Logo
Trang chủ

Chương 74

Đọc to

"Dạ... Nhà Ngọc???... Là nhà trọ của Ngọc phải không anh?"

"Nhà trọ nào, ở Skycity mà... Ơ, hai đứa này có... Lạ thật đấy nhỉ, đến nhà cái Ngọc ở đâu mà cũng hỏi!!!" - Dường như KN định nói "hai đứa có vấn đề gì à..." nhưng chắc nghĩ thế nào nên lại thôi.

"Ra là cô ấy đã dọn lại về nhà cũ, không biết dọn về lâu chưa mà không thấy nói năng, thông báo gì. Cơ mà cũng tại lâu rồi có liên lạc gì với nhau đâu mà đòi thông báo!!!" - "À vâng, em biết là Ngọc chuyển về rồi nhưng không rõ cô ấy trả nhà trọ chưa nên phải hỏi lại anh cho cẩn thận."

"Nhà trọ Ngọc không còn thuê nữa đâu. Giờ cậu chuyển máy cho anh gặp Nhi đi."

Nhi nhận lấy điện thoại của tôi, những nụ cười cũng xuất hiện ngay sau đó. Cuộc nói chuyện không dài, chủ yếu cũng chỉ xoay quanh việc hỏi han sức khoẻ, nghỉ ngơi, đi lại... Nhưng nghe qua ngữ điệu thì hai người có vẻ khá thân thiết, cứ anh trai em gái suốt. Nhiều khả năng họ là anh em họ hàng với nhau vì theo tôi được biết thì nhà Ngọc chỉ có duy nhất hai anh em ruột là Ngọc và KN.

Thêm hai mươi phút nữa trôi qua, xe taxi cuối cùng cũng về đến khu chung cư quen thuộc của Ngọc. Trên đoạn đường dẫn vào đại sảnh, Ngọc đã đứng đợi ở đó từ lúc nào. Vừa nhìn thấy Nhi bước xuống là đã chạy nhào đến ôm ấp, hỏi han đủ điều, lại còn hôn hít, hít hà nhau nữa. Vừa vần hành lý ra khỏi xe vừa nhìn họ "biểu cảm", tôi cũng không nghĩ là Ngọc và Nhi lại thân thiết đến vậy.

"Phịch!!!" - Tiếng cốp xe đóng phập trở lại, lúc này Ngọc mới quay sang và để ý đến tôi. Đôi mắt tròn xoe, trong trong mang một chút mơ hồ. Dường như Ngọc không hề biết tôi chính là người "tháp tùng" U.Nhi trong chuyến đi này thì phải.

"... À, anh này tên Tuấn, là nhân viên của anh Nguyên, hôm nay anh ấy vào tận trong Nam đón em ra đấy... Ôi thôi chết, nãy giờ quên mất không trả lại anh, cứ khoác mãi thôi, hì hì!!!" - Nhi cười tươi, đoạn cởi chiếc áo đang khoác trên người trả lại cho tôi. Đôi mắt Ngọc cùng lúc như bị hút vào hành động đó.

"Anh... Cảm ơn anh đã đưa Nhi về đây." - Ngọc nói với tôi, giọng nói có đôi chút hồi hộp.

"Không có gì đâu, thôi lên nhà đi, đứng mãi ngoài này lạnh đấy!!!"

"Ô, hai người... Biết nhau à???" - Nhi ngạc nhiên nhìn tôi và Ngọc.

"Mình là cấp dưới của Ngọc!!!" - "Bọn chị làm cùng phòng mà!!!" - Tôi và Ngọc cùng trả lời, hai giọng điệu đồng nhịp đến mức làm Nhi phải bật cười.

Quãng đường từ ngoài sảnh vào bên trong thang máy, Nhi và Ngọc vẫn tíu tít lấy nhau. Dường như Ngọc vừa là chị, vừa là một người bạn rất thân của Nhi thì phải. Tôi đứng song song với họ, không có biểu cảm gì, đôi mắt chờ đợi từng nhịp số trên bảng hiển thị vụt qua thật nhanh. Một thoáng ngước lên, khẽ chạm phải ánh mắt đăm đăm của Ngọc mặc cho cô ấy vẫn đang nói cười với Nhi.

"Thôi, đến đây rồi tôi về đây." - Tôi đặt hai chiếc vali xuống trước cửa nhà Ngọc, nhìn thoáng qua bên trong. Căn hộ này có vẻ vẫn vậy, không có quá nhiều thay đổi mà vẫn mang cái dáng vẻ quen thuộc cách đây một năm.

"Anh cũng vào nhà đi, để tôi..."

"Nhi về rồi đấy hả con!!! Xem nào, cháu của bác lớn nhanh quá rồi!!!" - Tiếng một người đàn ông trung niên sang sảng vọng ra từ bên trong nhà cắt ngang câu nói của Ngọc.

"Bác!!! Ui, con nhớ bác quá, hihihi, mà bác phải bảo là con trưởng thành chứ, ai lại nói con lớn bao giờ, hì hì" - Nhi chạy vội về phía người đàn ông trung niên mới xuất hiện, lời nói và cử chỉ rất thân mật. Còn người đàn ông dĩ nhiên không phải ai khác, chính là ba của Ngọc.

"Nhìn con lớn thật mà, làm bác suýt chút nữa không nhận ra đấy, hahaha."

"Hoá ra là bác ở đây đợi con, thảo nào vừa rồi anh Nguyên anh ý gọi con bảo về đây với chị trước."

"Hồi tối bác qua thăm chị Ngọc nên ở lại đợi con luôn, lát mọi người cùng về cho vui."

"Cháu chào bác ạ!!!" - Đợi cho mọi người hỏi han nhau xong tôi mới lên tiếng chào vị chủ tịch của mình.

"Ô kìa, lại là thanh niên chăm chỉ đấy à, haha, đúng là có duyên, có duyên thật. Thôi, tất cả vào nhà đi, cả cậu nữa!!!" - Bác ấy cười và nói với tôi.

"Dạ, cháu cám ơn bác, đưa Nhi về đến đây cũng coi như cháu hoàn thành nhiệm vụ rồi ạ. Giờ không còn việc gì nữa nên cháu xin phép, không làm gián đoạn cuộc đoàn tụ của mọi người nữa."

"Anh cứ vào đây một lát đã rồi hãy về." - Nhi cười với tôi.

"Ừm, thôi được rồi, cảm ơn cậu đã đưa Nhi về đây an toàn cho bác, có việc gì phải làm thì cứ đi trước đi. À mà cuối tháng này công ty tổ chức tiệc tất niên, cậu nhớ tới dự nhé, bác mời trực tiếp coi như thay cho giấy mời."

"Dạ vâng, cháu cảm ơn bác!!!"

"Ừm, vậy Ngọc tiễn bạn con về giúp ba nhé!!!" - Ba Ngọc hình như cũng đã biết về mối quan hệ bạn bè giữa tôi và Ngọc.

"Dạ, không cần phiền như vậy đâu ạ, cháu vẫn quen..."

"Đi nào, để tôi tiễn anh." - Ngọc nhanh chóng chặn ngang lời cho câu nói hớ vừa rồi của tôi trước mặt ba cô ấy.

...

Từng nhịp số vẫn giảm tuần tự trên bảng hiển thị... Đã gần xuống tới tầng một rồi nhưng bên trong không gian thang máy chật hẹp vẫn chỉ có hai người đứng song song với nhau...

"Dạo này nhìn cô có vẻ gầy hơn..." - Tôi mở lời, dù gì thì đàn ông cũng nên là người chủ động.

"Anh cũng vậy, công trình đợt đó... Hình như vất vả lắm phải không???"

"Công trình nào cũng vậy cả thôi."

"Nhìn anh gầy và đen đi nhiều..."

"... " - Tôi không nói gì, im lặng nhìn bảng số nhảy nốt những tầng cuối cùng.

"Dạo này... Anh lại hút lại phải không...???"

"Sao cô lại hỏi vậy?"

"... Là tôi nhìn thấy mà thôi... Lúc ăn cơm, lúc nghỉ trưa, nghỉ giải lao ngoài hành lang... Cả lúc về nữa..."

"... Cũng có một chút... Mà cô gắn vệ tinh nano giám sát tôi hay sao mà biết rõ vậy?" - Tôi hơi cười.

"Cái "một chút" của anh... Haizz, mà anh nói đúng, chính xác là tôi đang giám sát anh đấy!!!"

"Ô, ghê à, thế thì từ giờ phải cẩn thận những lúc vô... WC thôi!!!" - Lời tôi nói ra suýt làm Ngọc bật cười thành tiếng.

"Anh biết vậy là tốt, từ giờ cứ coi chừng mọi hành động của mình đấy nhé, hì hì."

"Hê, có sếp "thiên vị" như vậy thì còn gì bằng."

"Biết điều vậy thì cố gắng làm cho tốt công việc của mình đi, yên tâm là tôi không có "lạm sát" anh đâu, hì hì."

""Lạm sát" không lo, lo nhất "lạm dụng" thôi, hê hê."

Lời vừa dứt thì cửa thang máy mở ra...

"Không tức giận như mọi khi nữa à, có tiến bộ nhiều đấy... Thôi, tôi về nhé, cảm ơn đã tiễn tôi xuống tận đây!!!" - Tôi khoát tay chào rồi quay lưng bước khỏi thang máy. Cảm nhận ngay tức thì từng làn gió lạnh đang từng đợt lùa qua khung cửa kính mở toang hoác nơi đại sảnh tầng một. Hai tay đút vô túi quần đến căng cứng nhưng dường như càng co ro lại càng lạnh hơn thì phải.

""Tại lúc sáng đi chủ quan, giờ thì hối cmn hận rồi... "" - Tôi lẩm bẩm nghĩ thầm, đang định chạy nhanh ra ngoài đường lớn bắt taxi thì có bàn tay ai đó chợt níu tôi lại...

"Ơ, sao còn chưa lên nhà... Hay lại định "trả đũa" tôi vụ vừa rồi, hê hê."

"... Anh quàng tạm cái khăn này vào cho ấm, trời muộn rồi nên ngoài đường lạnh đấy!!!" - Tôi chưa kịp phản ứng gì thì Ngọc đã quàng quanh cổ tôi hai vòng chiếc khăn len của cô ấy.

"Này... Thôi... Tôi không sao, lên taxi là... " - Tôi không nói được hết câu vì chạm phải đôi mắt của Ngọc, trong đáy mắt ấy vừa có nét giận dỗi, lại có chút gì đó của sự mong mỏi và cầu khẩn.

"Nhưng mà... Nó màu hồng..." - Tôi miễn cưỡng trong "bất lực" vì cái cổ hiện tại đã ấm hơn khá nhiều nhờ những vành khăn Ngọc vừa xếp.

"Thì sao... Anh mà cũng biết ngại cơ à, quan trọng mình thấy ấm là được!!!" - Ngọc nhìn vào chiếc khăn, ánh mắt toát lên một vẻ yên tâm.

"... Cảm ơn cô, mai tôi sẽ đem trả."

"Anh định cứ vậy trả lại tôi sao?"

"Không thì thế nào...???"

"Đã quàng khăn của người khác lên cổ mình rồi thì đâu thể trả lại dễ dàng như vậy được. Tôi không có nhận khăn không đâu!!!" - Ngọc mỉm cười.

"... " - Tôi nhún vai, làm bộ thở dài.

"Vậy đi, để hôm nào đó tôi hẹn anh, đến lúc đó anh trả lại tôi cũng được."

"Cụ thể là hôm nào?"

"Chưa biết, mấy tuần tới tôi cũng bận nên để khi nào thật rảnh thì mình đi. Từ giờ đến hôm đó, cứ dùng cái khăn này thoải mái nếu anh muốn, hì hì."

"Haizz... Là cô nói đấy nhé, sau đừng có hối hận vì tôi ở bẩn lắm."

"Có cái hẹn kia làm vốn rồi, anh khỏi phải lo cho tôi. Vậy nhé, anh về đi, tôi lên nhà đây."

"Ừm, chào cô!!!"

...

Buổi tối về đến nhà dĩ nhiên là bọn Xuân, Hải khá tò mò với cái khăn hồng đào tôi mang trên cổ. Đêm cuối đông lạnh lẽo, ba thằng ngồi tụ lại với nhau quanh mâm rượu thịt tôi vừa mua về. Man mác trong không khí từng hơi thở đượm buồn vị rượu, hết chuyện để nói, tức cảnh sinh tình tôi đành đem chuyện của Ngọc ra tâm sự. Hai thằng này khi không thì chửi bậy với tranh cãi nhiều nhưng những lúc cần nói chuyện đàng hoàng thì cũng biết kiểu cách ra dáng ông cụ non lắm.

"- Hải: Thì tạm thời cứ làm bạn thôi..."

"- Xuân: Đ' phải thế, cứ xông pha đập chậu thôi, mà cái chậu này chắc gì đã cứng..."

"- Hải: Yêu thì cũng phải biết nhìn trước, ngó sau, nhìn cả ta và người, cả ta và địch nữa chứ..."

"- Xuân: Mẹ, đã yêu thì cứ yêu hết mình, tiến tới bến đi, sao phải chịu đựng, nhường nhịn làm gì cho khổ. Mày nghe tao, cứ tán mạnh vào, tao thấy con bé đó cũng "cảm" mày chết mệ rồi. Nhích thêm tý nữa cho thằng kia về Mo luôn..."

"- Hải: Ôi dồi, ai cũng xôi thịt như anh thì còn gọi gì là tình yêu đích thực nữa..."

"- Xuân: Thực với đực đếck gì, mấy khi gặp được đứa nào tốt như nó. Mày mà cứ dậm dờ, lơ ngơ, sau nó lấy chồng lúc đấy mới thấy thấm..."

"- Tôi: Đệt, tao tỏ tình rồi, cưỡng hôn các kiểu rồi mà có ăn thua gì đâu. Cũng biết là nó cũng có tình cảm với mình nhưng còn chữ hiếu, chữ nghĩa nữa. Chưa kể với tay Trường cái Ngọc cũng có tình cảm chứ có phải là không đâu."

"- Hải: Haizz... Đâu phải cái gì cứ muốn là được đâu. Đứa nào cũng tự nguyện như cái Ly của anh thì đã chẳng ai nói chuyện làm gì."

"- Xuân: Hừ, hai anh em mày chưa ra trận đã gãy súng... Thôi éo nói nữa, uống đê!!!"

Thấy và nghe hai thằng "tư vấn" cũng là cả một quá trình chịu đựng sự ồn ào và hài hước cũng như ngai ngái vị cảm động vì có nhiều điều chúng nó hiểu và chạm được đến mạch cảm xúc trong lòng tôi.

Thứ hai - Ngày đầu tuần đầu tiên của tôi ở vị trí mới, cũng là ngày đầu tiên mà Trường và tôi chạm mặt trong cái phòng ban này... Chẳng có gì đặc biệt xảy ra, không có màn chào hỏi ân cần như người quen thân lâu ngày không gặp, cũng không phải là những cái nhìn lạnh lùng mang hàm ý đối lập hay cảnh báo. Đơn giản là cả hai vẫn bình thường, coi nhau giống như những đồng nghiệp khác trong phòng. Đầu giờ sáng hôm nay là buổi họp định kỳ cuối tháng, mở đầu Trường cũng giới thiệu sơ qua về tôi một lần nữa với các đồng nghiệp, sau đó là tổng hợp các kết quả làm việc trong tháng và quý cũng như những công việc chung và riêng của mỗi người trong thời gian tới.

"- Ê này, ông bạn, đi làm buổi thứ hai rồi, đã quen hết việc chưa?"

Một đồng nghiệp cùng dãy chủ động hỏi thăm tôi khi cả hai đứng uống nước. Nói chuyện đôi ba câu sơ qua về nhau thì tôi được biết tay này tên Vũ, hơn tôi hai tuổi và đã làm ở công ty này được hai năm. Có một điểm giống tôi là hồi đầu hắn cũng mất một năm làm bên công ty con, sau đó mới được điều chuyển về đây. Nên tính về thâm niên trong phòng này thì hắn cũng không hơn tôi quá nhiều. Tay Vũ này có cái vẻ cởi mở và dễ bắt chuyện, duy có điều tôi không thích là hắn có vẻ là một người tọc mạch. Để ý thì mới thấy trong phòng này hễ có câu chuyện nào hắn cũng đều tranh luận, vấn đề gì hắn cũng có thể nói và bất kỳ chủ đề về ai hắn cũng tham gia được.

Cứ khi nào cả phòng thảnh thơi thì hắn đều có thể thao thao bất tuyệt để nói, các thành viên khác đặc biệt là các chị sồn sồn xung quanh hưởng ứng có vẻ "nhiệt liệt" lắm. Nghe hắn nói chuyện cũng dí dỏm, cũng vui, bậy mà hài, nhìn hắn "toả sáng" vậy cũng thấy hắn giống trung tâm của căn phòng trong các cuộc tám phét. Nhưng mà nhìn chỉ để biết và đánh giá, còn về phần mình, tôi luôn đóng đinh trong đầu kim chỉ nam rằng không nên tham gia quá nhanh hoặc quá sâu vào một vấn đề hoặc một câu chuyện về một người nào đó. Mới làm quen với một tập thể mới thì biết đến đâu nói đến đấy, thỉnh thoảng điểm xuyết vài nụ cười góp vui và tuyệt đối tránh không để mình bị gài vào cái thế trở thành nhân vật trung tâm cho bất kỳ một cuộc nói chuyện nào của những đồng nghiệp mới gặp.

Đến giữa buổi chiều, khi cả phòng đang im lặng làm việc thì Ngọc dẫn một cô gái trẻ bước vào.

"- Cả phòng cho xin ít phút nhé, giới thiệu với tất cả mọi người, đây là Uyên Nhi, là đồng nghiệp mới của phòng chúng ta. Nhi sẽ chính thức làm việc bắt đầu từ ngày mai. Hy vọng mọi người sẽ đón nhận và giúp đỡ để Nhi nhanh chóng hoà nhập với môi trường làm việc của phòng chúng ta."

Vài tiếng vỗ tay, huýt gió của mấy anh zai chưa vợ, đã có vợ hoặc bị vợ bỏ (có thể) vang lên tán thán. Trong khi số chị em còn lại, người cười hưởng ứng, người thì bắt đầu tụm năm tụm ba thì thầm về việc phòng ta sao đợt này đón người mới liên tục vậy cùng một vài điều nhỏ to khác... Chắc cũng chỉ xoay quanh về thân thế của tôi và Nhi mà thôi...

"- Ô, anh... Không ngờ em lại gặp lại anh ở đây... " - Còn đang thầm để ý bốn bề xung quanh thì có tiếng con gái khe khẽ vang lên bên cạnh. Quay người lại thì đã thấy Ngọc và Nhi đứng cạnh từ lúc nào.

"- Anh và Nhi đều là người mới nên cố gắng giúp nhau nhé!!!" - Ngọc nói với tôi.

"- À vâng, về điều này thì phó phòng cứ yên tâm."

"- Hì, cảm ơn anh trước nhé, mà hình như hai anh em mình còn ngồi cạnh nhau nữa thì phải!!!" - Nghe Nhi nói tôi mới để ý, đúng là bàn tôi từ khi mới vào ngoài một chị đồng nghiệp hôm trước gọi đi ăn cơm thì bên cạnh còn lại một bàn trống duy nhất của cả phòng. Hiện tại nó đã có chủ mới là Nhi, cũng đồng nghĩa với lời Nhi vừa nói là hai chúng tôi từ giờ sẽ ngồi cạnh nhau.

"- Sướng nhá, mới vào làm đã được ngồi cạnh mỹ nhân!!!" - Vài tay "trai phòng" dóng dả, trong đó có tay Vũ đang nhấp nháy đôi mày "ra dấu" với tôi.

""Éo rỗi hơi!!!"

Tôi nghĩ thầm vậy rồi cười nhẹ với Nhi, hỏi thăm xã giao rồi động viên cô nàng thêm vài câu trước khi quay trở lại với công việc vừa bị gián đoạn khi nãy.

Hơn một tiếng sau, chuẩn bị tan ca thì tôi được Trường gọi riêng vào phòng để giao kiểm tra và xử lý dự toán một số công trình vừa mới gửi về. Gọi là một số nhưng dữ liệu thực sự thì rất lớn, dù sao đây cũng được coi là một trong những điểm mạnh của tôi thời còn tác nghiệp thực tế bên công trường nên chỉ lo ngại chủ yếu về thời hạn thời gian yêu cầu mà thôi.

"- Ủa, sao mà nhiều dữ vậy em?" - Bà chị ngồi cạnh tôi thắc mắc.

""Thế này là nhiều thật sao? Vậy là do mọi người ở đây ít khi phải làm nhiều như vậy hay là... Tay Trường đang định làm khó mình???" - Vâng cũng hơi nhiều chị nhỉ, vậy bình thường phòng mình có hay làm thế này không ạ?" - Tôi đem sự đa nghi của mình ra hỏi dò.

"- Thường thì với chỗ này bao giờ cũng có hai người làm cùng lúc. À, mà quên còn thời hạn nữa, chị quên chưa hỏi thời hạn?"

"- Vậy như mọi lần mà phân chỗ này cho hai người làm thì bao giờ phải hoàn thành hả chị?" - Tôi chặn trước câu hỏi.

"- Khoảng trên dưới một tuần là phải nộp rồi em ạ!!!"

""Cái đệck, thế này khác gì bắt mình làm gấp rưỡi người bình thường!!! Có cần phải làm trò như vậy không!!!" - À vâng, vậy chắc là đúng rồi vì anh Trường giao cho em mười bốn ngày mới phải nộp mà."

Tôi nói lái đi vì thực chất thời hạn hoàn thành của tôi chỉ được "khoán" trong có chín ngày. Cơ mà không có vấn đề gì, một năm bám trụ miệt mài ở các công trình, dù chưa phải là nhiều nhưng cũng đủ để tôi thâu nạp được một số mưu mẹo, tiểu xảo từ hội anh Quý qua thực tế công việc. Đã thử và test qua tay đủ các loại soft để so sánh và đánh giá nên tôi biết mình cần phải làm những gì. Về chuyện chèn ép nhau trong môi trường văn phòng công sở mặc dù tôi đã được các anh cảnh báo qua. Tuy vậy với những thứ vô lý hiển hiện trước mắt thế này thì không thể không khó chịu cho được. Đưa mắt nhìn qua tấm rèm phòng riêng của Trường thấy hắn đang vắt chân thư thái, nói nói cười cười với ai đó qua điện thoại. Một cỗ tức giận âm ỉ, ngấm ngầm dâng lên trong lòng tôi.

Hai ngày làm việc sau đó vẫn trôi qua một cách "êm đềm", êm đềm là bởi các đồng nghiệp có vẻ khá thoải mái với công việc của mình, thấy khuôn mặt ai cũng tươi tỉnh, rạng rỡ. Êm đềm là bởi tôi cũng nhờ được cái êm đềm này mà có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào cái đống số liệu "của nợ" của mình. Tay nhập số liệu, mắt nhìn hồ sơ, bản vẽ, thao tác liên hồi, cái USB dự toán lúc nào cũng sáng đèn đỏ chói. U.Nhi hôm đầu đi làm vốn định bắt chuyện với tôi cho đỡ buồn nhưng thấy tôi có vẻ thờ ơ và bận bịu nên cô nàng cũng biết ý không hỏi han gì nhiều trừ những lúc ăn trưa hoặc những khi nghỉ giải lao được tôi chủ động hỏi thăm.

"- Học bên ấy chắc là thích lắm phải không em?"

"- Cũng bình thường anh ạ, nói chung là thích với tuỳ người."

"- Sao vậy? Anh thấy chị Ngọc em nói là sang đấy học thích lắm mà."

"- Thì với chị ấy thì chị ý thích mà anh, hì hì. Em sang đấy còn phải đi làm thêm nên đâu có nhiều thời gian rảnh để mà đi du lịch, khám phá, thăm thú các kiểu cơ chứ."

"- Ừm, sinh viên có thời gian thì cũng nên đi làm thêm cho dạn dĩ và thêm kỹ năng giao tiếp. Anh thấy vất vả vậy nhưng mà vui, lại có tiền nữa. Cơ mà có điều chắc chắn là phải thích hơn ở Việt Nam rồi."

"- À vâng, cái đấy thì tất nhiên anh ạ, nhưng nhiều khi nhớ quê hương, nhớ gia đình thì thấy tủi thân và thấm thía lắm. Hồi mới sang em trải qua cái cảm xúc ấy thường xuyên, rồi sau này thỉnh thoảng gặp phải chuyện gì buồn cũng đều cảm thấy vậy hết. Bên đó thích thì thích thật nhưng dân xứ họ vẫn xa cách làm sao ấy."

"- Anh thấy đó cũng là tâm lý chung của những người xa xứ mà. Chắc vì em là người hướng nội nên mới vậy thôi."

Mới chỉ qua hai ngày làm việc chung, nói chuyện với nhau cũng không nhiều và thường xuyên nên tôi cũng không biết thêm gì nhiều về Nhi ngoài chuyện cô ấy là em họ bên đằng nội của Ngọc (mẹ cô ấy là em gái ba Ngọc). Những chuyện mà chúng tôi nói đến thường chỉ xoay quanh ngoại vật là nhiều chứ ít khi hay đúng hơn là không bao giờ đề cập đến các vấn đề nội tại hoặc cá nhân liên quan đến gia đình và bản thân của nhau. Tôi nhận ra Nhi có cái tính kín đáo, cẩn trọng và giữ ý trong giao tiếp khá giống tôi. Trong giờ ăn trưa, hay những lúc nghỉ giải lao, các đồng nghiệp trong phòng hướng về Nhi rất nhiều câu hỏi, hỏi vui có mà hỏi riêng tư hay tò mò cũng có. Hỏi đến gia đình bao giờ Nhi cũng trả lời rằng bố mẹ đã về hưu, hỏi cặn kẽ về tuổi thì mọi người cũng chỉ nhận được câu trả lời chung chung là tầm trung niên. Còn ai có ý hỏi cho kỳ được một điều gì đó cá nhân thì thường Nhi sẽ nói "cho em giữ bí mật điều này nhé!!!". Tệ hơn nữa thì cô nàng sẽ cười nhẹ và ngó lơ câu hỏi đó, mặc cho người đối diện có hỏi đi hỏi lại nhiều lần. "Nạn nhân" đầu tiên chính là tay Vũ, nạn nhân tiếp theo cũng là một chị sồn sồn khá hợp cạ "buôn cà" với tay này. Số còn lại sau đó chắc cũng hiểu nên chỉ qua ngày thứ nhất, đến ngày thứ hai thì các câu hỏi tập trung vào Nhi đã vơi đi quá nửa.

"- Mai là hai mươi ba rồi, anh đã có kế hoạch đi đâu chơi chưa?"

"-... " - Tôi cười cười, khẽ nhún vai, hướng ánh mắt vào chồng hồ sơ dầy cộp trước mặt.

"- Tội anh thiệt, mà sao anh phải làm nhiều vậy nhỉ... Nhìn anh làm em muốn giúp quá!!!" - Nhi cười với tôi, vừa cười vừa lấy tay làm gang, đo độ dầy chồng hồ sơ "của nợ" kia.

"- Kiểm tra mấy cái dự toán này mỏi mắt, nhức đầu, đau tay lắm em à. Mà một mình anh lo cũng đủ rồi, cứ xác định "cấm cung" ở phòng và ở nhà thế này thì nguyên một tuần nữa kiểu gì cũng xong."

"- Vâng, em cũng thấy mấy cái dự toán này nặng đầu lắm. Ở nước ngoài họ làm theo chuẩn nhất định nên không phụ thuộc vào thị trường nhiều như ở mình."

"- Ừ, với những người làm quen và thạo việc thì họ làm tốt lắm vì biết cách. Cái khó nhất là giá cả thị trường luôn luôn thay đổi, giá nhân công cũng vậy. Chỉ cần xử lý ngon phần này là đã nhẹ đầu đi khá nhiều rồi... Ờ, mà sao đang nói chuyện Noel lại nhảy sang chuyện này là sao nhỉ."

"- Hì hì, Noel anh không đi thì còn bàn làm gì nữa."

"- Vậy em có đi không?"

"- Có chứ anh!!!"

"- Chắc là đi với Ngọc phải không?"

"- Không, chị Ngọc đi với anh Trường rồi anh. Em chỉ đi với bọn bạn cũ thôi, còn nốt mấy đứa ế đi chung với nhau. Tệ quá anh nhỉ, hì hì hì."

""Ừm, quên mất, những dịp thế này thì hai người họ phải đi riêng với nhau chứ!!!" - Tôi đưa tay vuốt vuốt sống mũi, khẽ thở dài một hơi rồi lại quay mặt vào đống hồ sơ mà tay tình địch "gửi tặng" đến mình.

...

Noel rốt cuộc cũng qua đi, tất nhiên nó không đến nỗi thê thảm như những gì mà tôi nói với Nhi. Tôi và Trà cùng hai đôi của Xuân và Hải tổ chức đi chơi chung với nhau. Nói là đi chơi chứ thực tế thì đi ăn là chính, lý do muôn thuở trong những ngày này vẫn luôn là tắc đường. Ngồi ấm chỗ trong mấy góc phố ẩm thực, đón đêm giáng sinh bằng thịt thà, bia rượu cùng những câu chuyện vui, chém giời chém biển với nhau. Không có người yêu thì vẫn còn bạn bè, những lúc thế này mới thấy tình bạn nó bền đến thế nào.

Phê pha chút men rượu trong người, tôi định nhân cơ hội rót trọn lòng mình với Trà về chuyện tình cảm của hai đứa thì cô nàng nhanh chóng ngăn lại với lý do hãy để cho thời gian có thêm cơ hội. Chẳng biết phải làm sao nữa, cảm thấy bản thân sắp phải đối diện với một vụ "My thứ hai". Chỉ có điều với Trà thì sự việc có lẽ sẽ khó khăn và phức tạp hơn những gì tôi đã trải qua với My.

"- Ông Tuấn này, giúp tôi phần này với được không?" - Tay Vũ khều tay tôi bằng một tệp file đang cần xử lý.

"- Phần nào... Phần này hả, để xem đã... Thì cứ bóc tiên lượng nó ra thôi." - Tôi nhận xét sau một hồi đọc hồ sơ.

"- Khổ quá, tôi bị bí mấy cái công thức..."

"- Mấy cái công thức đó thì anh cứ bóc tách khối lượng ra rõ ràng là áp dụng được thôi mà. Mất công đi dò làm gì cho mỏi."

"- Haizz, nếu được vậy thì nói làm gì. Tôi mà bóc được chuẩn như ông thì còn nói gì nữa."

"- Anh biết tôi làm thế nào mà kêu là chuẩn!!!"

"- Nhìn cách làm là biết ngay mà, thôi cố gắng giúp tôi một chút đi." - Tay Vũ xun xoe nhìn tôi.

"- Anh xem, tôi còn cả một đống việc thế này..."

"- Cố gắng giúp tôi đi mà, xong việc sẽ hậu tạ thật là hậu hĩnh, hì hì... Thế nhé, cố gắng giúp tôi nhé."

"- Từ từ đã, tôi sẽ chỉ bóc giúp anh phần khung thôi, còn sau đó nhập dữ liệu với tính toán thế nào là ở anh. Việc này là của anh nên thực sự là tôi không muốn chồng chéo trách nhiệm đâu."

"-... Ài, thôi được rồi, vậy cố giúp tôi phần khung thôi cũng được. Thanks cậu trước nhé."

""Phù!!! Đã mệt thì chớ, thôi thì cả nể một chút cho quen dần cái tập thể này đi vậy!!!"

...

Hai mươi chín tháng mười hai - Ngày tôi phải hoàn thành bản báo cáo "của nợ".

"- Đã làm xong rồi cơ à?" - Trường nhận tệp báo cáo của tôi với vẻ mặt thoáng chút ngạc nhiên.

"- Em nộp theo đúng thời hạn anh giao mà, đâu có sớm hơn ngày nào đâu." - Tôi thản nhiên trả lời.

"- Ừ, được rồi. Cứ để đấy tôi kiểm tra lại." - Không hiểu trong lòng anh ta có cảm thấy dễ chịu vì nhân viên của mình hoàn thành nhiệm vụ đúng kỳ hạn hay không. Nhưng nghe giọng nói thì có vẻ không được tươi cho lắm.

Tối ba mươi tháng mười hai, định bụng ở nhà nghỉ cho khoẻ nhưng bọn thằng Xuân, Hải đi với bồ hết, Trà cũng bận tiệc ở công ty. Không còn ai có thể chia sẻ nỗi cô đơn nên cuối cùng đành đóng bộ đến dự tiệc tất niên ở công ty xem mặt mũi nó ngang dọc thế nào.

Tiệc này cũng coi như hội nghị tổng kết của công ty nên được tổ chức ở hội trường lớn thuộc một khách sạn có tiếng ở Hà Nội. Chẳng thế mà vừa đến sảnh đã thấy nườm nượp những sedan và SUV hạng sang bóng loáng đậu la liệt. Vào tới bên trong thì được diện kiến ngay một hệ thống phòng hội nghị rất hoàn hảo, rộng rãi với đầy đủ các phương tiện, thiết bị hội họp hiện đại. Nền trải thảm nhung hoa văn vàng - đỏ, trên trần cao là những mảng khối pha lê của hệ thống đèn chiếu sáng và trang trí. Bàn ghế được phủ màu kem trang nhã và thắt nơ rất lịch sự.

"- Anh, anh cũng chịu đến đây cơ à. Vậy mà mấy hôm trước cứ kêu không đi!!!" - An xuất hiện sau lưng tôi từ lúc nào. Vẫn cái vỗ vai bộp chộp như lần ở sàn bowling.

"- Ừ, anh đến để làm người tâm sự với em đấy, có thấy cảm động không em!!!"

"- Ôi, anh làm em sắp khóc rồi nè, hì hì. Đợi em chút nhé, em qua bên này một chút thôi."

Nói là "một chút" nhưng con bé chạy đi đâu mất dạng luôn, quay đi quay lại đã thấy nó đang đứng tán chuyện với vài nam thanh nữ tú khác. Nhìn kiểu cách ăn mặc nền nã và sang trọng nên tôi cũng không đoán được đó là quý tử của những tài phiệt nơi đây hay cũng là các nhân viên, đồng nghiệp cùng công ty mình.

Ngắm nhìn và cảm nhận cái không khí hào nhoáng nơi đây lại làm tôi nhớ lại cảm xúc của lần đầu tiên bước chân vào một xã hội thượng lưu thu nhỏ trong buổi tiệc sinh nhật Hằng năm nào. Những bộ cánh hàng hiệu, những món đồ đẳng cấp, phong cách và thần thái lịch lãm, cao sang... Tất cả đều được tái hiện lại trọn vẹn tại nơi mà tôi đang đứng. Và cảm xúc trong tôi hôm nay cũng đã khác xưa rất nhiều, vẫn là con người ấy, không có một món đồ hiệu nào quá đặc biệt treo trên thân nhưng cảm nhận về dáng vóc và thần thái đã hoàn toàn thay đổi. Sự trải đời qua từng ấy năm cùng một công việc đàng hoàng giúp tôi hoàn toàn tự tin khi đứng giữa nơi đây - Trong bữa tiệc tất niên của chính công ty mà mình đang làm việc.

Một hình ảnh quen thuộc khi K.Nguyên vụt qua trước mắt. Thì ra là anh ta đang bận tiếp khách, khách khứa thì đông đến đen đặc mà sao không thấy trợ lý đi cùng như mọi lần đâu nhỉ. Một vị khách bước tới trước mặt KN ngỏ ý bắt tay nhưng anh ta có vẻ hơi bối rối.

""Chẳng lẽ là do không biết thông tin khách mời hay sao. Mà ông khách kia, mình biết ông ta là ai... ""

"- Hân hạnh được gặp giám đốc X của công ty Y, giám đốc Nguyên của chúng tôi vẫn thường nhắc đến ông đấy ạ!!!" - Tôi đến cạnh KN, nói như mình là một trợ lý riêng của anh ấy. KN cũng rất tinh ý, thuận theo thế tay bắt mặt mừng niềm nở khiến cho vị khách đó cũng hoan hỉ ra mặt.

"- Ban nãy cám ơn cậu nhé, may có cậu ra đỡ cho anh."

"- Có gì đâu anh, mà trợ lý của anh đâu sao em không thấy ạ?"

"- Vừa mới bị tai nạn lúc chiều xong nên anh không kịp sắp xếp đổi người... À, hay là... Cậu cố gắng giúp anh việc này được không."

KN rất linh động và tôi thì cũng sẵn lòng giúp anh ta, mở tệp tài liệu KN vừa đưa, lướt qua một loạt các danh sách tên tuổi, mặt mũi và thông tin của các khách hàng. Nói thực tôi cũng đành phải bó tay vì bản danh sách quá dài, không thể chỉ trong vài chục phút là có thể nhớ mặt điểm tên ngay được. Thành ra nói là giúp nhưng tôi cũng không phụ KN được nhiều, phần lớn vẫn phải nhờ vào tài giao tiếp và khả năng ứng biến của anh ấy. Cũng may là ngay sau đó thì bữa tiệc bắt đầu nên khách khứa cũng theo sự sắp xếp mà tản mạn về chỗ ngồi của mình.

...

"- Nhân sự kiện này tôi cũng muốn thông báo một tin vui của gia đình... "

Nghe đến những lời này của vị chủ tịch, đôi chân tôi bất giác đứng dậy, bước từng bước ra ngoài hội trường. Thở dài đến vài hơi mà sao hai luống phổi vẫn như muốn trút cạn tất cả ra ngoài đến mức trống rỗng. Nhìn chếch sang phía tay trái cửa hội nghị, có một mảnh sân vườn khá rộng với lối đi được kiến tạo riêng rõ ràng. Đôi chân tôi theo đó chậm rãi bước tới. Nơi đây không hào hoa, tráng lệ bởi không được trang hoàng nhiều đèn chiếu sáng nhưng thay vào đó lại là nét huyền mặc được tạo nên bởi ánh trăng bằng hắt lên những bước tường sơn trắng xoá. Phản chiếu xuống từng khóm lá bụi hoa những vân bạc li ti lung linh và huyền ảo. Tôi tiện thế ngồi vắt chân lên một thành lan can kiến trúc cột trụ kiểu cổ điển. Ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng thì thấy một mái vòm nhỏ không cao lắm, hoá ra cái lan can tôi đang ngồi lại nằm trong một toà vọng đài nhỏ. Bên dưới chân vọng đài là một hồ nước nhân tạo, chạy dọc theo chiều dài chu vi khách sạn và vắt ngang một đường vòng cung quanh khu vườn. Bóng trăng phản chiếu từng mảnh vỡ vụn theo nhịp sóng sánh của mặt nước, tâm trạng tôi cũng theo đó tĩnh lặng theo. Từng làn gió lạnh thỉnh thoảng thổi tới heo hắt mang trong nó cảm giác khô khan nhưng sâu bên trong lại có chút tư vị dịu ngọt. Miệng tôi theo nhịp đưa đẩy của hơi thở, huýt sáo thành điệu bài hát "Yesterday" mà tôi vẫn thường nghe mỗi khi cảm thấy buồn và cô đơn.

"- Anh huýt sáo hay thật đấy!!!" - Một giọng nữ âm thầm vang lên nhẹ nhàng sau lưng tôi."
 

Đề xuất Tiên Hiệp: Ngự Thú Bắt Đầu Từ Con Số 0 (Dịch)
Quay lại truyện Dòng đời nổi trôi
BÌNH LUẬN