"Tít... Tít... Tít... "
Những âm thanh còn lại phát ra từ chiếc điện thoại đáp lại tiếng gọi dồn dập của tôi. Không còn kịp để ý đến vẻ khó hiểu và thắc mắc của mọi người trong bàn, tôi vội vã lao như tên bắn đến phòng ăn riêng ban nãy. Giờ mới để ý căn phòng này được bố trí khá riêng tư, ngăn cách bởi một dãy hành lang vắng người qua lại nên gần như tách biệt hẳn với phần còn lại. Lúc nãy nếu không vì đi vệ sinh và lượn lờ ngó nghiêng xung quanh nhà hàng thì chưa chắc tôi đã để ý tới căn phòng này.
- "Cạch!!!" - Chưa kịp tới gần thì cánh cửa phòng bất ngờ bật mở...
- Có chuyện gì vậy? Cô không sao chứ??? - Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy Ngọc bước ra nhưng vẫn băn khoăn hỏi dồn vì cuộc gọi kỳ lạ ban nãy.
Khuôn mặt Ngọc lạnh băng, đôi mắt ánh lên vẻ tức giận ném vào trong phòng những tia nhìn khinh bỉ và sắc lạnh.
- Không có gì cả, đi thôi!!! - Dứt lời cô nàng kéo tôi rời đi luôn.
- Cái gì đây??? - Vài vết bầm in hằn hình ngón tay lộ ra khi tôi vén ống tay áo của Ngọc. Mắt tôi như tóe lửa lướt nhanh qua căn phòng... một vài mảnh sành sứ vỡ vương vãi trên sàn, gần đó là một gã đàn ông trên dưới 40 tuổi đang ngồi bệt và đưa tay ôm mặt. Vài vệt máu nhỏ nơi khóe miệng lấm tấm vương trên tay và cổ áo, có tiếng lầm bầm, xì xầm ngoại quốc phát ra từ cái miệng rách nghe như tiếng chửi thề.
- "Khách quan trọng lắm!!!" - Lời nói ban nãy của Ngọc lại văng vẳng hiện lên trong đầu. Nắm đấm đang cương cứng nãy giờ cũng theo đó giãn dần ra theo từng bước chân khi tôi bước qua căn phòng.
...
- Sao vậy, mọi người có nói gì anh không??? - Ngọc vẫn đứng xuýt xoa hai tay và lặp đi lặp lại động tác đó trong suốt cuộc gọi điện giữa tôi và anh Mạnh. Haizz, đùng đùng bỏ đi không thèm nói với ai một tiếng rồi đột nhiên gọi điện kêu về sớm mà không thèm ra chào mọi người. Vài lời trách nhẹ thực ra cũng không có gì nhưng đang yên đang lành vô cớ làm anh em mất vui cũng khiến tôi cảm thấy đôi ba phần áy náy.
- Không có gì đâu, anh em với nhau nên cũng dễ mà. Xem nào... Giờ đi ăn cái gì nhé!!!
- ... - Ngọc hơi lưỡng lự, hai bàn tay vẫn xoa đều từng nhịp.
- Lạnh à...
- Ơ... Gì vậy... - Ngọc giật thót khi hai bàn tay bất ngờ bị tôi cầm lấy.
- ...
- Không cần...
- Để yên nào...
- Nào, đã bảo là... Thôi để đấy, tôi tự đeo được rồi... - Sau vài động tác vùng vằng, cuối cùng cô nàng cũng miễn cưỡng, phụng phịu chịu xỏ đôi găng tay của tôi vào tay mình.
- Đã lạnh còn sỹ!!!
- Ờ đấy!!!
- Haizz, giờ đi ăn nhé!!!
- Xì... Thế đi bộ à? Xe anh đâu?
- Tèo rồi, ờ mà xe cô... à, chắc lúc nãy đi cùng anh Trường phải không?
- Ừm!!!
- Vậy giờ đi bus nhé!!!
- Không!!!
- Chê à, muốn đi taxi à?
- Không... Đi bộ...
...
Lạnh... Cái lạnh của ngày đông muộn một lần nữa lại thấm vào trong tôi những xúc cảm đặc biệt. Đã qua 5 mùa lạnh nơi mảnh đất này nhưng mỗi lần dạo bước lang thang trên những con phố, những vỉa hè là mỗi lần tôi cảm nhận được thêm chút gì đó rất riêng của mùa đông Hà Nội. Cái lạnh khô mang gam màu ảm đạm nhưng len lỏi trong đó lại tản mát những tư vị ấm áp và lãng mạn. Tất nhiên mỗi khoảnh khắc lại in dấu những cảm nhận riêng của mỗi người. Với riêng tôi lúc này... Đi sát bên người con gái mà mình dành tình cảm. Dù tương lai có xa có gần ra sao thì hiện tại những cảm xúc đó vẫn kịp lên men trong tôi vị đường của sự lãng mạn. Chóng vánh hình thành, vội vã nếm trải... Nhưng vậy là đủ để tôi cảm nhận được vị ngọt ngào, êm dịu của nó.
- "Soạt!!!"
Vài chiếc lá khô bay lên, lượn vòng không rồi đáp trở lại mặt đất khi Ngọc vừa chạy vừa nghịch ngợm dậm chân theo từng cơn gió thốc để cuốn lá bay đi.
- Cẩn thận, ngã rách váy giờ.
- Cứ cầu đi, đợi đấy mà rách được.
- Haizz... Chịu cô rồi đấy, kêu là quán ngay gần đây mà mò suốt nửa tiếng vẫn chưa tới nơi.!!!
- Thỉnh thoảng đi bộ cho khỏe chân, ngồi xe mãi dễ thành bụng ếch lắm.
- Chứ không phải vì thích đi với tôi à, hà hà.
- Vẫn chưa khỏi được cái bệnh hoang tưởng à...
- Tôi chỉ nói sự thật thôi mà, hê hê.
- Hì hì, thì cứ cho là vậy đi, thấy anh bệnh nặng vậy thấy cũng thương, hì hì hì.
- Đưa tay tôi xem nào.
- Này... Làm gì vậy... Hừm... Có một chút thôi mà, không sao đâu...
- Hê, đúng là "khách quan trọng"!!!
- Anh nói vậy là sao?
- Cái thằng ấy là người nước ngoài phải không?
- Ừm, lão là người Trung.
- Khựa à, vậy là người của bọn thầu dự án mà bên mình đang muốn mua mấy hạng mục của nó đúng không?
- Ừm... Lão ấy bên quản lý, có tiếng nói rất quan trọng trong gói thầu này.
- ... Vậy... Nó có biết cô là con chủ tịch không?
- Chắc là có...
- Vậy có biết là người yêu của ông Trường không?
- Cái này thì... Chắc là không...
- Thằng... Mất dạy thật, không coi ai ra gì!!!
- Chắc vì lão thấy bên mình đang cần bên lão nên mới vậy...
- Là do nó quen mùi thôi... Mà sao không thấy ông Trường đâu, tưởng ông ấy đi cùng cô mà???
- Thực ra anh Trường và tôi đã gặp lão từ trước đó rồi, chỉ còn lại một số vấn đề phụ cần thương thảo mà anh ấy lại bận việc khác quan trọng hơn nên thực chất cuộc gặp hôm nay tôi là người chủ đạo... Vậy mà không ngờ, haizz... Đợt thầu này chắc coi như đổ bể rồi.
- ... Là do thằng cha ấy mà, mà cô đập nó cũng ác đấy chứ. Chắc phải ăn vài đấm vào hàm đúng không?
- Một đá vào háng nữa... Anh thấy như vậy có... Nặng tay quá không?
- Với đối tác như vậy thì...
- Thì sao? - Ngọc tỏ vẻ băn khoăn.
- ... Thì vẫn còn nhẹ chán sao, phải tôi thì thằng cha này về nhà bằng cáng, ăn cơm bằng dịch rồi.
- Hừ, hay ho gì đánh nhau đâu, chẳng qua vì không còn cách nào khác nên tôi mới phải làm như vậy. Biết là thất sách, là hỏng việc nhưng...
- Vậy sao lúc gọi cho tôi nghe giọng cô có vẻ hoảng hốt vậy?
- Thì tôi sợ mà, lần đầu tiên rơi vào tình huống đó... Lúc lão định giở trò tôi đã mềm mỏng, đã cố gắng cảnh báo rồi. Do lão ép quá nên mới phải làm vậy... - Ngọc ảo não.
- Mấy vết này... Chính là lúc gọi tôi đấy phải không?
- Ừm, vừa giằng được tay lão ra là tôi gọi cho anh luôn...
- Tự hào thật, gọi cho mình trước cả người yêu.
- Ơ... Đừng có mà tưởng bở nhé, là do trước đó gọi cho anh rồi nên mở nhật ký ra là tôi gọi lại thôi.
- Haizz, ra vậy... Tôi cũng chỉ vừa kịp nghe cô gọi tên thì đã tắt máy, lúc đó thực sự cũng thấy lo.
- Vậy à... ừm, mà nhắc mới nhớ, quên mất vẫn chưa cảm ơn anh...
- Cảm ơn suông thế thôi à...
- Thế thôi chứ còn muốn gì nữa, vậy là tốt lắm rồi đấy.
- Hầy, biết trước mọi việc đổ bể thế này, lẽ ra lúc nãy phải tương cho lão thêm vài quả nữa mới bõ. Hay giờ quay lại nhé, hy vọng nó vẫn còn ở đấy... - Tôi làm bộ hồ hởi.
- Dở à, giờ quay lại làm gì nữa, anh có bị làm sao không vậy...
- Hê hê, đùa chút thôi, đánh mấy thằng vậy vừa bẩn tay, lại không sướng.
- Chứ thế nào nữa thì mới sướng.
- Thế này này!!! - "Bóc!!!" - Tôi giật tay thoăn thoắt búng mạnh vào vành tai của Ngọc khiến cô nàng la oai oái vì đau và buốt. Đoạn nổi giận rượt tôi chạy trối chết quanh mấy hàng cây trên vỉa hè.
- Thôi thôi, cấu nhẹ thôi.. Ái... Búng lại là được rồi mà... Kìa, đá làm gì rách váy lộ hàng chip giờ... Ái ái ái...
Bị cấu véo túi bụi mãi, không chịu được cuối cùng tôi đành phải phản kháng. Không còn ôm người che chắn chịu đòn nữa, tôi đảo tay tóm gọn lấy hai tay Ngọc. Cô nàng bị khóa chi bất ngờ nên giẫy dụa, huơ chân đá bừa hòng thoát thân. Vùng vẫy thế nào lại lảo đảo mất trụ, xoay ngược người rồi chúi người ngã dựa lưng vào lòng tôi. Những đụng chạm cơ thể giữa trời đông lạnh giá như phát ra luồng dẫn điện giữa hai người vậy. Càng đẩy ra lại càng như hút ngược lấy nhau... Hay là vì chính bản thân cả hai đều muốn vậy. Tôi thừa hiểu những gì mình nghĩ và đang muốn trong đầu, ôm lấy cái cơ thể mềm mại, lưng thon và mây mẩy ấy khiến cho con người ta liên tưởng được nhiều thứ lắm. Bản năng giống đực cũng chỉ chờ có vậy để đánh thức giấc ngủ sâu của nó. Tuy nhiên để cất tiếng rống ngự trị lấy hành vi của bản thân thì như thế này vẫn còn chưa đủ lực câu dẫn.
- Mềm thật, hà hà!!! - Tôi thầm thì những lời bỡn cợt trong khi đôi tay thì bóp nhẹ lấy hai cánh tay của Ngọc.
- Đồ đáng chết này!!! - "Bụp" - Ngọc tức tối nện gót giày cao gót lên mu bàn chân tôi... Giữa trời đông lạnh giá... Liệu còn thứ gì có thể đau buốt hơn được nữa hay không.
- Á á á...
...
- Gần 1 tiếng đi bộ rồi đấy, tôi sắp lả vì mệt và đói rồi đây!!!
- Thì cứ đi cố chút nữa cho tròn 1 tiếng đi.
- Nghỉ, biết thừa là cô dẫn đi linh tinh rồi. Thôi, gọi cái taxi rồi vào tạm quán nào đó nhé.
- ... - Ngọc vẫn im lặng, điệu bộ ngơ ngác, lơ đễnh làm tôi phát bực
- Sao!!! Thế giờ muốn thế nào???
- Chưa gì đã càu nhàu, bảo sao ế... Giờ đi ăn thì cũng được nhưng tôi lại không muốn ra quán... Hay là mua đồ rồi về nhà tôi... oánh chén, hì!!!
- Giờ này hả... 9 rưỡi rồi đấy!!!
- Thì sao, trước giờ vẫn đi với nhau muộn thế mà. Hay là sợ... Sợ tôi ăn thịt!!! - Ngọc liếc nhìn tôi rồi cười nhẹ.
- Sợ thật ấy chứ, thân trai hoành tráng đi về trong sương sợ lắm. Gái gú giờ như thứ dữ ấy, rình rập trai đẹp bất kể mọi lúc.
- Yên tâm đi, tôi không có dữ như họ đâu. - Ngọc vẫn cười nụ, nụ cười hiền pha chút lả lơi khiến tôi thoáng rùng mình.
- "Ring... Ring... " - Lại là chuông điện thoại của Ngọc, đây đã là lần thứ 4 nhưng vẫn như 3 lần trước đó, cô nàng chỉ nhắn tin lại chứ nhất định không nghe máy.
- Ông Trường phải không?
- ...
- Sao lại không nghe máy?
- ...
- Làm sao mà không nghe vậy?
- Anh hỏi nhiều quá, đi mua đồ nhanh đi rồi còn về!!!
- Haizz... - Giận dỗi một người nhưng lại vô cớ đổ lên đầu người khác, đành im lặng thở dài chứ biết làm sao.
Lỉnh kỉnh với đống đồ ăn được mua chớp nhoáng, chỉ sau 20' tôi và Ngọc đã yên vị trong hơi ấm điều hòa của chiếc taxi trên đường về nhà. Sẽ là một buổi tối bình thường chỉ có ăn uống và chuyện trò như bao buổi tối khác nếu như... Chiếc Lexus ấy không xuất hiện. Thành thật mà nói có lẽ lý do khiến tôi khi ấy ghét cay ghét đắng xe Lexus phần lớn bắt nguồn từ hình ảnh chiếc SUV bóng bẩy này với chủ nhân của nó. Lúc nào cũng trợn mắt nhíu mày săm soi, kiêu căng đứng ngạo nghễ mà thực chất chỉ để làm mỗi việc đóng chốt, đón lõng giống mấy anh xxx và cơ động nhong nhong ngoài đường. Trước đã không mấy cảm tình, nay lại thêm xung đột ngầm nơi công ty càng làm cho tôi thêm phần khó chịu khi phải chạm mặt con người này. Một món "khai vị" khó nuốt báo trước một bữa tối không lấy gì làm trọn vẹn.
Về phần Ngọc lại có vẻ hơi khác khi cô nàng tỏ ra khá thờ ơ trước sự bất ngờ được Trường tạo ra. Chào nhẹ anh ta rồi lững thững bước những bước có vẻ mệt mỏi về phía đại sảnh tòa nhà mà không đoái hoài gì thêm tới Trường nữa. Tay này cũng không còn để ý tới tôi như mọi lần, vội vàng đuổi theo để nói chuyện với Ngọc.
Đến lúc này tôi lại tự thấy bản thân có vẻ hơi thừa thãi, nói liên quan thì đúng là tôi chẳng liên quan gì tới chuyện này. Nhưng mặt khác tôi lại đang là khách của Ngọc, đến đây để ăn tối chứ không phải để chứng kiến hai người bọn họ "diễn tuồng" drama.
- Đưa tôi thẻ và chìa khóa, tôi lên làm trước vài món. - Tôi đến gần và nói nhỏ với Ngọc mà thực chất trong đó cũng ngầm có ý muốn "phá" Trường. Mấy khi có cơ hội, tội gì không tận dụng.
- Ư... Ừm... Vậy anh cứ lên trước...
- Em làm gì vậy!!! - Quả nhiên Trường giữ ngay lấy tay Ngọc khi cô ấy định đưa những thứ đó cho tôi.
- Ai, đau em...
- Sao vậy?
- Anh đừng có cầm tay cô ấy mạnh như vậy vào lúc này. - Tôi bất nhẫn lên tiếng.
- Tránh ra, ở đây không có việc của cậu!!! - Tức thì Trường đưa tay đẩy tôi. Tôi cũng không né tránh mà chỉ nhún vai cười nhếch miệng.
- Tùy anh thôi, phải có lý do thì em mới nói như vậy.
- ... Để anh xem... - Trường nhìn tôi ngờ vực, đoạn dò dẫm xem xét hai cánh tay của Ngọc, nhưng Ngọc phản ứng lại ngay lập tức.
- Không cần, em không sao hết!!!
- Nhưng mà... - Trường vẫn giữ lấy tay Ngọc.
- Em đã nói là em không làm sao hết, anh bỏ tay em ra đi.
- ... Kể cho anh nghe, tối nay đã xảy ra chuyện gì? - Trường miễn cưỡng buông tay Ngọc nhưng giọng nói vẫn mang vẻ gia trưởng, cao ngạo.
- Mọi chuyện đều có trong tin nhắn em gửi anh rồi đấy.
- Anh muốn nghe trực tiếp từ em.
- Nội dung tất cả mọi chuyện em đã gửi hết cho anh rồi. Anh cứ mở máy ra mà xem.
- Anh vẫn muốn nghe trực tiếp từ chính em nói ra. - Tay này công nhận ngoan cố đến mức ăn thua.
- Để làm gì, anh thấy hay ho lắm à, thấy thú vị lắm hay sao mà anh muốn nghe người yêu mình nhắc lại những chuyện như vậy!!! - Ngọc đanh mặt nhìn Trường không khoan nhượng, cô nàng thực sự đã nổi giận, điều mà bản thân tôi cũng ít khi chứng kiến.
- Ý anh không phải vậy... Chỉ là quả thực anh không nghĩ việc như vậy lại có thể xảy ra. Cũng vì anh thấy một phần em cũng có vài bất đồng xung quanh gói thầu này...
- Sao cơ... Vậy là anh đang nghĩ em dựng chuyện...??? - Ngọc cười khẩy, nụ cười vừa mang vẻ ngạc nhiên, lại có thêm phần chua chát.
- Không phải, em đừng có nghĩ khác đi như thế, chỉ là anh... Anh có cảm giác là em không nhiệt tình với gói thầu này...
- Thôi, em nghe đủ rồi, anh không cần phải nói thêm gì nữa. Giờ anh về đi, lúc này em chỉ muốn được ăn tối rồi nghỉ ngơi thôi. Đi thôi Tuấn.
- Cậu ta... Làm gì ở đây vậy...??? - Trường hướng sự thắc mắc sang tôi.
- Em mời cậu ấy đến ăn tối cùng em.
- Em... Việc này không được...
- Sao không được!!! Em không được quyền mời khách đến nhà mình à!!!
- Còn tùy khách là khách nào, nếu cần thì anh sẽ lên cùng chứ em xem giờ là mấy giờ rồi mà còn rủ rê nhau lên nhà vào giờ này?
- Anh dùng từ đàng hoàng một chút có được không? Anh có thể nghi ngờ em nhưng anh không có quyền nghĩ xấu hay xúc phạm em khi chính mắt anh chưa nhìn thấy những việc mà trong đầu anh đang nghĩ. Em không phải là con búp bê để anh trưng bày trong phòng của anh đâu!!! - Ngọc không nhượng bộ, lần đầu tiên tôi thấy cô ấy gay gắt đến cùng như vậy.
- Tôi vào trong kia đợi cô. - Thấy tình hình có vẻ hơi căng thẳng nên tôi có ý muốn tránh mặt. Tuy nhiên cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
- Khoan, cậu đứng lại cho tôi nói chuyện!!! - Trường nhìn tôi đầy tức tối.
- "Chưa bỏ được cái giọng kiểu này thì còn gặp nhiều phốt nữa." - Nếu là chuyện về mấy bản báo cáo thì hiện tại em vẫn đang làm và sẽ cố gắng hoàn thành trước buổi họp cuối tháng của công ty cho anh. - Tôi thản nhiên đáp lời.
- Chuyện tôi sắp đề cập là chuyện khác. - Vẻ đe dọa hiện rõ từng nét trên khuôn mặt Trường, một sự thay đổi sắc diện tức thì - một kẻ khó lường.
- Em thấy nói chuyện vào thời điểm này có vẻ không được thích hợp cho lắm, bản thân em lúc này cũng không muốn chuyện trò mà chỉ muốn ăn cho xong bữa tối rồi tạm biệt Ngọc. Sớm chừng nào hay chừng đấy, chứ để muộn quá thì... Như anh nói đấy, cũng không được hay cho lắm. - Những câu nói nghe thì bâng quơ mà như chim trích của tôi lập tức phát huy tác dụng.
- Hừm, cậu... Được lắm. Thôi được rồi, anh về đây, nghỉ ngơi sớm đi, mai gặp lại em sau.
...
- "Tạch... Tạch... ", mấy con này ngoan quá, lâu không gặp vậy mà vẫn quấn. Cả con mới này cũng ngoan nữa, mà quên không hỏi, con này tên gì vậy? - Tôi vừa hỏi vừa cưng nựng tụi Pop-bi cùng một con cún xinh xinh bông xù mới tinh.
- Tutu!!!
- Hả? Đặt tên gì nghe lạ vậy?
- Pop-bi-tu mà không hay à. À, mà "Tutu" ở đây cũng có thể hiểu là... "Tuấn Tuấn" nhé, hehehe. - Ngọc cười sung sướng, có vẻ như sự việc ban nãy với Trường không mấy ảnh hưởng tới cô nàng như tôi nghĩ.
- Ô giề, chủ mày tương tư người tên Tuấn nên phải đặt tên cho mày vậy để đỡ nhớ người ta kìa, Tutu nhể, hề hề.
- Nói mà không biết ngượng, đúng là mặt dày!!! - Ngọc khẽ lườm, đoạn giành lấy con Bi rồi vuốt ve.
- Rửa bát xong chưa mà ra đây thế?
- Xong rồi mới ra chứ!!!
- Thế đi pha cà phê đi... Ái... Thôi được rồi, để tôi pha... T T - Tôi lầm lũi vào bếp sau khi lãnh trọn cú santo "tĩnh" của Ngọc vào mông T T.
...
- Mọi thứ vẫn như xưa nhỉ!!! - Tôi hồi tưởng lại khi đứng trước phòng tranh của Ngọc, mọi thứ vẫn y như cũ. Từ bố cục, sắp xếp, ánh sáng, không gian, cảm nhận... Tất cả vẫn như những ngày đầu tôi đến căn phòng này. Chỉ duy nhất có tủ rượu là được thay bằng một vài nhãn rượu khác.
- Như thế này mà bảo là cho người khác thuê nhà, bảo sao ô tô với xe đạp vẫn gửi dưới tầng hầm.
- Anh cũng thích bới móc nhỉ, chuyện qua lâu rồi mà vẫn cố đào lên cho được.
- Phải đào để thấy độ mê trai của cô chứ!!!
- Tôi không thích đùa sâu những chuyện như vậy nữa đâu, anh mà còn đùa dai nữa là tôi đuổi về đấy!!! - Ngọc lạnh lùng làm tôi chưng hửng, không khí cũng vì vậy mà chùng xuống theo, đối nghịch với từng làn khói mảnh, lãng đãng bốc lên như những sợi chỉ nhỏ nơi miệng hai cốc cà phê.
- Nói một chút về công việc nhé... - Tôi bèn đổi chủ đề sau khi nhấp một ngụm cà phê.
- Ừm, có chuyện gì vậy?
- Ờ... Gói thầu của bên T.Quốc ấy. Có vấn đề gì sao mà Trường lại nghĩ là cô không nhiệt tình?
- Lại nói về chuyện đó à, haizz... Thì sự thật là như vậy mà!!!
- Vậy là đúng như anh Trường nói à...
- Sao cơ? - Ngọc liếc nhìn tôi bằng một tia sắc lẹm.
- À không, ý tôi là cô thực sự không thiết tha gì gói thầu đó à.
- Có cần tôi nhắc lại lần nữa không.
- Không cần. - "Sao mà hôm nay dữ dằn và lạnh lùng thế không biết!!!"
- Chắc anh đang muốn biết lý do vì sao tôi lại không thích cái gói đấy phải không?
- Chắc cô sợ bên họ chơi chiêu kéo dài tiến độ, tạo độ vênh về kinh phí và thời gian giao nhận hạng mục với bên mình phải không?
- Ừm, đó cũng là một trong những lý do khiến tôi không tán thành việc dự thầu mấy gói hạng mục này. Có thể thấy rõ những o ép về điều khoản trong hợp đồng, rất nhiều bất lợi nảy sinh về giá và chi phí nhưng bên mình lại không được chủ động với bên chủ đầu tư. Vì vậy chỉ cần xảy ra một vài phát sinh thôi cũng đủ để công ty mất đi lợi nhuận sau quyết toán rồi. Tiếc là tiếng nói của tôi có vẻ không được mọi người coi trọng.
- Còn ý kiến của ba cô và anh Nguyên thì sao?
- Ba tôi cũng muốn theo vụ này, còn anh Nguyên thì có ý chỉ đồng ý khi thay đổi hoặc hạ mức được một số điều khoản bất lợi trong hợp đồng.
- Tôi nghĩ mọi người hẳn cũng phải nhìn thấy những khó khăn sẽ gặp phải nếu thực hiện mấy gói hạng mục này rồi. Nên chắc chắn phải có lý do nào đó thì tất cả mới sốt sắng theo đuổi đến cùng như vậy. Đôi khi, khiến cho đối thủ thất thế cũng đã là làm lợi cho mình rồi.
- Ý anh là... Ừm, cạnh tranh trong gói thầu lần này còn có cả công ty Y, mặc dù hiện tại đang là đối tác với bên ta nhưng trước đó họ vốn vẫn là đối thủ.
- Thời gian sau khi kết thúc mối hợp tác này chưa biết chừng lại quay về thế đối đầu như xưa phải không?
- ... Nếu chuyện đó thành sự thật thì... Có lẽ vì tôi mà lần này công ty phải chịu thua thiệt trước đối thủ mất rồi!!! - Ngọc lăn chậm bàn tay trên cốc cà phê ấm nóng. Đôi mắt hiện rõ từng mảng u sầu.
Sáng hôm sau - Thứ 5 - Vẫn tiếp tục nhịp làm việc như thường lệ. Hiện tại ở cái văn phòng này ngoài Trường ra, tôi đã có thêm một đối thủ ngầm khác, hay nói đúng hơn là một kẻ xấu chơi khác - chính là Vũ. Điểm chung giữa hai nhân vật này chính là bộ mặt đa diện, thay đổi sắc thái nhanh chóng như những mặt rubic lập phương. Nếu nhìn vẻ mặt tươi cười, thân thiện sáng nay của Trường, hẳn không ai có thể hình dung được những nét sắc cạnh đầy sát khí mà tối qua gã đã bộc lộ khi đối diện với tôi. Với tay Vũ thì cái sắc thái biểu cảm còn thể hiện ở cái mồm thưa thớt của gã. Trước mặt "ông ông - tôi tôi" niềm nở, còn sau lưng thì bới móc và nói xấu. Điều này có vẻ hơi ngược đời khi nó được khởi nguồn sau lần to tiếng của Trường ở văn phòng cách đây hơn 1 tuần, mà tôi là kẻ bị hại - Điều này thì chính bản thân tay Vũ là người biết rõ hơn ai hết. Có thể chính việc để lộ ra "bản chất" thật hơi sớm trước một người mới như tôi khiến gã mang trong mình tâm lý đề phòng và quyết tâm "tiên hạ thủ vi cường". Chơi xấu tôi bằng được hòng tạo ra một khoảng cách vô hình cô lập tôi trong cái tập thể hơn chục con người ở đây. Không bao giờ hại ai nhưng nếu ai đã cố ý rắp tâm hại mình thì tôi nhất định sẽ chơi lại cho hắn những vố "lãi" hơn thế gấp nhiều lần.
...
- Anh!!!
- Em!!! - Tôi cười với Nhi khi cô nàng thình lình xuất hiện bên cạnh tôi từ lúc nào.
- Xe của anh đâu mà hôm nay lại đứng bắt bus vậy?
- Ừ, thỉnh thoảng đi bus cho nó "thi vị" em à.
- Hì, vậy hôm nay nhờ anh chỉ giúp em xem cái thi vị ấy nó thế nào nhé!!!!
- Thế xe em mọi ngày vẫn đi đâu?
- Đã bảo là hôm nay em muốn thưởng thức cái "thi vị" anh vừa nói mà lại.
- Uầy, đừng có đua đòi đi bus theo anh làm gì. Con gái đi bus thiệt lắm em à.
- Ơ, sao mà thiệt hả anh...???
- Ầy, tý đi thì biết.
- Xùi ui, thôi đi ông, gái hà thành như em biết đi bus từ hồi mới đẻ cơ. Cứ làm như ghê lắm ý, hì hì.
- Trông thế này mà gớm nhỉ, gỉ gì gi cái gì cũng sành... Ờ mà thôi xe anh đến rồi, em đi xe nào vậy?
- Ô, em cũng xe này nè, trùng hợp quá nhỉ, hì hì.
...
Bắt xe vào giờ tan tầm thì dĩ nhiên là phải đứng rồi...
- "Thi vị" quá anh ui... - Nhi véo nhẹ lưng tôi rồi nhăn mặt mủm mỉm cười, đoạn lấy tay che mũi vì mùi "viêm cánh" từ một nam thanh niên gần đó đang tỏa ra "ngào ngạt".
- "Mẹ cha mày, thằng này cho về ở chung với Xuân chó thì hợp." - Tôi nhức đầu nhức mũi nghĩ thầm, xe thì kín, người thì đông, "thi vị" kiểu này quả thực là khó ngửi
- "Kétttt"
Chiếc xe đang băng băng lướt êm trên đường bỗng nhiên khựng lại, tiếng phanh cháy khét vang lên the thé cùng với nhịp đổ đốn dúi dụi của những "cây thịt người".
- Ối!!! - Nhi lúc này một tay đang xem điện thoại, một tay vẫn bịt mũi nên không kịp phản ứng gì, theo quán tính đổ người như bay về phía trước
- ... Ấy... Không sao... Anh giữ được em rồi!!! - May mắn thế nào, đúng vào lúc mắt mũi đang tối sầm vì khe hở thấp thoáng nơi cổ áo Nhi nên tôi vẫn kịp phản xạ giữ chặt lấy tay cô nàng.
- ... Cảm ơn anh nhé... Không có anh thì em ngã mất rồi...
- Phải là "bay" mới đúng chứ, anh đề nghị buộc dây vào nhau nếu lần sau mình còn đi chung xe bus.
- Hì, nói là phải làm đấy nhé, hay là mai luôn đi anh!!! - Nhi cười tươi, lộ vẻ hưởng ứng.
- Thôi để hôm nào hâm hấp anh rủ em sau, hề hề.
- Ý anh là em hâm hấp chứ gì, được lắm!!! - Nhi không giống như Ngọc và My, dù biết mình bị trêu nhưng chỉ cong môi phản ứng chứ không có trò cấu véo, đấm đá hay là dẫm đạp, santo
Nói chuyện thêm một hồi nữa thì cũng tới gần nhà Nhi... Cơ mà...
- Ơ, nhà em... Thế này thì ở gần nhà Ngọc à?
- Dạ, em ở chung với chị Ngọc luôn mà anh, hì.
- "W.T.F, vậy tối qua là thế éo nào???" - Vậy tối... - Tôi kịp phanh lại những lời vừa nghĩ trong đầu.
- Vậy là em ở cùng Ngọc từ hôm về nước à?
- Không anh, trước đó em vẫn ở nhà em, nhưng thấy buồn nên chị Ngọc rủ về ở cùng cho vui. Hôm nay mới là ngày đầu tiên em chuyển về đây, hì hì.
- Vậy à, ừ có 2 chị em thì ở cùng nhau cho nó vui.
- Vâng, hôm nào rảnh anh qua chơi nhé. Thôi em về đây, tạm biệt anh.
- Tạm biệt em!!! - "Haizz... Thảo nào mà tối qua không gặp. Tiếc quá!!! "
Chiều thứ 6 - Ngày làm việc cuối tuần cuối cùng cũng kết thúc. Tan sở... Tản bộ dọc dãy hành lang hướng về phía thang máy thì một bà chị bên phòng kế toán, tôi quen qua những lần uống cà phê sau bữa trưa nhờ tôi mang giúp một số báo cáo lên cho anh Nguyên vì phải vội về để đi thăm người thân. Sở dĩ bà chị tin tưởng dám "giao trứng cho ác" như vậy vì đã biết được phần nào mối quan hệ giữa tôi và anh Nguyên thông qua lần tôi giúp anh ấy ở buổi tiệc tất niên. Mà thực ra cũng chẳng có gì vì mấy bản báo cáo photo này có mất cũng chẳng chết ai.
Lên tới phòng kinh doanh thì chỉ còn trợ lý trong phòng nên tôi đành gửi lại anh ta. Định bụng xong việc thì về luôn nhưng nghĩ thế nào tôi lại đi nốt 1 nhịp thang máy lên tầng trên, nơi có sự hiện diện của vị trí chủ chốt - Chủ tịch công ty.
- "Tinh... " - Cửa thang máy mở ra, nhìn dọc dãy hành lang và các ban bệ, về cơ bản cũng chẳng có mấy khác biệt so với những tầng khác. Cái không khí "tối thượng" mà tôi muốn cảm nhận cũng vì vậy mà trở nên mờ nhạt. Chép miệng tự cười bản thân thỉnh thoảng lên cơn dở hơi, dở chứng làm những chuyện rỗi hơi, khác người, tôi bước trở lại thang máy...
- Ba không coi trọng ý kiến của con thế nào cũng được, con không bận tâm. Con chỉ mong ba đừng đánh giá sai lệch trách nhiệm của con với công ty này, con chỉ mong ở ba điều đó thôi...
- Ngọc, sao em lại nói như vậy, mọi người đâu có nghĩ sai gì về em đâu...
Cửa thang máy khép lại cũng là lúc những tiếng nói đó chấm dứt, dù vậy nó vẫn đủ rõ ràng để tôi nhận ra đó là Ngọc và kinh doanh. Không hiểu có chuyện gì nhưng có vẻ giữa 3 ba con họ đang có những tranh cãi liên quan đến công ty thì phải. Điều này hẳn là có can hệ đến mấy gói thầu hạng mục của nhà thầu Trung Quốc kia rồi.
...
Chôn chân trong xe bus tới gần 7h tối mới về đến nhà nhưng vẫn không thấy bóng dáng bọn Xuân-Hải đâu. Bếp tước lạnh ngắt, tủ lạnh thì trống trơn, tôi lại lóc cóc cuốc bộ ra khu chợ gần đó để mua đồ. Đang nhập tâm mặc cả này nọ thì kinh doanh gọi đến.
- Tuấn à, từ chiều đến giờ Ngọc có liên lạc gì với cậu không?
- Dạ không anh ạ, có chuyện gì sao anh?
- À không, anh gọi hỏi chút việc thôi. Vậy nhé, chào cậu.
- Vâng, em chào anh!!!
- "Quái lạ, hết tranh cãi giờ lại hỏi nhau đi đâu... Đi đâu là đi đâu nhỉ???" - Mang theo những thắc mắc không tên về nhà, lúc này Xuân đã về tới nơi, còn Hải thì vẫn không thấy mặt mũi đâu.
- Thằng Hải vẫn chưa về hả mày? - Xuân vừa hỏi vừa lau mặt.
- Chắc cuối tuần nên nó đi dota với hội bạn rồi.
- Mẹ, gần 8h rồi vẫn chưa chịu về cơm nước.
- Còn mày nữa, sao hôm nay làm về muộn vậy?
- À, ghé qua mua cho cái Ly mấy thứ ấy mà.
- Tình cảm ghê nhể!!!
- Chuyện!!! À mà này, nãy tao thấy đứa nào như cái Ngọc đi đâu mà vào ga hôm nay đấy.
- Hả, đi đâu? Vào ga hôm nay á? Mà có đúng là nó không!!!
- Ờ, nó xinh với cao vậy tao nhìn cái là nhận ra ngay mà. Thấy nó khoác ba lô với box máy ảnh lỉnh kỉnh lắm.
- Ừ, thế thì đúng là nó thật rồi... Mà nó ra ga hôm nay làm gì nhỉ? - "Cũng không hiểu có chuyện gì mà kinh doanh tự nhiên lại gọi cho mình như vậy nhỉ?"
- Ôi dồi, đi muộn thế này, lại mang theo máy ảnh thì chỉ có đi Sapa "săn" tuyết cuối tuần chứ còn đi đâu nữa.
- Sapa!!! Thế lúc mày gặp nó cách đây bao lâu rồi?
- Ờ, lúc vừa đi mua đồ cho cái Ly xong về thì thấy nó. Tính ra cũng khoảng... 15-20' rồi.
- Rồi, giờ mặc quần áo vào rồi chở tao ra ga. Nhanh!!!