- Ơ... A.Trường... Em chào anh...
- Ừm... Hai người... Đi đâu về vậy? - Trường bước lại gần, giọng nói vẫn bình tĩnh, không một chút động.
- À... Bọn em đi cafe, về hơi muộn nên Ngọc ngủ gật giữa đường...
- Hơ... Ưm... Ơ... A.Trường à... Sao... Anh lại đến giờ này vậy??? - Ngọc đã tỉnh giấc, cô nàng hẳn cũng như tôi, khá bất ngờ trước sự xuất hiện đường đột của Trường.
- Ừm, anh ở lại công ty làm nốt một số việc... Lúc về tiện đường nên muốn qua thăm em một chút thôi. - Vẻ mặt Trường vẫn thản nhiên khi nói chuyện với Ngọc, không rõ trong lòng anh ta đang nghĩ gì lúc này.
- Ngọc: Qua rồi vậy sao không gọi cho em biết. Cứ đứng ngoài này làm gì cho lạnh ra? - Ngọc quan hoài.
- Trường: Không sao, anh ngồi trong xe mà, nửa muốn nửa lại không muốn gọi cho em vì cũng hơi muộn rồi. Vừa định gọi thì em với Tuấn về. - Trường vừa nói vừa hướng mắt về phía chiếc SUV Lexus đang đỗ bên đường.
- Tôi: Anh lên trên nhà đi. - Tôi vừa nói vừa kéo chiếc cửa sắt.
- Trường: Thôi khỏi, anh ở đây một lát rồi về thôi.
- Tôi: Vậy hai người cứ nói chuyện đi nhé, em lên nhà trước. Chào anh ạ!!!
- Trường: Ừ, chào chú.
...
Hơn 12h đêm, gần 1 tiếng kể từ lúc Ngọc lên phòng, vẫn không thấy cô nàng í ới như mọi khi. Tôi tắt đèn, nằm sắp xếp lại một vài số liệu của bản báo cáo rồi thiếp đi lúc nào không hay...
- "Ring... Ring... "
- Muộn rồi còn gọi tôi làm gì vậy...??
- Anh đã ngủ rồi à?
- Ừm... Có chuyện gì không?
- Cũng không có chuyện gì đâu... Mà ngày mai, anh có lịch hẹn với anh em đồng nghiệp thì cứ đi đi nhé.
- Vậy còn buổi hẹn với cô??
- Không cần đâu, mai không cần đi nữa...
- ...
- Sao vậy, anh còn nghe không đấy?
- Ừm, vậy được rồi.
- Anh không hỏi lý do... Vì sao lại không đi nữa à...
- Có gì phải hỏi đâu, không đi nữa thì thôi mà.
- Ừm...
- Có muốn tâm sự gì nữa không, không thì tôi ngủ tiếp đây.
- Ừm, vậy anh ngủ đi. Bye bye anh.
- "Roẹt... " - Nói là ngủ tiếp chứ sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi vừa rồi thì tôi chẳng thể ngủ được nữa khi đầu óc cứ bị quẩn quanh bởi những câu hỏi "Trường đã nói gì với Ngọc? Ngọc có chuyện gì không mà khi nãy nghe giọng có vẻ lạ?... ". Nằm trằn trọc gác tay lên trán, cuối cùng tôi đành mở máy để tìm hiểu thêm một số kỹ năng về dự toán công trình và kỹ thuật xây dựng cho qua thời gian. Dù gì ngày mai không phải đi với Ngọc nên tôi cũng thoải mái ngủ ngày để bù lại cái thức trắng của đêm nay...
Từ sau buổi tối chạm mặt Trường đến giờ thì Ngọc cũng đã bắt đầu những tháng ngày đi làm ở công ty X, tất nhiên là cô nàng được xếp về phòng kinh doanh của Trường vì đó là nơi phù hợp nhất với khả năng của Ngọc. Chưa kể với môi trường như vậy, cũng là điều kiện tốt để phát triển tình cảm giữa hai người. Riêng tôi thì vẫn là những ngày tháng rong ruổi, lăn lộn cùng anh em trên công trường. Công việc của tôi không thực sự đòi hỏi điều đó nhưng việc bám sát cùng đội ngũ có cái tác dụng rất hay là giúp mình phối hợp với nhóm tốt hơn và cũng trực tiếp học hỏi thêm được nhiều kiến thức thực tế về kỹ thuật của ngành thi công và xây lắp.
- "Rọc.. Rọc... Rọc... " - Từng nhịp âm thanh rền rĩ, nặng nhọc vang lên nơi công trường xây dựng...
- Anh Tùng: Vào "lán" nghỉ tý đi Tuấn ơi, mày định làm hết việc của bọn anh hay sao đấy!!!
- Tôi: Không sao đâu mà anh, anh em công nhân họ phơi lưng từ sáng đến chiều còn được nữa là thanh niên trai tráng như em... À, hai anh check giúp em mấy cái số liệu này xem em đồng bộ khớp chưa ạ.
- Anh Tiến: Vào kia nghỉ rồi muốn xem gì thì xem. Mới Tết nhất xong mà chú đã quần quật như trâu đầm vậy, sắp tới chạy tiến độ ở Bắc Giang và Ninh Bình sợ không theo được đâu.
- Tôi: Vâng... Haizz, thôi cho em lon coca thôi anh, bia với rượu để tối, em xin... Ực... Đây các anh check luôn giúp em đi...
- Anh Quý: Được rồi, chú thạo việc cũng nhanh đấy. Cứ thế này không sớm thì muộn rồi cũng chia tay các anh thôi. - Anh Quý vừa tu lon bia vừa khà khà nói.
- Tôi: Ơ... Lệch nhiều hay sao hả anh???
- Anh Tiến: Không phải, ông ấy dọa chú thôi, hehe.
- Anh Quý: Chú cứ làm tốt thế này, gói bên mình lại hoàn thành đúng tiến độ. Không sớm thì muộn, thêm vài dự án nữa là lại được "nhặt" về tổng thôi.
- Tôi: Thế là... Thế nào ạ???
- Anh Tùng: Là thế chứ còn thế nào nữa, bên tổng đang chủ trương "quy hoạch" lại nhân sự một số phòng ban như phòng kinh doanh, kế hoạch - chiến lược... Mấy lớp già nua bọn anh không đú được với bọn chú, với lại chỉ mạnh về kỹ thuật, không rành về kinh tế nên không ham hố được. Chú thì khác, trẻ khỏe, năng nổ, nhạc nào cũng nhảy thì thế nào bên tổng cũng để ý thôi. Tất cả công việc anh em mình làm ở đây ngoài phòng điều hành giám sát kỹ thuật đặc thù ra thì còn có bên nhân sự đánh giá hiệu quả công việc, ý thức của nhân viên để đề bạt lên tổng nữa mà.
- Tôi: Vâng... - Tôi chợt nhớ đến lời K.Nguyên hôm phỏng vấn về việc đãi ngộ và bồi dưỡng giành cho những nhân viên có khả năng, năng lực và tâm huyết.
- Anh Quý: Bọn anh ngoài vấn đề "một kèo" ra thì còn có yếu tố nữa chi phối là môi trường làm việc. Chú thấy đấy, mấy anh em làm ở đây hiểu và thân nhau như vậy cũng là vì làm việc và công tác chung với nhau lâu năm rồi. Lại là dân kỹ thuật nữa nên thấy hợp cái nắng gió công trường với anh em công nhân. Giờ về môi trường mới tính ra cũng chỉ nhàn hơn một chút nhưng bù lại thì tù túng lắm. Chưa kể bên ấy lẫn lộn dân văn phòng với dân kỹ thuật nên cũng nhiều thị phi và phức tạp.
- Anh Tiến: Ông anh cứ nói vậy làm thằng em nó thối chí. Còn trẻ trung thì cứ trải nghiệm, anh nói thật đấy, nếu cuối năm có đợt điều chuyển nhân viên mà chú có cơ hội thì cứ tham gia. Vào tổng nhiều phức tạp nhưng lại có cơ hội phát triển, anh thấy chú về phòng kinh doanh là hợp nhất, vừa đỡ phải lăn lộn vất vả mà lại đúng với năng lực của chú.
- Tôi: Vâng... Thôi thì cứ để đến đâu hay đến đấy thôi ạ. Giờ em chỉ biết làm cho tốt mấy công việc hiện tại đã, đến lúc đó mà có cơ hội thật thì tính sau.
...
- "Ring... Ring... " - Đang ăn trưa cùng anh em trong đội thì tôi nhận được cuộc gọi của Trà.
- Mình nghe!!!
- Tuấn à, đang ăn cơm hay sao mà thấy nhóp nhép vậy?
- Ừ, hì... Ực... Gọi hỏi thăm mình, rủ mình đi chơi hay là định nhờ vả gì đấy?
- Hừ, cứ làm như mình toàn gọi để làm phiền Tuấn không bằng... Chiều nay Tuấn rảnh chứ?
- Ờ... Mình bận tới tận 6h cơ. Giờ mình đi làm rồi mà, Trà quên rồi à!!!
- Không, mình không quên, vậy sau 6h Tuấn có rảnh không?
- Ờ... Có. Có chuyện gì vậy Trà?
- Vậy tối gặp nhau nhé, mình muốn tặng Tuấn ít quà chuyến phượt vừa rồi.
- Ừ... Vậy "đi xong xuôi tất cả lại về" hay là còn đi ăn, đi uống nữa. - Tôi trêu Trà.
- Hừ, mất công đi là phải đầy đủ. Đã hẹn hò thì phải cho nó đàng hoàng, tử tế chứ!!!
- À không, khổ... Trà không hiểu. Giờ mình bị nhiễm thói của mấy ông kỹ thuật ấy mà, làm gì cũng phải có dự toán với con số, số liệu rõ ràng, rành mạch thì mới bắt tay vào làm được, hehehe.
- Thôi không nói nhiều nữa, tối nay 7h mình đợi Tuấn đến đón đấy.
- Sao không đi 2 xe đi cho tiện?
- Đi làm gì cho tốn xăng!!!
- Vậy à... Vậy Trà đến đón mình được không? Hoặc không thì để 7 rưỡi đi, mình về rồi còn phải tắm giặt nữa mà.
- Ưm, vậy để mình đến đón cũng được. Nhớ nhá, đúng 7h là mình đến đấy.
- Ừ, okie.
7h tối... Từ xa xa tôi đã thoáng thấy lấp ló ánh đèn pha từ chiếc xe của Trà...
- Hi, Tuấn đợi lâu chưa? - Chưa đến cửa nhà Trà đã lên tiếng.
- Mình vừa xuống xong, cũng đúng giờ đấy. Tưởng lại bắt mình đợi như mọi lần, heyy!!!
- Giờ lớn rồi, đi làm rồi, giờ giấc, tác phong cũng phải chuẩn chỉ chứ Tuấn nhỉ, hì - Trà giả giọng "tuyên giáo".
- Rồi... Quà...
- Đây!!!
- Đâu???
- Đây... - Trà làm mặt khôi hài nhìn tôi.
- Đừng có nói quà của mình là buổi hẹn tối nay đấy nhé. Lỗ cả tháng đấy!!!
- Ôi, thông minh thế chứ lại...
- Oh, thế không có quà thật à!!!
- Có cái thứ mà Tuấn vừa đoán ra rồi đấy thôi. Vừa được Trà đến đón, lại còn được đi ăn, vậy mà còn kêu lỗ.
- Trời... Haizz... Vậy đèo mình chứ!!!
- Gì...!!! - Trà lườm lườm nhìn tôi.
- Hầy, rồi thì đi, lại ra mấy quán cũ nhé!!!
- Ừ, tùy Tuấn đấy.
...
- Trà ăn đi, sao cứ tiếp mình hoài vậy. Nhiều quá ăn sao hết.
- Tuấn chịu khó ăn vào. Làm việc ở công trường vậy chắc ăn uống thất thường lắm!!! - Trà nói mà tay thì vẫn không ngừng gắp đồ ăn cho tôi.
- Cũng bình thường thôi, sức vóc mình chịu được mà... Này, cái tội cứ gắp cho người ta này. - Tôi gắp trả lại Trà một miếng tôm nướng to bự.
- Tuấn làm ở đó theo diện gì vậy?
- Mình được ký hợp đồng dài hạn rồi, coi như nhân viên chính thức luôn... Món này ngon này, Trà ăn đi.
- Cứ để đấy cho mình... Tuấn giỏi thật đấy, chưa ra trường mà đã được họ nhận rồi... Chẳng bù cho mình...
- Chỗ Trà đang làm cũng tốt mà, có nhiều cơ hội phát triển, cái đấy mới là quan trọng.
- Ừ, mình cũng xác định lấy bằng xong vẫn sẽ làm lâu dài ở đấy một thời gian. Dù gì thì cũng dần quen việc và mấy anh em đồng nghiệp ở đấy rồi.
- Mình cũng vậy, mới đi làm có hơn 2 tháng mà anh em ở đấy thân thiết cứ như đã quen nhau từ lâu vậy. Môi trường ở đấy hơi vất vả một chút nhưng được cái không khí làm việc tích cực.
- Ừ, nhưng mình nghĩ về lâu về dài thì Tuấn vẫn nên chọn một môi trường khác có sức bật tốt hơn. Tuấn vốn năng động mà, cứ đóng khung mãi một vị trí quản lý số liệu đơn thuần như vậy thì uổng lắm.
- Ừ, cái đấy thì cứ để một thời gian nữa rồi xem xét. Còn giờ mình chỉ biết làm hết sức mình với công việc hiện tại mà thôi. À, mà chuyến phượt vừa rồi thế nào vậy? Kể một chút cho mình nghe có được không?
...
- Không ngờ là chuyến đi của Trà lại có nhiều chuyện thú vị như vậy đấy!!! - Tôi hào hứng khi được Trà kể cho nghe những câu chuyện mà cô nàng đã trải nghiệm sau chuyến phượt vừa rồi.
- Thú vị lắm Tuấn ạ, sau chuyến đi này chắc mình sẽ còn tham gia nhiều chuyến đi khác nữa. Càng đi càng thấy Việt Nam không nhỏ bé như mình tưởng.
- Mấy bức chụp ở miền núi này đẹp nhỉ!!! - Tôi hỏi khi xem những bức hình Trà "tự sướng" trên điện thoại.
- Ừ, chuyến này bọn mình vẫn chủ yếu đi loanh quanh mấy tỉnh miền Bắc thôi. Đang dự tính hè này làm chuyến xuyên Việt nữa chắc là sẽ tuyệt vời lắm.
- Ừ, mới có ảnh này mà nhìn đã phiêu rồi, xuyên Việt nữa thì tuyệt.
- Tuấn có muốn tham gia không?
- Hầy, mình cũng ham hố mấy vụ phượt phà này lắm nhưng mà giờ đi làm rồi... Thời gian không còn được thoải mái như trước nữa...
- Ừm... Tưởng được thì đi cùng với mình... Có nhiều cái hay lắm...
- Thôi thì Trà cứ đi xong chụp ảnh đầy đủ cho mình xem là cũng coi như du lịch qua màn ảnh nhỏ rồi, hehe.
- Có chứ, đã mất công đi thì mình phải chụp nhiều thật là nhiều ảnh chứ. Toàn ảnh quý cả vì có phải lúc nào mình cũng được trở lại lần thứ hai đâu.
- Hì, vậy giờ Trà có muốn uống thêm gì nữa không?
- Có chứ, mình vẫn còn đói lắm. Gọi thêm chút nữa nhé.
- Thật!!! vậy Trà gọi đi. Mình thì... Thực sự là no rồi. - "Con bé này hôm nay ăn khỏe phết!!!" - Tôi vừa nói vừa nghĩ thầm.
- Haha, mình biết Tuấn đang nghĩ gì trong đầu rồi nhé. Đang nghĩ xấu mình chứ gì!!!
- Ờ, sao biết!!!
- Á, giỏi thật đồ toe toét này. Đang nghĩ xấu cái gì vậy hả?
- Sao kêu là biết rồi còn hỏi, hầy.
- Hừ, mấy cái thứ xấu xa đó mình cũng chẳng cần hỏi kỹ làm gì. Còn người nghĩ mà không dám nói thì là hèn, hê hê!!! - Trà bĩu môi khích tướng.
- Hề hề, mình vốn xấu tính đầy mình mà. Cho Trà chê thoải mái.
- Thôi về thôi Tuấn nhỉ, gần 9h rồi đấy!!!
- Ừ, đi vậy mà cũng gần tiếng rưỡi rồi. Em ơi tính tiền!!!
- Ăn xong còn uống nước nữa mà, hì. - Trà vừa nói vừa đưa tay vào túi xách để lấy ví.
- Nào, cất đi nhé, hôm nay kiểu gì cũng phải để Tuấn trả. Làm khác là không được đâu.
- Hì hì, thì Tuấn cứ trả đi, làm gì mà căng thẳng vậy chứ.
- Hầy, căng thẳng chứ, hôm nay lỗ vốn trầm trọng mà... Không cần trả lại đâu em!!!
- Tuấn đưa mình mượn ví một chút.
- Ơ... - Trà nói rồi cầm lấy luôn chiếc ví mà không thèm đợi chủ nhân của nó là tôi có cho phép hay không.
- Ví rách hết rồi nè, thế này mà để đồng nghiệp, đối tác hay khách hàng nhìn thấy là mất điểm lắm đấy nhé... - Trà vừa vành ngăn trong ngăn ngoài chiếc ví ra vừa khẽ nhăn mặt.
- Uầy, rách tận bên trong mà, có mấy ai để ý đâu. Cái ví này cũng bền, mình mua hồi năm 1 ở chợ sinh viên đấy. Dùng quăng quật như phá mà nó vẫn không đến nỗi nào.
- ... - Trà im lặng không nói gì, đoạn mở túi xách rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ...
- Ơ kìa Trà... Cái ví kia... Mình vẫn còn dùng được mà.
- Phục vụ chủ như thế là đủ rồi, giờ cho mày nghỉ ngơi nhé... - Trà khẽ nói mấy câu khó hiểu rồi chuyển hết tiền, thẻ, giấy tờ cá nhân của tôi từ ví cũ sang chiếc ví mới - một chiếc ví làm bằng da đà điểu trông rất đẹp và sang trọng.
- Đây là gia đình của Tuấn à? - Trà cầm tấm ảnh nhỏ chụp gia đình của tôi và hỏi.
- Ừm, Trà đưa cho mình được không, mình tự làm được.
- Ừ... Không có ảnh cô gái nào mà... Sao phải lo lắng thế!!! - Trà nói nhỏ rồi khẽ cười.
- Còn cái ví cũ của mình...
- Cho mình nhé, mình lấy rồi đấy!!! - Trà nhanh tay bỏ chiếc ví cũ của tôi vào túi xách, đoạn cười tươi trước bộ mặt nhăn nhó vì bất lực của tôi.
- Haizz... Kêu là rách rồi còn lấy về làm gì nữa không biết. Đừng có nói là làm bùa đấy.
- Là Tuấn tự nói đấy nhé!!! - Trà nhìn tôi rồi nói.
- Ơ... Thôi về đi!!! - Tôi cảm thấy rần rần nơi sống lưng sau câu nói của Trà.
...
- Về nhà mình rồi mới về nhà Trà thì cũng gần 10h rồi. Về muộn vậy có sợ nhà nói gì không??? - Tôi vừa lái xe vừa hỏi Trà.
- Không sao đâu, Tuấn không phải vội vàng làm gì. Cứ đi chầm chậm hóng gió thế này cho thú vị...
- ...
- Cho mình mượn người một chút được không?
- Làm gì cơ... Ơ... - Trà không để tôi kịp nói gì đã vòng tay ôm lấy eo tôi.
- Mình hơi lạnh...
- ...
- Sao hả, có phải thấy mình lợi dụng quá phải không?
- Không sao, bình thường mà...
- Tuấn này...
- Ừm...
- Từ giờ trở đi nhớ đừng bỏ bữa nữa nhé... - Trà thủ thỉ nghe nhẹ như gió thổi bên tai, giọng nói có chút gì đó lâng lâng và xa xăm.
- ...
- Làm công việc gì cũng phải giữ gìn sức khỏe cho mình. Dù là bận mấy cũng phải nhớ đấy...
- Ừm...
- Dạo này nhìn Tuấn gầy và đen đi nhiều...
- ...
- Không phải lúc nào mình cũng ở bên cạnh Tuấn để nhắc nhở thế này đâu...
- Không sao mà...
- À ừ quên mất, ngoài mình ra thì vẫn còn người... Những người khác nhắc nhở Tuấn nữa mà...
- Yên tâm đi, mình sẽ nhớ những gì Trà khuyên mà. Mình cũng biết giữ sức khỏe lắm, Trà đừng lo!!!
- Cuối cùng cũng về đến nhà Tuấn rồi nè...
- À... ừ... Đấy, mải nói chuyện, không có Trà nhắc chắc mình lại mua đường rồi.
- "Brừm... Brừm... " - Một chiếc SUV Lexus cũng lừ lừ đỗ gần ngay trước mặt tiền ngôi nhà. Đối diện với nơi tôi và Trà đang đứng, ánh đèn pha chiếu sáng lóa mắt...
- "À, ra là họ, thảo nào thấy cái xe quen quen." - Ánh đèn pha chớp tắt cũng là lúc tôi nhận ra Trường và Ngọc bên trong chiếc xe đó.
- Trường: Vừa đi chơi về hả Tuấn? - Trường xuống xe rồi lên tiếng, đoạn bước sang phía bên phụ để mở cửa cho Ngọc.
- Tôi: Vâng... Cám ơn Trà hôm nay đã hẹn mình đi chơi nhé. Hôm nào rảnh mình sẽ mời Trà và đến đón Trà, không để như hôm nay đâu, hì.
- Trà: Ừ... Có gì đâu mà tự nhiên Tuấn khách sáo vậy? Mà đấy là... Bạn Tuấn à?
- Tôi: À...
- Ngọc: Chào bạn... Nhận ra mình chứ? - Ngọc bước xuống xe rồi mỉm cười chào Trà. Giọng hỏi có chút gì đó xã giao.
- Trà: Cảm ơn bạn, mình nhớ ra bạn rồi, hì. Thôi, mình về nhé Tuấn... Chào bạn!!! - Trà mỉm cười với tôi rồi đưa tay chào Ngọc và Trường, giọng nói có phần lảnh lót hơn ban nãy.
- Trường: Bạn gái của chú đấy à?
- Tôi: Vâng, bạn gái em. - Tôi mỉm cười đáp lời Trường, ánh mắt lướt nhanh qua Ngọc. Hôm nay cô ấy diện một bộ đầm màu da bò nhìn vô cùng sang trọng và gợi cảm. Khiến tôi có chút gì đấy cảm thấy hơi xa lạ...
- Trường: Có bạn gái xinh vậy mà lâu nay anh cứ ngỡ chú vẫn còn độc thân vì kén đấy. - Nét mặt Trường có gì đó giãn ra.
- Tôi: Vâng, thì đúng là em vẫn còn độc thân mà!!! Thôi em lên nhà trước nhé!!! - Tôi vẫn cười đáp lời Trường. Khuôn mặt vừa giãn ra một chút của Trường chợt hiện lên vẻ khó hiểu sau câu nói mập mờ của tôi. Về điều này thì chỉ có Ngọc mới hiểu vì ngày trước chính cô ta cũng từng lầm tưởng Trà là "bạn gái" của tôi - Phải mà không phải.
- "Cộc... Cộc... " - Mở cửa cho tôi nào!!! - Ngọc gọi cửa khi tôi đang xem xét một số vấn đề của bản báo cáo quý cần nộp ngay trong ngày mai vì đây đã là thời điểm cuối tháng 3.
- Đêm hôm rồi gọi gì to thế!!!
- Khát!!! Phòng anh có nước không, tôi khát khô cổ rồi.
- Sao không đun?
- Ực... Hà... Đang đun rồi, nhưng mà nước nóng thì uống sao được... Anh đang làm gì vậy... Làm báo cáo à!!!
- Ừm... Mai là đến hạn phải nộp rồi.
- Ùi, nhanh thật, vậy là đã sắp tròn 1 tháng tôi đi làm rồi đấy!!!
- Ừm, đúng là nhanh thật... Giờ thì đã quen việc rồi chứ? - Tôi vừa gõ máy vừa hỏi Ngọc.
- Quen rồi, công việc mới đầu cũng không có gì nhiều. Các đồng nghiệp ở đấy cũng nhiệt tình chỉ bảo tôi nữa.
- "Con sếp tổng mà lại!!!" - Ừ, cứ vậy mà phát huy thôi... "Click... Click... "
- Anh không nói chuyện với tôi tử tế được à. Vừa nói vừa gõ, xem tôi như đồ thừa vậy.
- Thông cảm đi, tác phong công nhân nó phải như vậy. Cô có chuyện gì thì cứ nói đi, tôi vẫn nghe được mà.
- Này thì công nhân này... "Rẹt... " - Ngọc vừa nói vừa rút dây sạc chiếc laptop của tôi ra.
- Cô... Hừm...
Như ngày trước hẳn là tôi đã phát cáu mà quát mắng Ngọc. Nhưng từ ngày tự chiêm nghiệm suy nghĩ về bản thân, thêm vào việc sống trong không khí công việc, trong môi trường trưởng thành đã giúp tôi tôi luyện thêm khả năng nhẫn nhịn và chịu đựng của mình. Phần cũng vì chiếc laptop vẫn cắm pin, phần vì tôi thừa hiểu tính cách ương bướng của Ngọc, có cáu thế, có quát nữa thì cũng vậy nên tốt nhất là cứ im đi, chịu đựng vài giây cho cơn bực bội lắng xuống thì bản thân thấy còn thoải mái hơn là việc mắng mỏ, quát tháo mà không làm gì được vì đối phương cứ trơ ra.
- Sao, cô có chuyện gì thì nói nhanh đi để tôi còn làm nốt việc. - Tôi save cẩn thận số liệu của mình rồi quay ra với Ngọc.
- Trời, ghê thiệt, vậy mà tôi tưởng anh sẽ xửng cồ đến mức xé xác tôi ra ấy chứ. Xem ra thử nghiệm không đạt kết quả như mong muốn rồi.
- Hây, cô làm như ai cũng giống mình vậy, hâm hâm, dở dở... Chẳng qua tôi biết thừa là cô cũng biết máy tôi vẫn cắm pin nên mới làm vậy. Không thì có cho kẹo mút cô cũng chẳng dám.
- Anh đừng có tự tin thái quá, chưa biết chừng có ngày anh vì tôi mà phải khốn khổ đấy. - Ngọc nhăn nhở nhìn tôi.
- Thế rốt cuộc là cô muốn nói chuyện gì? Dông dài quá rồi đấy.
- Mai là thứ Sáu rồi, tôi muốn làm một bữa liên hoan nho nhỏ để mừng tháng làm việc đầu tiên. Anh nhớ có mặt đấy nhé!!!
- Để xem tôi có bận...
- Anh đừng có viện cớ này nọ, chiều cuối tuần làm về rồi đi luôn thì còn bận gì mà bận.
- Cô hay thật, biết đâu còn phải tiếp khách hay tổ chức liên hoan này nọ cho anh em công nhân nữa thì sao...
- Vậy thôi, anh không cần phải đến đâu... Xem ra càng ngày tôi càng làm anh cảm thấy khó chịu thì phải... - Trái hẳn với suy đoán của tôi, Ngọc không nổi đóa hay đốp chát gì. Chỉ lặng lẽ nhìn tôi rồi bình thản đứng dậy bước ra phía cửa phòng.
- Ví mới hợp với anh đấy, người tặng đúng là có mắt thẩm mỹ... - Ngọc cười nhẹ khi ánh mắt chạm qua chiếc ví mới tôi để trên giường. Cô nàng không nói gì thêm, đẩy cửa rồi bước về phòng mình.
- "Thế là thế nào nhỉ? Mình vừa làm gì sai à?"
Tôi tự mắc cạn trong những câu hỏi của bản thân. Sự thực những lời tôi vừa nói chính xác là những ý tôi muốn diễn đạt với Ngọc chứ không phải nề hà hay là khó chịu gì giống như Ngọc nghĩ. Công việc tuần tự diễn ra theo ngày, kế hoạch mặc dù luôn được sắp xếp và lên lịch trước nhưng có vài thứ tồn đọng thì thường được "săn siu" vào những ngày cuối tuần để dồn toa dứt điểm cho xong. Thành ra tôi không muốn nhận hẹn trước với Ngọc là vì như vậy.
8h tối hôm sau... Trong bữa nhậu dở với các anh em đồng nghiệp và công nhân công trường...
- Anh Quý: Không ở lại thêm được với mọi người hả Tuấn?
- Tôi: Vâng, thì như em nói với anh lúc trưa rồi đấy.
- Anh Tùng: Ở lại chút nữa đi, hôm nay ăn liên hoan hoàn thành giai đoạn tiếp theo mà chú lại bỏ đi giữa chừng à?
- Tôi: Khổ quá anh ơi, cái hẹn này em hẹn từ trước rồi, không đi không được. Thông cảm cho em đi, em xin tạ lỗi nốt chén này ạ.
- Anh Tiến: Thông cái gì mà thông, có muốn thông không!!!
- Anh Quý: Thôi, chú đã nói như vậy rồi thì thôi, hôm nào làm bữa phạt với anh em là được.
- Tôi: Vâng vâng, đó các anh thấy chưa, chỉ có mỗi tổ trưởng là tâm lý nhất, hehe. Thôi em về luôn đây không vội.
...
Vội vàng lấy xe rồi gọi cho Ngọc luôn vì tôi không rõ tối hôm nay cô ấy sẽ mở tiệc liên hoan ở đâu và vào lúc nào...
- Gọi gì tôi đấy?
- Cô đang ở đâu vậy, có ở nhà không?
- Tôi không ở nhà đâu.
- Ờ... Thế tối nay định tổ chức ở đâu? Mấy giờ vậy?
- Anh bận thì không cần cố đi để làm gì đâu. Đi như vậy anh không thoải mái mà mọi người cũng kém vui, vậy nhé!!!
Dứt lời Ngọc cúp máy luôn, nghe "nhạc hiệu đoán chương trình" thì có vẻ cô nàng vẫn chưa nguôi ngoai cơn dỗi tối qua. Định bụng gọi lại nhưng biết chắc cô nàng sẽ không thèm nghe máy nên tôi đành gọi cho K.Nguyên.
- Alo!!!
- Em chào anh!!!
- Ừm, có chuyện gì không?
- Dạ, hôm nay Ngọc tổ chức liên hoan tròn 1 tháng đi làm, anh có đi không ạ.
- Anh bận nên không đi được. Thế cậu có đi không?
- Em... Vậy anh có biết địa điểm tổ chức không ạ?
- Ừm... Ngọc nó hẹn ở... Thì phải.
- Vâng, em cảm ơn anh ạ.
- Đi cẩn thận, từ từ thôi nhé.
- Dạ... Là sao ạ.
- Hầy, là như thế thôi. Đi chơi vui vẻ nhé. - Dứt lời K.N tắt máy luôn, đúng là một con người trầm lặng, sâu sắc và khó dò. Chỉ qua một vài câu nói qua lại nhưng dường như K.N cũng đã đoán ra tình cảnh hiện tại của tôi rồi.
9h tối, sau khi đã lượn từ công trường về nhà tắm rửa sạch sẽ, tôi mới phóng được đến một club ở Nguyễn Khuyến, theo như lời K.N là nơi mà Ngọc đặt tiệc liên hoan của mình.
- Lại gọi tôi có việc gì đấy? Nói to lên... Anh đang ở đâu mà nhạc nhẽo ầm ĩ vậy!!! - Ngọc hơi gắt gỏng khi nghe máy của tôi.
- Tôi đến nơi rồi, cô đang ở bàn nào đấy?
- Nơi nào... Cái gì... Làm sao mà anh mò đến đây được?
- Hỏi nhiều thì tôi cũng đã ở đây rồi... À kia rồi, thấy cô rồi, xinh gớm!!!
- Anh...
Tôi tắt máy không để cho Ngọc nói thêm, đoạn bước gần về phía bàn mà Ngọc và đám bạn của cô đang ngồi. Ngoài những gương mặt cũ là Trường, An, Ngân thì hôm nay còn có thêm 2 cặp đôi trai gái khác nữa.
- Xin chào, xin lỗi vì đến hơi muộn nhé. - Tôi nhã nhặn chào hỏi tất cả, còn câu xin lỗi thì nói riêng với Ngọc.
- Ngọc: Không sao, mọi người cũng vừa mới đến thôi. Giới thiệu với mấy người, đây là Tuấn, bạn mình. Còn mấy đứa này đều là bạn tôi hết, giống như Ngân và An vậy. - Ngọc tươi cười giới thiệu các bên với nhau như chưa có chuyện gì từng xảy ra. Ngồi bên cạnh, Trường cũng niềm nở gọi tôi ngồi vào bàn, vì phía ngoài cùng là An nên tôi đành ngồi cạnh con bé.
- Chào anh!!! - An cười chào tôi.
- Ừ, chào em!!!
- Vậy mà em tưởng hôm nay anh không đến.
- Giờ thì anh đến rồi đây, mà có đến muộn quá không vậy?
- Bọn em cũng mới ngồi được vài phút thôi.
Rượu qua, bia lại, đá đưa xã giao thêm vài ba câu với An và một thanh niên ngồi cạnh An được một lúc thì DJ bắt đầu cho nhạc sung lên. Từng tốp thanh niên ở các bàn lân cận hò hét nhau ra quẩy chảo, nhảy nhót. Bàn của tôi cũng vậy, tất cả đều bước ra sàn, hòa nhịp với đám đông, trôi theo những tiếng bass đập thình thịch tới rung ngực, sôi máu của âm thanh và giai điệu. Tôi nhảy được vài phút cho hòa đồng có không khí rồi lại bước trở về bàn. Ngồi nhìn đám đông hò reo, quay cuồng thấy cũng vui vui, hay hay, tự do tự tại. Cái bụng reo réo sôi lên từng hồi vì trưa ăn ít mà từ tối đến giờ chỉ toàn bia với rượu đâm ra xót ruột. Đang ngồi hít thở cho qua cơn khó chịu thì nệm ghế bên cạnh bỗng chùng xuống. Tôi quay sang thì thấy An cũng đã trở về bàn và ngồi cạnh tôi.
- Sao anh không nhảy tiếp vậy?
- Thì cũng như em thôi!!!
- Em làm sao? Hì, sao mà giống em được chứ!!! - An nhìn tôi cười rồi cũng đưa tay xoa xoa bụng giống tôi.
- À... ừ, đúng là không thể giống được...
- Anh uống không? - An rót một ly rượu cho mình rồi hỏi tôi.
- Anh không!!!
- Ực... Chị Ngọc hôm nay nhảy sung thật...
- Anh em nhảy cũng dẻo đấy chứ...
- Anh Trường ấy ạ? Anh ấy thì ghê rồi.
- Sao mà ghê?
- Thì đa tài mà anh!!!
- Ừm... Thế thì mới yêu được Ngọc chứ...
- Chưa...
- Chưa gì cơ?
- Thì đã yêu đâu anh...
- Như thế kia thì cũng coi như yêu rồi còn gì!!!
- Trông vậy mà lại không phải vậy... Đôi này kỳ lạ lắm... - An uống một ngụm rượu rồi mỉm cười nhìn về phía sàn nhảy.
- Sao mà kỳ?
- Anh chắc là cũng không biết nhiều về anh Trường em đúng không?
- Ừ...
- Bố anh Trường là một trong những cổ đông của công ty bố chị Ngọc, đồng thời cũng là bạn tâm giao. Hai bên gia đình biết nhau từ ngày xưa nhưng hồi bé thì chỉ có anh Trường và anh Nguyên là thân với nhau thôi vì sàn sàn tuổi. Anh Trường là con một, không có em nên quý em lắm. Bố mẹ anh Trường cũng quý em nên cũng hay đưa em đến chơi nhà chị Ngọc, chị em em vì vậy mà chơi thân với nhau cho đến bây giờ. - An vừa nói vừa mỉm cười như đang tự sự với những ký ức của một thời xa xưa.
- ...
- Anh Trường thông minh, học giỏi, lại là con một nhà thế gia nên từ nhỏ đã được uốn nắn rất nhiều. Từ chơi đàn, học võ cho đến vẽ tranh... Nói theo kiểu sến sẩm người cổ thì là "cầm kỳ thi họa, văn võ song toàn" ấy, hì. Nhưng cũng vì vậy mà hồi bé chị Ngọc ghét anh Trường lắm, vì anh ấy đa tài, nhiều trò hơn anh Nguyên, tất nhiên là giỏi hơn chị Ngọc nữa nên hay bắt nạt chị ấy, hì hì.
- ...
- Mọi chuyện cứ thế cho đến khi tất cả khôn lớn. Anh Trường du học, trở về nước đi làm một vài năm thì quay về làm cho công ty của bố chị Ngọc. Năm chị Ngọc học năm 3 cũng là năm anh Trường lên chức trưởng phòng. Những lần anh Trường được mời đến ăn cơm thì chị Ngọc đều về nhà dùng bữa. Gặp nhau nhiều cùng với suy nghĩ ngày một trưởng thành nên trong thời gian đó hai người dần có cảm tình với nhau hơn. Không ai bảo ai, cái tình cảm ấy cứ dần được hình thành như vậy.
- "Thảo nào mà hồi đấy thỉnh thoảng lại thấy cô ta được đón về nhà bởi chiếc BMW đen." - Tôi nghĩ thầm.
- Theo lẽ thường thì tình cảm ấy có lẽ đã chuyển hóa thành tình yêu nếu như chị Ngọc không phải sang Úc hơn 1 năm để hoàn thành việc học. Khi chị ấy trở về tất cả bọn em ai cũng nghĩ là đôi này sẽ thành vậy mà... Anh Trường thì hơi cao ngạo trong tình yêu, muốn người khác phải quy phục mình trước khi mình tỏ tình. Chị Ngọc thì lại bướng bỉnh và quyết liệt, rất khó để làm điều đó nhất là khi đã biết được suy nghĩ của anh Trường. Có lẽ vì một chút khoảng cách về thời gian nên cái tình cảm này cũng cần một khoảng thời gian vừa đủ để hâm nóng lại mùi vị cảm xúc, để sống lại cái cảm giác được yêu thương. Hì, anh có nghĩ như vậy không ạ?
- Anh đang nghĩ sao em lại ngây thơ đi nói những chuyện của người thân với một người lạ mới quen như anh.
- Ưm... Là vì... Em cũng không hiểu sao mình lại đi kể cho anh những chuyện này nữa. Có lẽ vì... Anh là bạn thân của chị Ngọc nên có thể tin tưởng được. Có thể sau khi biết những chuyện này anh lại có những lời khuyên để chị Ngọc mở lòng hơn với anh Trường thì sao!!!
- "Chứ không phải là thay ông anh mình bắn tín hiệu đến người khác đấy chứ!!!" - Tôi cười nhạt trong lòng trước độ "quái" của An. Thực ra con bé làm vậy cũng không có gì là sai. Tất cả cũng chỉ vì anh mình mà thôi.
- Hầy, anh nghĩ nếu cả hai đều vì tình yêu và thực sự yêu nhau thì họ sẽ tự biết cách phải làm gì!!!
- Vâng... Em cũng mong là như vậy!!!
An dứt lời cũng là lúc cuộc nói chuyện giữa hai chúng tôi kết thúc, sự im lặng của ngôn ngữ diễn đạt lại một lần nữa nhường chỗ cho những âm thanh nhức nhối, chát chúa của thứ nhạc sàn và những tiếng hò reo, phấn khích của con người.
...
Gần 12h đêm, tôi mới về đến căn phòng của mình. Trường thì vẫn còn giữ Ngọc dưới nhà, chắc lại diễn tiếp bài "hâm nóng tình cảm xưa" mà An đã nói
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Review lại " Em đã bỏ nghề làm nông nghiệp như thế đó "