọc ngập ngừng lên tiếng khi chúng tôi vừa về đến cửa nhà... Trên vỉa hè trước cửa nhà lúc này... Là Trường với chiếc điện thoại trên tay. Anh ta im lặng không nói gì, nhưng đôi mắt thì đang lạnh lùng xoáy sâu vào nơi vùng eo và vai của Ngọc...
 

Đề xuất Tiên Hiệp: Vạn Sinh Si Ma
Quay lại truyện Dòng đời nổi trôi
BÌNH LUẬN