"Đại gia" ôm ngót tỷ trong bank mà có cái xe còi cũng đ' mua được. Dis mẹ, lại còn sĩ, bày đặt bỏ qua!!! - Xuân càu nhàu khi cố lạng lách qua đám đông đang dồn ứ trước mặt. Đoạn tiếp tục ca thán: - Lại đúng cuối tuần chứ, đông như bọ!!!
Bỏ ngoài tai những lời lèm bèm vô nghĩa của thằng bạn hảu, tôi để tâm vặn vặn, hiệu chỉnh lại "khẩu" Canon cứng cựa mới tậu sau đợt mua sắm cuối năm vừa rồi. Lòng không khỏi hy vọng về một chuyến đi đáng nhớ với người con gái mình thương.
- 8h mnr, tầm này tao sợ không còn vé đâu Tuấn ạ. - Xuân tỏ vẻ băn khoăn khi hai thằng vào đến cửa ga.
- Mà cũng không rõ cái Ngọc nó đi tàu thường hay tàu của bọn Tư nữa...
- Tàu bọn Tư là tàu gì? - Tôi hỏi ngô nghê.
- Tàu riêng của bọn du lịch, có cả loại cao cấp mà Tây ba lô nó hay đi ấy.
- Ờ, mà giờ còn không chắc Ngọc nó có đi Sapa nữa hay không...
- Gọi nó thử xem???
- Chưa vội, vào đấy tìm đã rồi tính sau.
- Không kịp đâu mày, nó mà đi tàu tư thì giờ này sợ không còn vé cho mày đâu. Giá biết sớm một chút tao còn gọi người quen book vé giúp được.
- Ừm, thôi kệ, đến đâu hay đến đấy vậy!!!
- Vậy chim cút nhanh đi con... Có gì không biết cứ gọi tao, gì chứ Sapa thì anh là mọt rồi.
- Hê, đi được hai, ba lần mà cũng gớm nhở. Thôi được rồi, tao vào đây, mày về cẩn thận nhé!!!
Không kịp nghe câu chào của Xuân tôi bước nhanh vào trong ga, mặc dù trời đã về tối nhưng bên trong vẫn còn kha khá người qua lại. Lác đác cũng có một số người tay xách nách mang, đeo trên cổ trên vai box "súng ngắm" giống tôi. Đùm chăn áo rét, toàn là những "cục bông - Bóng tròn" di động, muốn tìm Ngọc trong cái bể người hỗn mang này quả thực không đơn giản như tôi nghĩ lúc đầu.
- "Bụp!!!" - Úi, em xin lỗi ạ!!!
Một cái va bất chợt, tiếng em gái ríu rít xin lỗi làm tôi chợt tỉnh, chuyện tìm người có lẽ đành để sau vậy, việc trước tiên là phải mua được vé cái đã. Qua một thoáng tính toán sau khi lướt nhanh bảng lịch trình và giờ tàu những chuyến tối nay, tôi quyết định chọn vé đi Lào Cai như dự định ban đầu. Chuyến Hải Phòng đã quá giờ từ lâu, chuyến đi Bắc - Nam thì tới 11h đêm mới có. Tiến đến quầy vé với niềm hy vọng khấp khởi như chạm giờ soi lô khi nhà Xổ mở lồng bóng.
- Hết vé chuyến này rồi em ạ, chỉ còn vé chuyến sau thôi.
- "Cái đệck!!!" - Câu trả lời gãy góc đến lạnh băng của bà chị bán vé lập tức gây ra một tác dụng tức thì, nó khiến lòng dạ đang đói meo của tôi nhao lên lồng lộn như có bão giữa ngày đông. Haizz, điều này phần nào lý giải vì sao mà lượng người ở ga tối nay đông như vậy. Sapa mà... Mùa lạnh ở Sapa thường là mùa đẹp nhất trong suy nghĩ của nhiều người. Mặc dù Noel đã qua và hiện tại đã là cuối đông nhưng không vì vậy mà lượng khách du lịch suy giảm. Thậm chí càng cận Tết, có vẻ người ta càng đổ về Sapa nhiều hơn với vô vàn những lý do khác nhau. Trong đó, đúng như lời Xuân đã nói, vừa đi chơi vừa kết hợp "săn" tuyết thì ở Việt Nam chỉ có đến Sapa mới làm được điều này.
Hết chơi vơi với những suy nghĩ mông lung, trở về với thực tại tôi đành chạy tới chạy lui, hết hỏi mấy chị NV bán vé lại đến hỏi mấy anh xe ôm, mấy hàng quán, mấy bà cô bán nước, thậm chí là cả những người có dáng vẻ "tiềm năng" xem có cách nào "phe" giúp tôi được một chiếc vé hay không. Đáp lại chỉ là những cái lắc đầu, không biết hoặc xua tay từ chối. Giờ mà muốn "đón lõng" Ngọc thì chỉ còn mỗi nước bắt xe khách đi Lào Cai - Sapa rồi lộn ngược về ga Lào Cai như Xuân đã nói. Cơ mà bới mèo ra bọ, đến đây lại nảy sinh một vấn đề khác mà giờ tôi mới nghĩ đến... Ngọc có thể cũng đi tuyến này nhưng chưa chắc cô ấy đã về ga cuối Lào Cai, lỡ như cô ấy xuống những ga đầu như Việt Trì, Phú Thọ, Yên Bái thì sao??? Kế hoạch xe khách coi như impossible từ trong trứng nước.
20h15'... Cây kim giây trên chiếc Steinhart vẫn lướt nhẹ như bay, "nhẫn tâm" gạt đổ từng múi tích tắc mà tôi đang cố níu kéo trong từng bước chân đi tìm Ngọc.
- "Mà tìm được rồi không biết có chịu nói đi đâu không nữa... Vớ vẩn nói một đằng, đi một nẻo thì cũng bằng thừa... "
Đang băn khoăn với những khúc mắc trong đầu thì một dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài quen thuộc bất chợt giữ chặt lấy ánh nhìn của tôi. Bước đi như có nam châm hấp dẫn... Người con gái ấy đang thu mình trong chiếc áo lông vũ vằn đen, ngồi im lặng giấu chiếc tai nghe nơi sóng tóc...
- Oh, cô cũng ở đây à? - Cố gắng giấu kín đi niềm vui vừa chớm nở, vỗ nhẹ vai Ngọc tôi làm bộ ngạc nhiên.
- Ơ... Là anh à... Anh đang... Làm gì ở đây vậy? - Cô nàng có vẻ cũng khá bất ngờ trước sự xuất hiện của tôi.
- Thì đi tàu thôi.
- Đi tàu đi đâu?
- Yên Bái. - Tôi vừa nói vừa ngồi xuống bên Ngọc.
- Yên Bái!!! Đang lạnh thế này lên đó làm gì?
- Hơ... Thì đi chơi chứ làm gì!!! Vậy còn cô, đi đâu mà cũng đi tàu thế này? - Tôi vừa hỏi vừa đưa tay vỗ vỗ lên chiếc túi đựng "súng ngắm".
- Hừm, anh hỏi để làm gì!!! - Ngọc hững hờ quay đi, ngón tay dài mềm mại lại đưa chiếc tai nghe lên vành tai.
- Quan tâm đến nhau thì hỏi thôi!!! - Tôi nhẹ giọng, bàn tay tới lui vài nhịp cọ xát trên quần bò như để tìm thêm chút hơi ấm sau những bước chân táo tác vừa rồi. Thở nhẹ rồi im lặng, không để tâm gì tới cô nàng ngồi bên nữa.
- ...
- Sapa... Đi chơi thôi... Hưmm..m, đi cho yên tĩnh... - Ngọc bỗng lên tiếng, giọng nói khẽ khàng nghe như đang suy tư.
- "Cuối cùng cũng là đi Sapa thật... Mà sao tự nhiên nói chuyện nghe lạ vậy nhỉ?... Không lẽ là vì dư âm của cuộc cãi vã lúc chiều???" - Sapa!!! Lên đó "săn" tuyết à? - Tôi liếc ngang bộ "súng" Canon quen thuộc đang ngoan ngoãn nằm yên vị trong lòng Ngọc.
- Có thì chụp, không có cũng chẳng sao. Chủ yếu là đi chơi cho biết thôi...
Ngọc vừa dứt lời thì còi tàu và tiếng chuyển động ồn ào của những vòng bánh sắt bắt đầu dồn dập từ phía xa vọng lại. Loa thông báo oang oang vang lên, từng lớp người dần dà rời khỏi ghế, nối đuôi nhau thành từng đoàn hỗn độn di chuyển vào sân ga. Nhà chờ trở nên thưa thớt dần, tuy nhiên... Ngọc thì vẫn ngồi đó, vẫn nghiêng đầu tựa cằm trên thành ghế, im lặng cảm nhận một thứ âm nhạc phát ra bên trong chiếc tai nghe...
- Sao còn chưa đi đi, tàu đến rồi kìa, vào muộn lại lỡ chuyến bây giờ.
- Tôi đi chuyến sau.
- Chuyến 10h??? - Tôi nhìn nhanh lên bảng giờ tàu.
- Ừ... - Ngọc vẫn giữ nguyên tư thế, uể oải trả lời.
- "Thôi bỏ mịa nhau rồi, hy vọng vẫn còn kịp!!!" - ...... Chị ơi, cho em 1 vé đi Lào Cai chuyến tới!!!. - Tôi "lỉnh" dần tới quầy bán vé trong tâm lý sẵn sàng đón nhận gáo nước lạnh thứ hai từ bà chị nhân viên.
- Sao nãy không mua luôn đi, may mà chuyến này vẫn sót lại vài vé. Không mua bây giờ lát có khách đến là hết ngay!!!.
Thầm cảm thấy may mắn khi mua được loại vé cao nhất, có gì lát nữa cũng dễ thương lượng với người khác nếu muốn đổi vé để "ở" cùng Ngọc. Thêm một cái may nữa là Ngọc có thể vì đi vội, không có dự định trước nên cũng không kịp book vé tàu tư giống tôi. Tưởng tượng đến viễn cảnh đứng trước một Sapa huyền ảo, thơ mộng, biết rõ người con gái trong tim mình đang hiện hữu nơi đây mà không thể tiếp cận dù chỉ là một ánh nhìn mới thấy thảm não và khổ sở thế nào.
...
8 rưỡi tối... Vẻ uể oải của Ngọc bị tôi phá ngang bằng lời rủ rê đi ăn vặt. Thực ra không biết là Ngọc thế nào chứ bản thân tôi thì đã đói meo kể từ lúc chạy tới chạy lui ban nãy.
- Không!!! - Rất ngắn gọn và lạnh lùng, Ngọc trở về với tư thế uể oải trước đó. Đôi mắt lim dim như trôi theo cảm xúc của những giai điệu bên tai. Tôi cũng chẳng còn hứng thú để bận tâm khi hương vị thơm nồng của chiếc bánh mỳ trứng nóng hổi đang từng chút từng chút trôi tuột vào trong dạ dày.
- Uống chút nước cho đỡ lạnh!!! - Tôi đưa Ngọc một lon trà nóng nhưng vẫn thái độ kể từ lúc gặp nhau tới giờ, cô nàng miễn cưỡng tiếp nhận rồi hờ hững đặt luôn xuống bên cạnh. Gần 1 tiếng sau khi vào sân ga để đón chuyến tàu muộn, lon trà vẫn còn lại đó, không vơi đi chút nào dù cho hơi khói đã nguội lạnh.
...
- Anh làm gì vậy?
Ngọc có vẻ khó chịu khi chứng kiến vẻ hoan hỉ của tôi sau khi đổi vé thành công với một cô bé SV hiền lành. Tôi thì nghĩ lý do chính khiến Ngọc như vậy có thể là vì cô nàng đã nhận diện ra một kẻ "bám đuôi" hoặc trực quan hơn là do... Cái giường tôi mới đổi nằm ngay trên giường của cô ấy. Khoang 4 giường, không có điều hòa như loại vé tôi mua nhưng vậy mà lại hay. Cuối đông mà, thà chăn ấm đệm êm còn hơn là tin tưởng vào hệ thống ĐH trên những con tàu nhà nước kiểu này. Vừa sắp xếp hành lý vừa tranh thủ xã giao đôi ba câu với hai hành khách còn lại tôi mới biết đây là một "coupe" đi chơi cuối tuần với nhau.
- "Chà chà, ước gì được như bọn họ!!!" - Gác đầu tay suy nghĩ mông lung, mới đó mà đã 10 rưỡi tối, con tàu cũng đã lăn bánh được gần 2 chục phút. Lắc lư và ồn ào có lẽ là những gì dễ cảm nhận nhất cho đến lúc này.
- "Không bị say chứ? Lắc lư vậy có ngủ được không?" - Gửi một tin nhắn cho cô nàng "nằm dưới" nhưng không thấy động tĩnh gì, cả về thông báo của điện thoại lẫn tin nhắn hồi âm. Thêm 5' chờ đợi trôi qua tôi mới đinh ninh là Ngọc đã tắt máy để tránh mặt mọi người. Không hiểu có vấn đề gì đằng sau cuộc cãi vã lúc chiều mà từ lúc gặp nhau tới giờ thái độ của Ngọc thực sự rất lạ. Nét mặt lạnh lùng, uể oải nhưng đâu đó sâu trong khoé mắt lại toát lên vẻ buồn bã và cô đơn...
11h đêm, đoàn tàu vẫn lầm lũi, trườn đi trong tiếng lăn bánh rào rào. Những âm thanh rì rầm, to nhỏ nơi hai chiếc giường đối diện cũng đã tắt ngấm. Cả bên trong lẫn bên ngoài ô cửa khoang tàu đều đồng nhất một mảng tối sẫm, lờ mờ. Con người và vạn vật sau một ngày dài phủ bóng hoạt động, dường như đã đủ mệt mỏi để thả lỏng, buông mình chìm dần vào những giấc ngủ nông, sâu.
Bình minh tại ga Lào Cai... Từng đoàn xe du lịch nườm nượp nối đuôi nhau, hết ra lại vào bến. Rồng rắn, chuyên chở hành khách đổ về các ngả đường mà tập trung nhiều nhất là về Sapa. Ngọc nãy giờ vẫn không lý gì tới tôi, cơn ngái ngủ ban sáng của cô nàng tiêu tan nhanh chóng bởi khuôn mặt của tôi - một trong những hình ảnh đầu tiên Ngọc được "chiêm ngưỡng" nơi địa danh đẹp nhất Tây Bắc này. Cũng phải thôi, vừa ăn troll, vừa bị "bám đuôi", ý định đi chơi để tìm kiếm sự yên tĩnh ban đầu coi như "phá sản". Tôi hiểu và cảm thông phần nào với nỗi bực dọc của Ngọc. Toe toét cười nụ, thi thoảng điểm xuyết vài câu nói ngu ngơ, ẩn dụ là tất cả những gì tôi có thể làm để "dung hòa" với gương mặt cáu kỉnh và thái độ khinh khỉnh của cô ấy.
- Dán vào đi... Lạ thật cầm lái thì không sao mà ngồi xe thì lại say. - Tôi chìa ra miếng dán chống say khi Ngọc có vài biểu hiện nôn nao. Tây Bắc mà, dù tối qua Xuân đã gửi một lô một lốc những note tin nhắn dài dằng dặc nhưng có đi thực tế mới cảm nhận được hết sức kiến tạo độc đáo của những con đèo nơi đây. Ngoằn ngoèo, quằn tà là vằn những taluy âm - dương, hết lên đèo lại đổ dốc. Chiếc xe khách vẫn lướt đi như đầu ngón tay đang mơn trớn những đường cong ưỡn mình quằn quại của con đèo. Qua vài thung lũng, vài thửa ruộng bậc thang gấp khúc, Sapa đã ở phía xa xa, lẩn khuất sau những đám mây mù và rặng rừng thông. Ngôi nhà thờ đá im lìm, nằm khép mình giữa sương mù lạnh lẽo, nền đá trắng cũ kỹ trong một ngày thiếu nắng càng làm cho cảnh vật xung quanh thêm phần bí ẩn.
Dù vẫn còn mệt mỏi vì say, Ngọc vẫn tự dọn hành lý và bước xuống mặc cho tôi cố ý xách giúp chiếc ba lô. Đi bộ qua vài con dốc quanh co của thị trấn, chúng tôi tìm được một khách sạn trên đường Xuân Viên. Ngả lưng nằm dài lên chiếc đệm êm sau chuyến hành trình chỉ có lắc lư và đánh võng, tới giờ mới được hưởng thụ cảm giác êm ái trên một chiếc giường thực sự.
- "Phòng đôi tiết kiệm không muốn, lại cứ thích phòng đơn làm gì. Đấy, vợ em kỳ lắm chị ạ " - Khẽ tủm tỉm hình dung lại điệu bộ thách thức của Ngọc cùng vẻ khó hiểu của bà chị quản lý khi nãy. Tôi lấy máy gọi cho Ngọc nhưng nghe tiếng tít tít mới nhớ ra cô nàng đã tắt máy, đành lóc cóc mò sang phòng bên gõ cửa. Không có tiếng trả lời, vặn thử lẫy cửa thì thấy khóa trong... Mò sang lần 2 sau nửa tiếng chờ đợi, lần này thì Ngọc mới chịu mở cửa. Chút hương thơm dịu nhẹ tỏa ra khi tôi bước vào... Là mùi sữa tắm, nhìn bộ đồ mới tinh trên người cùng mái tóc bện lại vì ướt, hẳn là cô nàng vừa mới tắm xong.
- Ăn sáng rồi đi chơi luôn chứ!!!
- Không... - Ngọc lắc đầu, búi lại mái tóc ướt rồi nằm sấp trên giường nghịch iPad.
- Vẫn còn mệt à?
- Ừ... Hơi mệt.
- Muốn ăn gì không, tôi mua cho.
- Không cần đâu, anh muốn đi đâu thì cứ đi đi.
- Chiều leo Hàm Rồng chứ?
- Chưa biết, để xem thế nào đã. - Ngọc vẫn nhát gừng trả lời.
- Đi chơi mà cứ ở trong phòng thế này à.
- ...
- Vậy chiều đi Hàm Rồng nhé.
- ...
- Được không!!!
- Đã bảo để tôi xem thế nào đã rồi tính sau mà!!! - Ngọc đùng đùng gắt gỏng.
- ... Thôi được rồi, cô cứ nghỉ đi, trưa tôi về rồi đi ăn. - Tôi nén tiếng thở dài, đoạn bước xuống lầu.
Dặn dò qua bà chị quản lý để ý giúp nếu thấy Ngọc đi đâu thì báo lại cho mình biết, tôi rời khách sạn tản bộ quanh trung tâm thị trấn với chiếc Canon bên mình. Thăm thú qua cảnh vật nơi đây, điểm nhấn là những ngôi nhà dọc hai bên đường với mái hiên nghiêng nghiêng nhìn xuống những con dốc thoai thoải. Thong thả bước tiếp từng bậc tam cấp ẩm ướt là xuống tới chợ Sapa. Khu chợ này đặc biệt bày bán khá nhiều hàng thổ cẩm, có lẽ vì vậy mà ở đây cũng quy tụ khá nhiều người dân tộc thiểu số, vận những lớp trang phục truyền thống khác nhau. Trai gái, già lão, trung niên, thanh niên, trẻ nhóc không rõ là người Mông, Dao hay là người dân tộc nào nhưng hầu hết đều nói được tiếng Việt và tiếng Anh bồi, cách mời khách rất chuyên nghiệp và tự tin.
Ăn qua loa bát bún nóng và lót dạ bằng một chén rượu ngô mới nấu. Tôi hỏi thăm qua dân bản xứ một số điều rồi trở lại khu phố cổ trung tâm thị trấn để tiện "bám đuôi" nếu Ngọc có đi đâu. Trốn tránh cái lạnh chưa quen bằng tách cafe trên tầng 2 của một quán phố nhỏ. Tựa người vào lưng ghế, nhìn quang cảnh và con người hiển hiện qua ô cửa kính, tôi mới dần cảm nhận được rõ hơn chút phong vị riêng biệt mà những người từng đi Sapa thường nói đến...
- "Ring... Ring... " - Đang thả dòng suy tư theo những đám mây mù bồng bềnh sau rặng núi thì chuông điện thoại chợt reo. Là cuộc gọi của bà chị quản lý khách sạn...
- Cô định đi đâu vậy?
Tôi "đón lõng" Ngọc vừa kịp lúc cô nàng đang lững thững dạo bước trên con phố Xuân Viên dưới những tán anh đào nở rộ. Khung hình hiện lên thực sự rất đẹp, từ vẻ rực rỡ của hoa, cảnh êm đềm của mặt hồ kế bên cho tới nét ưu tư, vô tình của nhân vật chính trong bức ảnh. Có vẻ như nhân vật ấy cũng đang suy tư một điều gì đó thì phải, vì chỉ đến khi tôi tới bên và cất tiếng, Ngọc mới chịu hồi đáp bằng cái nhìn ngạc nhiên.
- Định đi đâu vậy? Mà đã ăn uống gì chưa? Chưa thì đi ăn với tôi?
- Không, tôi không đói, để trưa ăn cũng được. Mà tôi tưởng anh đi chơi rồi mà.
- Ừ thì loanh quanh xem một số thứ quanh đây thôi... Cơ mà, cô định đi thứ này để đi chơi à? - Tôi đưa mắt nhìn xuống chiếc giày cao gót dưới chân Ngọc.
- Humm... Ừm... Tại lúc đi vội quá, lên đến tàu rồi mới nhớ ra. - Ngọc ậm ừ trả lời.
- "Hừ, làm sao mà phải vội vàng như vậy!!!" - Thế à, vậy thì giống tôi rồi, đi vội nên cũng không kịp chuẩn bị. Mà ở phố bên hình như có bán đồ thể thao đấy. Nãy tôi vừa thấy xong.
- ...
- Sao vậy? Làm gì nhìn tôi kỹ vậy???
- Cái khăn... Sao anh lại... Vẫn quàng cái khăn này à???
- Hả... À, ừ... Đây, hôm nay chính thức trả nó về cho cô nhé!!! - Tôi gỡ chiếc khăn hồng rồi quàng vào cổ Ngọc.
- Không cần, tôi cũng có khăn đây rồi mà...
- Mấy cái khăn lụa bện này ăn thua gì, chiều tối ở đây lạnh lắm.
- Vậy thế anh thì sao...
- Tôi quàng khăn của tôi đủ rồi, thôi giờ đi mua giầy rồi "phượt" luôn nhé!!!
Tranh thủ dẫn Ngọc đi mua giầy, dạo qua vài khu phố chính của thị trấn để thăm thú và chụp ảnh ngôi nhà thờ đá ở quảng trường trung tâm. Sau vài phút bàn bạc hai đứa quyết định leo núi Hàm Rồng như dự định ban đầu của tôi.
Leo bộ một chặng đường dài hàng với ngàn bậc đá thoai thoải từ thấp lên cao nhưng càng đi thì cảnh đẹp càng hiện ra với cổng trời, hang động, núi đá nhấp nhô và những vườn hoa rực rỡ sắc màu. Cứ cách một đoạn ngắn, cảnh trí lại trải ra trước mắt với những vườn hoa lan, đào mọc tự nhiên trên những khoảng đất trống trải dọc sườn núi. Leo cao hơn nữa, cho đến khi lên gần tới tháp truyền hình - đỉnh của núi Hàm Rồng - cũng là lúc có thể phóng nhãn quang thu toàn bộ thị trấn Sa Pa vào tầm mắt của mình. Những tiếng lách tách liên tục vang lên từ hai "khẩu súng" Canon, mặc dù đã quá trưa nhưng từ trên đây nhìn xuống toàn cảnh thị trấn, thung lũng và những làng bản xung quanh... Tất cả đều ẩn hiện trong một vùng sương khói trắng xóa. Những cuộn mây bông dày đặc, vần vũ sà xuống như muốn khoả lấp toàn bộ miền đất này khỏi những tia nắng mặt trời yếu ớt.
- Đẹp quá!!! - Tôi và Ngọc cùng thốt lên trước cảnh tượng đẹp đến nao lòng ấy. Bất giác khẽ đưa tay nắm lấy tay Ngọc... Ngoài lạnh mà bên trong mới ấm áp làm sao. 1, 2,... 5s trôi qua...
- Đi ăn thôi, tôi thấy đói rồi... - Ngọc rút tay khỏi lòng bàn tay tôi, quay người bước đi ngược hướng con đường ban nãy.
...
Ngồi nhâm nhi chút cafe, mặc dù đã là tách thứ 2 nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn thấy nhạt miệng. Có lẽ một phần bắt nguồn từ sự lạnh nhạt hay đúng hơn là thái độ hờ hững của Ngọc trong suốt bữa trưa vừa rồi. Chưa bao giờ tôi thấy Ngọc ăn ít, nói ít và thiếu nhiệt tình đến thế. "Buồn ư, bực ư, hay là vì uất ức... Ai mà chẳng phải trải qua những cảm xúc đó vào ngày 1 bất kỳ, có nhất thiết phải tự khó chịu với bản thân mình và người khác như vậy không!!!" - Tôi thầm nghĩ và tất nhiên cũng chẳng thể cùng Ngọc nói những điều đó vào lúc này. Chỉ cảm thấy tiếc cho một chuyến đi mà trước đó tôi đã hy vọng. Hy vọng về một niềm vui, niềm hạnh phúc, hay đơn giản chỉ là nụ cười của một ai đó thôi cũng đã đủ rồi... Cảnh đẹp mà lòng người thì vô tâm... Duy chỉ còn đọng lại chút an ủi ở khoảng khắc tôi nắm tay Ngọc. Chỉ 1 vài giây ngắn ngủi, chạm nhau trong vội vã ấy nhưng tôi cảm nhận được ở thời điểm đó, trái tim của hai chúng tôi dường như đã chạm được vào nhau tại chính nơi giao thoa của đất trời.
Nghỉ ngơi một chút sau bữa trưa, tôi và Ngọc lại bộ hành xuống núi, dọc theo con đường xuôi về bản Cát Cát. Ghé thăm "nhà tròn" lầu vọng cảnh, đi sâu vào thung lũng thăm quan những thửa ruộng bậc thang và nhà cửa bản làng của các dân tộc thiểu số. Mỗi khóm đồi rộng cũng chỉ lác đác vài ba mái nhà vuông vức, xếp chồng lớp lên nhau như những quân cờ nhỏ khi nhìn xuống từ trên cao.
- Cái gì vậy? Kẹo ư?... Anh thấy đói à? - Ngọc thắc mắc khi thấy tôi lôi từ trong ba lô ra 2 túi kẹo lớn.
- Tôi không đói, nhưng mà mấy đứa nhóc ở đây thì không no đâu.
Tôi đưa Ngọc mỗi người 1 gói và hình như mùi kẹo nơi đây luôn có sức hấp dẫn thì phải. Vừa nhắc đến là mấy đứa nhóc không hiểu từ đâu ra đã chạy ùa tới xin kẹo. Phát kẹo mỗi lúc một mỏi tay vì tụi nhóc càng lúc càng đông, 2 túi kẹo mặc dù khá lớn nhưng chỉ sau chốc lát đã vơi dần xuống đáy. - "Cho bọn trẻ con dân tộc ở đấy bánh kẹo và tiền là nó thích lắm!!!" - Nhớ đến lời Xuân tôi lại rút xấp tiền lẻ vừa đổi được ban sáng...
Vài phút sau...
- May mà anh không đưa tiền cho tôi chia cùng!!!
Ngọc nhìn lơ đãng cây lá xung quanh, khẽ tủm tỉm cười, tôi im lặng "hưởng thụ" nụ cười kín đáo như giải tỏa ấy. Lòng thầm thấy những vết cào cấu, bám víu ban nãy của tụi nhóc kể cũng đáng. Chỉ duy có nỗi hận bị Xuân choá troll thì nhất định tôi sẽ phải thanh toán sòng phẳng với nó khi trở về.
Quãng đường trở về thị trấn chiều nay rôm rả khác hẳn với lúc sáng. Không phải vì Ngọc thay đổi thái độ mà bởi chúng tôi tình cờ nhập đoàn cùng 1 nhóm 5 người, 2 trai 3 gái khác. Nhóm này là những SV năm 2 của 1 trường ĐH tụ tập đi chơi với nhau. Cùng chung đam mê du lịch và chụp ảnh nên dù mới gặp nhau nhưng chuyện trò cũng khá cởi mở. Quãng đường bộ hành về thị trấn cũng nhờ vậy mà trở nên ngắn hơn.
1 ngày dài đi bộ và leo núi kết thúc bằng bữa tối trong khu phố ẩm thực Sapa. Sapa nổi tiếng nhiều đồ nướng, điều này tôi đã được kiểm chứng phần nào qua thực đơn của bữa trưa. Mà đồ nướng thì ăn 1 bữa là ngấy tới tận hôm sau nên bữa tối chúng tôi chỉ ăn nhẹ chút xôi ngũ sắc cùng nấm và 1 số rau củ quả đặc sản vùng cao.
- Đi với tôi... Chắc anh thấy khó chịu lắm phải không? - Ngọc đột nhiên cất tiếng hỏi.
- Không!!! - Tôi trả lời không chút do dự.
- Thấy cô bé hồi chiều có vẻ... "khoái" anh đấy. Có số rồi, hay là rủ em ấy tối nay đi chợ tình đi.
- Tôi có người đi cùng rồi.
- Ai vậy??? - Ngọc lộ vẻ ngạc nhiên.
- Cô!!!
- Hừ... Ai đi cùng anh chứ, anh muốn đi đâu thì rủ người khác mà đi. Tối nay tôi ở nhà.
- ... - Tôi không đáp, chỉ nhún vai cười mỉm.
- Còn nữa... Giờ tôi muốn hỏi anh chuyện này...
- Chuyện gì?
- Anh đi theo tôi thế này... Là vì anh đã có tính toán từ đầu rồi có phải không?
- Ừ!!!
- Trước cả lúc anh gặp tôi ở ga?
- À không... Gặp cô ở ga, sau đó biết cô định đi Sapa nên tôi mới đi cùng thôi.
- Có thật vậy không? - Ngọc nhìn tôi dò xét.
- Ừm...
- Thật sự là như vậy?
- Cô nghĩ là tôi có gì dối cô hay sao mà lại nhìn tôi như vậy!!! - Tôi đáp trả lại ánh mắt của Ngọc dù cho sự thật thì đúng là tôi đang nói dối cô ấy.
- ... Không có gì thì thôi vậy...
- Cô đang gặp chuyện gì phải không?
- Không...
- Tôi biết là cô đang gặp chuyện gì đó, nó hiện rõ trên nét mặt của cô kia kìa.
- Anh đừng nói linh tinh... Đừng có mà đoán bừa nữa!!! - Nét bối rối thoáng qua trong mắt Ngọc nhưng cô nàng nhanh chóng lấy lại vẻ lãnh đạm trước đó.
- ...
- Haizz... Mà cái khăn này, từ đó đến giờ có được giặt sạch sẽ không vậy? - Ngọc hỏi 1 câu không lấy gì làm ăn nhập.
- Cô ngửi thử xem, quàng từ sáng tới giờ rồi mà không thấy gì à?
- ... Ưmm, toàn mùi nước hoa đàn ông, bất đồng hẳn với mùi quần áo của tôi.
- Mùi giữ tủ thôi, tôi có mấy khi dùng nước hoa đâu.
- Mà thường ngày có bao giờ thấy anh quàng nó đâu, sao hôm nay lại dùng vậy? - Mùi nghi ngờ lại đậm lên trong giọng nói của Ngọc.
- Ơ hờ, ngày thường quàng để a.Trường cô lồng lộn lên à. Nói cô không tin chứ đêm nào ngủ tôi cũng quấn quanh cổ để hít hà đấy, hêy - Tôi thừa cơ lấn tới.
- Hừ, mặt dày trơ trẽn!!!
...
Rời khỏi nhà hàng, Ngọc dợm bước định trở về khách sạn thì bị tôi giữ lại. Vùng vằng, giằng co sau 1 hồi cô nàng mới chịu theo tôi đi thăm chợ tình. Có lẽ 1 phần là vì những thú vị, đặc biệt đằng sau phiên chợ chỉ họp vào tối thứ 7 này nên Ngọc cũng không nỡ bỏ qua. Càng về gần chợ, dòng người đổ về càng đông hơn. Những vị khách nước ngoài thường tập trung khá nhiều ở khu quảng trường trung tâm, nay cũng theo những dòng người đó qua lại không ngừng. Những gian hàng chợ đêm bắt đầu được dựng lên, bày la liệt các món đồ phổ biến của chợ vùng cao như vải vóc, hàng thổ cẩm, trang trí, đồ trang sức... Leng keng tiếng của những món đồ xinh xắn có gắn chiếc chuông nhỏ từ vài cô bé dân tộc bán rong vừa đi vừa nhảy chân sáo làm Ngọc có vẻ thích thú lắm. Cô nàng lại gần 1 bé lựa đồ, rồi béo má và xoa đầu nó.
- Ấy, đừng có xoa!!! - Tôi vội nhắc.
- Sao vậy?
- Ở đây người ta kiêng xoa đầu trẻ con.
- Nhưng có thấy con bé nói gì đâu, nãy giờ vẫn cứ cười đây nè... Bé nhỉ, hì hì!!!
- Mua hàng của nó, nó chả cười thì sao. Thôi được rồi, cho cháu này... Lại đây chụp cùng cô chú tấm hình nhé!!! - Cho con bé ít tiền, để nó tạo dáng nhí nhảnh với Ngọc xong, tôi đưa ống máy chụp lia lịa. Đúng là cứ phải kéo đến đám đông thì Ngọc mới chịu mỉm cười, đó là điều mà tôi rút ra trong chuyến đi chơi này.
Vài âm thanh lạ bắt đầu vang lên, đó là thứ âm nhạc phát ra từ những đạo cụ đặc trưng nơi núi rừng Tây Bắc - tiếng khèn, kèn lá. Những chàng trai ôm khèn, gò mình nhảy xung quanh các cô gái đang xòe ô hát đối như thể đáp lại tiếng khèn tỏ tình của chàng trai. Đứng xem 1 lúc thấy hơi ong ong đầu và cũng chẳng hiểu mô tê họ đang nói gì nên tôi và Ngọc quyết định trở lại quảng trường thị trấn.
- Ngô này ngọt nhỉ!!! - Ngọc huơ huơ cây ngô nướng nóng nảy trên tay, khẽ tách từng hạt rồi tấm tắc khen ngon.
- Ngô vùng cao mà lại...... Hôm nay chụp được nhiều chứ?
- Anh xem đi. - Ngọc đưa tôi chiếc máy ảnh của mình.
- ...... Nếu không theo nghề kinh doanh thì cô làm phó nháy cũng được đấy. Đi theo nghề chính khéo lại thành nghệ sĩ rồi cũng nên.
- ... Xem của anh nào... - Ngọc khẽ cười rồi với lấy chiếc Canon của tôi.
- Anh mới tập chụp phải không?
- Ừ, trước đó cũng có chụp linh tinh nhiều 1 ít rồi.
- Cũng có tiềm năng đấy, cơ mà chỉnh nét còn hơi vụng, thêm cả khoảng màu và tốc độ nữa. Nói chung là còn phải luyện thêm.
- Gia sư cho tôi nhé.
- Công xá không nổi đâu mà thuê.
- Không trả được bằng tiền thì trả bằng cái thân này vậy... Ái ùi... - Ăn 1 dẫm của Ngọc nhưng vẫn thấy may vì đây là giầy phượt chứ không phải đôi cao gót quen thuộc. Còn chưa kịp vui vì vẻ "cởi mở" của Ngọc thì cô nàng ngay lập tức khoác trở lại lên mình vẻ lãnh đạm quen thuộc.
Sáng hôm sau, chúng tôi dậy sớm để tranh thủ đi thăm quan nhiều nơi hơn. Thuê 1 chiếc xe máy, dạo qua phố Cầu Mây ăn sáng để chuẩn bị lên đường. Những phút nghỉ ngơi ít ỏi trước chuyến đi tôi mới có đủ tâm trí để ngắm nhìn Sapa kỹ hơn vào buổi sớm mai. Quả là không ngoa khi nói rằng Sapa là thung lũng trong mây, mây mù sáng sớm sà xuống tận lòng đường, đi bộ hay đi xe cũng đều có thể đụng mây, chạm mây và hòa vào mây. Lạnh toát mùi không khí cuối đông nơi vùng cao nhưng khô họng rồi mới lại thấy vị ngọt thấm dần nơi đầu lưỡi. Vị ngọt lạnh này thậm chí còn sâu sắc hơn nhiều so với vị lạnh của mùa đông Hà Nội. Mới có 1 ngày ở Sapa nhưng tôi đã có cảm giác như Sapa lúc nào cũng đẹp vậy. Không gian sáng ngời hiếm nơi nào khác có được mặc cho mây mù bao phủ quanh năm. Những khối kiến trúc đặc thù kiểu Pháp khiến cho Sapa có dáng dấp của 1 thị trấn miền ôn đới. 1 phong cách đặc biệt, lai giữa Âu và Á, giữa ôn đới và nhiệt đới, 1 không gian giao thoa giữa sự phát triển và nét cũ kỹ, lạc hậu.
Chở Ngọc trên chiếc xe số băng qua những đèo dốc ngoằn ngoèo quanh bản Hồ, Tả Phìn. Thăm quan tu viện đổ nát cùng 1 dải những bản làng kế cận với những bãi ngô, ruộng lúa ngợp khói lam chiều. Tới cuối ngày 2 đứa lại vòng về thung lũng Mường Hoa, dạo qua vườn hồng và rẽ ngang bãi đá cổ "ngoài hành tinh" như mọi người vẫn đồn.
Kết thúc ngày đi chơi thứ 2... Sắc diện của Ngọc vẫn không lấy gì làm tươi tỉnh hơn. Độc hành cùng nhau trên những cung đường vắng mà cô nàng vẫn im thin thít như gỗ đá mặc cho tôi ra sức gợi chuyện, pha trò. Không thấy bực vì sự lạnh nhạt của Ngọc khi biến mình thành kẻ nói nhiều, vô duyên. Chỉ cảm thấy buồn vì tình trạng này càng kéo dài, càng chứng tỏ tôi không đủ sức để hiểu và chia sẻ với Ngọc những góc kín trong tâm hồn của cô ấy.
- Anh sao vậy? - Ngọc dường như cũng nhận ra tiếng thở dài nặng nề của tôi khi cả 2 bước lên trên phòng.
- ...
- Có chuyện gì à?
- ...
- Nếu thấy bất mãn gì với tôi thì cứ tự nhiên nói ra. Tôi biết... Anh đang khó chịu với tôi, đúng không!!!. - Ngọc thách thức sự im lặng của tôi.
- Mở điện thoại ra đi, đừng có tắt máy nữa.
- Chuyện của tôi, không khiến anh phải lo.
- Không những tôi mà còn nhiều người khác đang lo cho cô đấy.
- Hừ, vậy mà tối qua còn leo lẻo "tôi không biết gì". Rõ là miệng lưỡi đàn ông, thật trơ trẽn!!! - Ngọc cười khẩy, khinh khỉnh nhìn tôi.
- Muốn nói gì tôi cũng được, nhưng cứ mở điện thoại ra đã...
- Anh về phòng đi tôi mệt rồi... - Ngọc quay lưng đóng mạnh cánh cửa phòng mà không để ý tay trái của tôi vẫn bám trên mép tường.
- "Rập... Khốp"
2 âm thanh khô khốc đồng loạt vang lên... Đầu váng ong ong bởi phát đập mạnh vào trán của cánh cửa gỗ nặng trịch nhưng tệ hơn là cảm giác tê tê không chút cảm nhận nơi những đầu ngón tay đang run run theo phản xạ sau cơn rung chấn. Vài giọt máu lã chã rơi và cứ thế chảy ra liên tiếp cho đến khi đọng dần thành những vết loang rộng như thành miệng bát. Đôi mắt Ngọc dính chặt vào bàn tay đẫm máu ấy, không rời... Không còn những tiếng kêu "ai da" đánh tiếng như mọi lần, tôi chán nản cười buồn, ảo não quay lưng bước về phòng mình mặc cho cái nhìn vô hồn của Ngọc vẫn đang đọng lại nơi vũng máu...
- Tuấn ơi, mở cửa... Mở cửa cho tôi đi... Tuấn ơi...
Chưa bao giờ tôi thấy Ngọc gọi tên mình nhiều như vậy, tiếng đập cửa, xoay lẫy cũng theo đó vang lên nhưng tuyệt
Đề xuất Tiên Hiệp: Ám Hà Truyện (Dịch)