Logo
Trang chủ

Chương 85

Đọc to

- "Cậu có nghĩ là mình hơi vội vàng khi đề xuất việc này với tôi vào lúc này không?" - K.Nguyên vẫn đăm đăm nhìn vào màn hình laptop suốt từ lúc tôi bước chân vào phòng cho tới khi trình bày xong mục đích mà tôi tới đây.

- "Trợ lý luôn là tay chân cần thiết cho giám đốc, vậy nên em nghĩ..."

- "Đúng, trợ lý cũng như 'tay chân' của giám đốc vậy, chính vì thế việc chọn trợ lý càng không thể quyết định vội vàng. Công ty không chỉ có mình tôi là giám đốc, còn nhiều giám đốc ở các bộ phận khác nữa. Cậu cứ thử hình dung xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu từng ấy trợ lý không làm được việc."

- "Nhưng em đã từng làm trợ lý tạm thời cho anh nên em nghĩ là mình có thể..."

- "Đừng vội khẳng định trước bất kỳ điều gì cho đến khi cậu được số ít người đối diện nhìn nhận. Mà chẳng phải cậu vẫn đang là thành viên của phòng kinh doanh đấy sao? Cái chức danh trợ lý này đâu phải là một bệ phóng lý tưởng để cậu phải sốt sắng bỏ việc giữa giờ để lên gặp tôi thế này!" - Dứt lời, một nụ cười nhếch mép xuất hiện nơi khóe miệng K.Nguyên.

- "Vì em muốn được làm việc trực tiếp dưới quyền của anh. Sự thực là như vậy, mong anh chấp nhận thỉnh cầu của em!"

- "Hây, tôi sẽ không nói nhiều nữa, nhưng vẫn phải nói với cậu điều này để cậu khỏi nghĩ tôi ngồi đây thì không thể biết những chuyện đang xảy ra." - K.Nguyên đưa ánh mắt hời hợt quét qua tôi.

- "..."

- "Tôi có thể đọc được phần nào lý do cậu để ý đến cái ghế trợ lý này và nó chắc chắn không đến từ sở thích hay đam mê công việc như cậu vừa nói."

- "..."

- "Mối quan hệ giữa cậu và Trường... Không cần biết rõ cậu đã làm gì để nó đến mức như hiện tại vì đó là chuyện cá nhân ngoài lề giữa hai cậu. Nhưng việc ngày hôm nay cậu chủ động lên gặp tôi để đề xuất thế này đã cho tôi cái nhìn sơ qua về một kẻ cơ hội."

- "..."

- "Chắc hẳn cậu cũng đã phong thanh nghe được tin việc sa thải trợ lý. Cộng với 'tình thế' hiện tại ở phòng kinh doanh nên mới sốt sắng chạy đến đây mong từ tôi một sự cứu cánh dưới cái 'mác' đam mê công việc trợ lý có phải không!" - Nụ cười nhếch mép thêm một lần nữa xuất hiện nơi khóe miệng K.Nguyên và lần này nó thực sự khiến da mặt tôi tê rần.

- "Cái tôi cần ở nhân viên của mình luôn là một quyết tâm tột đỉnh, quyết tâm nỗ lực làm việc, quyết tâm hết mình vì ông chủ. Hmm, ở cậu hiện tại tôi chưa thấy được điều ấy. Chuyến công tác lần trước mặc dù cậu thể hiện khá tốt nhưng chỉ vậy vẫn chưa đủ để thuyết phục được tôi."

- "Thưa anh, em..."

- "Giờ vẫn đang trong giờ làm, cả cậu và tôi vẫn còn nhiều việc cần phải làm, đúng không!"

- "... Dạ... Vâng... Em xin phép..."

- "... Khi nào đủ sẵn sàng, hẵng trở lại..."

Tiếng thở nhẹ và giọng nói sau cùng của K.Nguyên chấm dứt khi cánh cửa phòng khép lại sau lưng tôi.

Dòng người lại hối hả bon chen nhau trên mọi ngả đường đông đúc vào giờ tan tầm. Đã hơn 2 tiếng sau cuộc gặp K.Nguyên nhưng dư âm khó nuốt mà nó để lại vẫn ngoan cố chiếm hữu nơi cổ họng tôi, thỉnh thoảng lại dâng lên đầy ứ, nghẹn đắng. Có thể nói hôm nay tôi đã bị giáng một đòn mạnh, đủ thấm để nhận ra những gì đã nghĩ, đã đoán định trước kia không hoàn toàn là chính xác. Sự thực khi nãy K.Nguyên đã thẳng thừng bóc mẽ đúng những gì mà tôi từng nghĩ. Nghe qua có vẻ nặng nề nhưng tỉnh táo suy xét lại thì nó cũng không hẳn nói lên rằng anh ta có ủng hộ tay Trường. Chính thái độ mập mờ như thế lại càng khiến tôi rối tung, rối mù như lạc vào màn sương. Không rõ K.Nguyên đang nghĩ gì, muốn gì... ủng hộ mình, đứng về phía tay Trường, hay là giữ thái độ trung lập, bàng quan không thèm để ý đến chuyện cá nhân này. Ý đồ muốn lợi dụng phần nào sự "bảo trợ" của K.Nguyên mà tôi từng nghĩ, xem ra không đơn giản chút nào.

- "Bimm... Bimmm..."

Tiếng còi xe inh ỏi, thúc dục phía sau nhanh chóng xóa tan những toan tính ra khỏi đầu tôi. Qua thêm 2 ngã tư nữa là đã về đến nhà, không biết Xuân choá có việc gì quan trọng không mà ngữ điệu nhắn tin hồi chiều lại đầy vẻ u minh, bí ẩn như vậy.

...

- "Về sớm thế? Lại định nhờ vả gì hay sao mà hôm nay săn đón tao ghê vậy... Ơ, Ly hả em... Ô, cả My nữa kìa. Hôm nay có vụ gì hay sao mà cả 2 đứa cùng đến chơi thế này?" - Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy My và Ly tay đũa, tay thìa í ới chào vọng ra từ trong bếp.

- "Mày cứ đi tắm rửa sạch sẽ đi, chuyện gì thì để ăn cơm tao nói một thể."

...

- "Lấy anh luôn bát cơm đi My... Thôi em cứ lấy cho anh. Chừng nào thằng này chưa mở mồm thì anh còn chưa thèm nâng ly với nó." - Tôi ra vẻ yêu sách với Xuân.

- "Mịe mày, cứ nâng chén đi cho lạnh ruột, không nghe tao nói xong lại ngất."

- "Zời ơi, uống ít thôi ông!" - Ly lườm yêu Xuân choá, khóe miệng tủm tỉm, đầu mày cuối mắt.

- "Hì hì, không sao, lúc này mày còn uống được thì phải tranh thủ nốt đi chứ. Úi, tao quên khuấy mất, hì hì hì..." - My nói nói rồi lại cười cười với Ly, vẻ mặt khó hiểu vô cùng.

- "...... Thế chốt lại cuối cùng là có chuyện gì... Sao anh nhìn 3 anh em hôm nay cứ... gian gian thế nào ấy... Có chuyện gì 'nghiêm trọng' à?" - Tôi bắt đầu bất nhẫn.

- "Tuấn này, có nhớ cách đây vài tháng mày nói với tao cái gì không?"

- "Nói cái gì? Mày nói chung chung vậy tao làm sao nhớ được. Có gì thì 'bóc' luôn đi... À, mà nói trước, anh là anh không có nợ nần gì 2 vợ chồng mày đâu đấy nhé!" - Tôi cười lấn lướt, hết nhìn Xuân, lại đến Ly.

- "Uống hết chén ấy đi rồi tao nói... Chuyện mày nói với tao hôm thằng Hải chuẩn bị theo công trình ấy... Thằng Hải đi làm rồi phòng này còn có 2 thằng... Đến giờ thì..." - Xuân nói đến đó thì ngừng lại, đưa mắt nhìn tôi.

- "...... Ôi trời... Thật hả Ly... My..." - Khi tôi đủ liên tưởng để định hình chuyện gì đang xảy ra thì quay sang bên cạnh đã nhận được cái gật đầu khẽ khàng của Ly cùng nụ cười tươi rói từ My.

- "Ơ cái thằng này, đang nói chuyện với tao mày lại quay sang hỏi vợ tao làm gì!" - Xuân tỏ vẻ ức chế nhưng nỗi sung sướng khó kìm nén khiến khuôn mặt nó trở nên vô cùng hài hước.

- "Chuẩn rồi à... Thế được bao lâu rồi?"

- "6 tuần, đi khám bác sĩ bảo vậy."

- "Ra hôm nay 2 vợ chồng mày đi xét nghiệm à. Vậy mà lúc nhắn tin tao lại tưởng chuyện gì quan trọng cơ."

- "Chuyện này mà không quan trọng thì còn chuyện gì quan trọng nữa, anh nói kỳ!"

- "À à, ý anh là... 'nghiêm trọng', hề hề."

Tôi nhanh nhảu chữa lời khi bị My bắt bẻ, cả ngày ngập trong buồn bã nhưng bù lại bữa cơm tối tôi lại được thưởng thức trọn vẹn cơm ngon, sum họp cùng niềm vui chung của mọi người. Cũng an ủi phần nào...

- "2 vợ chồng nhà đó tệ quá, lấy cớ mệt để nằm ôm nhau. Bắt tội anh vừa ăn xong lại phải đưa em về."

- "Hê hê, chúng nó đang mùa 'làm tổ', hạnh phúc nhất sung sướng nhất, em trách làm gì. Mà sao tự nhiên em lại khách sáo quá vậy, ngày trước 'củ hành' anh mãi có làm sao đâu."

- "Hì, giờ lớn rồi phải khác chứ anh. Mà anh nói mới nhớ, lâu lâu rồi mới được ngồi sau xe ôm anh thế này, hì hì."

- "Gì, đợt Tết anh chẳng đèo em cafe, cà pháo cả buổi với chị Trà, chị Hằng còn gì."

- "Úi ùi, đó đến giờ mấy tháng rồi, sau hôm ấy là anh lặn mất tăm luôn."

- "Em cũng biết anh bận đi làm mà, đến chat chit còn khó nữa là đi chơi. Giữ được liên lạc với mọi người qua tin nhắn với gọi điện vậy anh thấy cũng ổn rồi."

- "Xùy!!!"

- "Lại 'xùy', lại dỗi... Ai dồi ôi đau, véo gì mạnh thế... Thôi, thôi được rồi, nghe anh hỏi đã rồi muốn làm gì thì làm... Sắp tới tốt nghiệp rồi em đã định xin vào đâu chưa?"

- "Em chưa quyết định, hiện tại cũng ướm trước vài chỗ rồi nhưng để xem xét thêm thế nào đã anh ạ."

- "Thế chỗ hiện tại đang làm có được không?"

- "Vâng, vẫn thuộc dạng xem xét thôi anh. Em xác định trước mắt cứ đi làm cho quen việc đã, tham mưu tham vọng gì 1, 2 năm nữa tính sau."

- "Ừm, cũng được, vậy cũng tương tự với hướng đi của cái Ly."

- "Heey, nhìn cái Ly hạnh phúc em vừa mừng mà cũng vừa ghen với nó."

- "Sao lại phải ghen... Em sắp tới rồi cũng sẽ như vậy thôi."

- "Em cũng chỉ mong mình gặp được một người chồng tốt, vô tư yêu mình, vô tư chấp nhận mọi thứ của mình như anh Xuân đối với cái Ly vậy."

- "Vậy thằng Quân... Anh thấy nó và em đẹp đôi mà..."

- "... Vâng..."

- "Tương lai 2 đứa rồi cũng sẽ như Xuân và Ly hôm nay thôi... Tin anh đi, những điều hạnh phúc như đi làm, cưới chồng, mang thai, làm mẹ... Rồi em cũng sẽ được trải qua thôi."

- "Hì, anh mà đã nói thì em tin được rồi, anh nhỉ. Haizz... Dù gì đi nữa, bao lâu nay ngồi sau lưng anh vẫn ấm lắm..."

Tiếng thở dài khẽ khàng của My lại gợi lên chút gợn trong lòng tôi. Không hiểu sao nhưng từ trước tới giờ, chính xác từ lần đầu gặp thằng Quân - Ny con bé - Tôi đã ngờ ngợ một chút gì đó cảm giác không an tâm... Có lẽ một phần do tôi quá bận bịu, đến mức không còn giành được nhiều thời gian chia sẻ cùng My để có thể hiểu những vấn đề đang xảy ra xung quanh "cô em gái" này. Haizz, ngẫm lại thì chính bản thân mình lúc này còn lo chưa xong, ngày hôm nay đã thất bại thảm hại trong việc tìm cứu cánh. Những ngày giông bão sắp tới ở công ty X, có lẽ sẽ còn u ám hơn thế này gấp nhiều lần nữa.

23h đêm...

- "Xong việc rồi sao còn chưa đi ngủ." - Xuân hỏi tôi trong khi mặt vẫn dán vào màn hình laptop.

- "Humm..." - Tôi ậm ừ cho xong, bản thân có việc cũng không muốn làm vì biết chắc dù có làm tử tế cũng khó địch lại bè lũ ở công ty đang từng ngày cô lập mình.

- "... Ở công ty lại có chuyện gì à?"

- "..." - Tôi định bụng kể lại mọi chuyện ngày hôm nay nhưng nghĩ lại hôm nay là ngày vui của Xuân. Vả lại có kể cũng chẳng giải quyết được gì nên đành nuốt ngược những lời định nói vào cổ họng.

- "Sao vậy?"

- "Có làm sao đâu, tao đang hình dung cảnh mày hầu vợ, hầu con thôi, hê hê."

- "Hà hà..."

- "Đm, nhìn âm ỉ ra mặt nhở, ướt quần chưa."

- "Ướt cái đầu mày... Úi, đm... Yên để bố hưởng thụ nốt cái sự sung sướng đã, đmm!!!" - Xuân giơ tay đỡ gạt khi bị tôi vặn cổ cù lườn.

- "Hê hê, thôi bố tha, làm nốt đê, có mỗi bản báo cáo còi mà làm mãi 2 ngày chưa xong. Ngồi đấy tao pha cafe cho."

- "Hôm nay sao 'đoan trang' bất ngờ vậy!!!"

- "Có gì đâu, hôm nay ngày vui của mày mà, với lại... Sắp tới chắc chú cũng chẳng còn cơ hội được nốc cafe do tay anh pha nữa đâu."

- "Mày nói vậy là sao?"

- "Sắp tới lấy vợ rồi chẳng phải mày chim cút sao. Cái chung cư 2 cụ mua cho mày năm ngoái định để mốc đến bao giờ nữa."

- "Haizz, được vợ lại mất các chú, buồn, buồn quá!!!" - Xuân vừa cảm thán vừa lấy tay xoa xoa trước ngực tôi.

- "Bố lại sút cho phát giờ con đĩ đực kia... Này, nốc đi, thế chúng mày định tháng sau cưới à?"

- "Ừ, hồi chiều tao bẩm báo xong xuôi với ông bà 2 nhà rồi. Các cụ bảo sang tháng mới có nhiều ngày đẹp."

- "Ờ, con gái nhà người ta còn có 1-2 tháng nữa ra trường lại bị mày 'chích' cho ễnh bụng. Không bị ông bà nhạc treo lên kể cũng may."

- "Tao con dể quý hóa, các cụ lại chẳng thích quá. Cơ mà hồi chiều đi khám về, lúc qua nhà cái Ly 'đầu thú' cũng thấy hơi chột thật, may không sao, hề hề."

- "Haizz, thôi được rồi, tháng nữa cưới, thế định hôm nào dọn về chung cư?"

- "Để xem thế nào đã, chắc khoảng 1 tuần trước khi cưới. Đồ đạc ở chỗ kia tao cũng sắm sửa hết rồi mà, cưới xong mới về chứ giờ về đấy để ngủ với ma à."

- "Ừm, hồi tối đưa cái My về, lúc về tao cũng gọi nói chuyện với thằng Hải rồi... Khả năng mày cưới xong là tao cũng thuê chỗ mới luôn."

- "Thằng Hải nó không muốn ở chung nữa à?"

- "Không, đây là ý của tao, thằng Hải thực ra nó cũng như mày ấy. Ông bà nhà nó chỉ chờ nó ra trường xong là mua nhà cho nó luôn. Mà hiện tại thì nó lại ở công trình suốt nên tao mới bảo nó vậy."

- "Tan rã nhanh quá!!!"

- "Ai bảo mày lấy vợ sớm, hehe, vui vậy thôi. Dù sao cũng đều đi làm hết rồi, ai cũng cần có môi trường sống riêng chứ không thể ở chung mãi như thời sinh viên thế này được. Bản thân tao sắp tới cũng cần một chỗ ở mới hoàn thiện hơn, tiếp khách tiếp khứa nó mới tự tin."

- "Mày nghĩ vậy cũng phải, giờ đi làm đi ăn lớn hết cả rồi. Phòng này rộng thì rộng thật nhưng ở mãi như vậy cũng không ổn. Thế đã định tính thuê chỗ nào chưa?"

- "Còn hơn 1 tháng nữa, cứ từ từ thôi."

- "Mua luôn nhà đi, thuê làm gì. Dù gì thì nhà dưới quê mày cũng đang rao bán. Sắp tới bán được rồi lấy chỗ đâu mà hương hỏa các cụ."

- "Trước đến giờ tao vẫn thờ ở chùa nên cái này không cần câu nệ. Giờ đất đai vẫn còn cơ hội, phải tranh thủ đầu tư, không sắp tới nó hạ lại chép miệng tiếc rẻ."

- "Hay tao về xin ông bà già bán nhà đi đầu tư cùng mày nhỉ, hề hề."

- "Thôi dẹp, chán đùa với mày rồi, tao ngủ trước đây. Tập trung làm cho nhanh đi rồi còn nghỉ."

Nửa tháng nữa lại trôi qua, thời gian này tiết trời dễ chịu hơn rất nhiều vì nắng đượm đã bắt lấp ló mỗi sớm ban mai. Hè đã chớm vào mùa, thỉnh thoảng đi trên những con phố vắng lại lác đác nghe thấy tiếng ve kêu thưa thớt. Mùa hè đến gần, xóa tan đi cái không khí ẩm thấp, khó chịu của mùa xuân nhưng không vì vậy mà cuộc sống nơi công ty của tôi bớt màu u ám hơn trước. Không còn tồn tại nhiều những lời dèm ba, đá xoáy, khích bác như trước vì phần lớn những kẻ ở đây đã trát lên mặt mình một lớp mặt nạ đóng băng trong suốt mỗi khi đối diện với tôi. Khiêu khích mãi một kẻ mặt trơ, vô cảm chưa bao giờ là điều thú vị và con người ta thường có xu hướng chọn cách đóng băng cảm xúc của mình trước đối tượng khiêu khích bất thành đó nhằm che lấp đi bản chất đê hèn của họ. Trường hợp phần lớn những kẻ được gọi là đồng nghiệp của tôi ở cái phòng này cũng có thể coi là vậy. Hoặc cũng có thể là do... Khi thấy "cái gai" chướng mắt sắp bị cắt bỏ nên chúng không còn nhiều hứng thú để làm những chuyện xấu xa đó nữa...

- "Có quyết định rồi nhé, vậy là nhân viên mới sắp về phòng mình thật rồi..."

- "Là trai hay gái vậy..."

- "Trai đấy..."

- "Đẹp zai không..."

- "Xời, mấy con mụ ế đời này cứ thấy zai là mắt sáng như sao..."

- "Thế này thì sắp tới lại sắp có thay đổi rồi đây..."

- "Ông nói thay đổi là sao..."

- "Thì có vào ắt có ra chứ sao nữa, biến động lắm, biến động lắm..."

- "Thế tóm lại bao giờ về phòng mình..."

- "Có quyết định rồi thì chắc sang tuần tới thôi, nhanh ấy mà..."

- "'Ra vậy, có cả quyết định rồi à!'" - Tôi trầm tư nhìn vào màn hình trước mặt. Ánh mắt sắc bén mỗi khi phân tích công việc ngày trước nay bỗng tối sầm lại một khoảng trống rỗng. Có quyết định nhận người mới rồi hẳn cũng sẽ có thêm một quyết định sa thải nữa mang tên tôi. Hôm nay là thứ Tư, vẫn là giữa tuần, theo như văn hóa công sở, nếu không có gì thay đổi thì cuối tuần này sẽ là ngày mà tôi phải nhận "trát".

- "Anh, anh... Anh làm sao vậy???"

- "... Ơ... Sao hả em???" - Sau vài giây bần thần, tôi mới nhận ra U.Nhi đang gọi mình.

- "Anh Trường gọi anh vào phòng kìa... Anh, anh không làm sao chứ???"

- "Ừ, anh vẫn ổn mà." - Tôi cố làm ra vẻ tươi tỉnh khi thấy vẻ mặt của U.Nhi đang thực sự lo lắng cho mình.

- "Có chuyện gì không thưa anh?"

- "Cậu có nghe về chuyện nhân viên mới sắp về phòng mình rồi chứ?" - Tay Trường vừa nói vừa bâng quơ nhìn vào tập tài liệu đang cầm trên tay.

- "Em có nghe."

- "Nhưng chắc là chỉ mới nghe qua thôi phải không?"

- "Vâng."

- "Đây chính là lý lịch của cậu ta." - Vừa nói hắn vừa chìa tập tài liệu đang cầm trên tay về phía tôi.

- "..."

- "Thực ra chỗ lý lịch này là người của công ty mình tự thu thập. Cậu thấy lạ chứ?"

- "..." - Tôi vẫn im lặng, ánh mắt vẫn lãnh đạm đối diện tay Trường, không một giây thèm liếc qua bản lý lịch đó.

- "Cậu nhân viên mới này từng có thời gian học tập và làm việc tại Mỹ. Kiến thức và kỹ năng làm việc chuyên nghiệp là điều có thể tin tưởng. Nhưng điều đặc biệt hơn cả là cậu ta gia nhập chúng ta từ chính công ty đối thủ Y. Vì vậy việc nộp CV với cậu ta không còn quá cần thiết nữa." - Khóe miệng tay Trường khẽ nhếch.

- "'Hoành tráng thế này mà lại chấp nhận vào làm một chân nhân viên quèn phòng kế hoạch - kinh doanh. Rõ là để triệt hạ mình đây mà!'" - Tôi cay đắng nghĩ thầm nhưng biểu cảm ngoài mặt vẫn thản nhiên như cũ.

- "Thu nạp được một nhân viên như vậy, có thể nói là một thành công của công ty. Như cậu thấy đấy, một điều rõ ràng, những người tài luôn có sức hút riêng của mình. Với các công ty lớn cũng vậy, luôn tuyển chọn những nhân viên giàu năng lực nhất về làm việc cho mình. Đồng nghĩa, những ai không đủ năng lực, không theo kịp sự phát triển của công ty, sẽ..."

Tay Trường nói đến đó thì dừng lại, 2 bàn tay nãy giờ đan vào nhau bỗng xòe ra, như một khối bom đang tan vỡ. Khóe miệng đắc chí nhếch lên cong vút đến cực điểm. Hình ảnh đó, cả đời này có lẽ không bao giờ tôi có thể quên được.

- "'Hết giờ làm lên phòng tôi. Cho cậu 5', cuối giờ chiều tôi còn phải gặp đối tác.'"

Đó là tin nhắn reply của K.Nguyên sau khi tôi xin anh ta một cuộc nói chuyện thứ 2. Bản thân tôi hiện tại gần như đã ở vào thế đường cùng, không nơi bám víu. Nếu vẫn còn muốn trụ lại tại cái công ty này thì chỉ còn mình K.Nguyên đủ sức cứu tôi khỏi bàn thua này. Quả thực cho đến hiện tại tôi vẫn không rõ K.Nguyên là người thế nào khi chính anh ta chủ động gợi ý để tôi về phòng kế hoạch - kinh doanh. Vô hình chung điều này đã giúp tay Trường dễ dàng kiểm soát và kiềm chế tôi hơn trong căn phòng mà hắn nắm quyền điều khiển. Sự thật đúng như Xuân đã nói, còn ở dưới quyền hắn ngày nào, tôi càng khó có cơ hội ngóc đầu lên để đánh bật hắn. Nghĩ một cách tiêu cực thì có thể coi K.Nguyên chính là người gián tiếp đẩy tôi vào cái bẫy tay Trường đã giăng sẵn. Chỉ chờ cái gật đầu đồng ý thuyên chuyển công tác của tôi là hắn đã có thể ung dung tính toán ngày giờ đá tôi ra khỏi công ty này. Nhưng càng nghĩ lại càng rối vì câu nói sau cùng ở lần nói chuyện lần trước với K.Nguyên như vẫn hàm chứa một sự chờ đợi nào đó mà anh ta dành cho tôi. Tôi chưa rõ nó là gì nhưng dù cho có phải đóng kịch, phải giả tạo, tôi cũng phải cố gắng bằng mọi giá thuyết phục được K.Nguyên.

...

- "Vào đi... Ngồi đi." - K.Nguyên lên tiếng sau khi tôi bước vào.

- "Vâng..."

- "Nào, cậu có chuyện gì thì trình bày đi. Đúng 5' nhé, không hơn không kém."

- "Thưa anh, theo như em biết vị trí trợ lý nửa tháng nay vẫn chưa tìm được người mới. Em xin anh hãy cho phép em được tiếp quản vị trí này."

- "Vậy ra vẫn lại là chuyện này à. Nửa tháng, tôi không nghĩ là cậu có thể 'lột xác' kịp."

- "Thưa anh, em là người có quyết tâm và sự thực là em đang rất quyết tâm. Em có thể thích nghi, có thể làm việc cật lực, có thể giúp được anh nhiều thứ trong công việc nếu được làm trợ lý cho anh. Xin anh hãy cho em cơ hội!!!" - Tôi nói một tràng, cố gắng bộc lộ nhiệt huyết của mình qua hơi thở, đáp lại...

- "Nhạt nhẽo!!!" - ... chỉ là tiếng cười khẩy của K.Nguyên.

- "..."

- "Cậu nghĩ chỉ cần hô mấy cái khẩu hiệu cũ rích đó là thuyết phục được tôi chăng? Tôi vừa nghe phòng nhân sự báo cáo lại thì hình như phòng cậu sắp nhận thêm người mới, trình độ khá tốt. Có phải vì vậy mà ngày hôm nay cậu lại tới đây hay không? Haizz... Còn hơn 2' nữa, nghĩ kỹ xem có cần thiết phải mất công tiếp tục chuyện này nữa hay không." - K.Nguyên liếc nhanh đồng hồ, vẻ mặt lạnh lẽo đến mức vô tình. 5 ngón trên bàn tay gõ nhịp trên mặt bàn phát ra từng tiếng lộc cộc vô cùng khó chịu.

- "Vâng... Vậy thì... Anh... hãy mua em, xin anh hãy mua em. Em xin thề sẽ dốc sức làm việc vì anh, vì công ty chừng nào anh và gia đình anh còn là chủ của công ty này." - Tôi cúi đầu nghiến răng, khóe miệng giật giật, có không ít những thứ nằm sâu thẳm trong danh dự đã rạn ra sau những lời mà tôi vừa nói.

- "Chủ nợ và con nợ???" - Giọng K.Nguyên bỗng nhẹ như một tiếng thở dài.

- "Em chấp nhận!!!"

- "Một món nợ vô hình? Món nợ này tôi không biết phải định giá nó thế nào!!!"

- "Giá nào em cũng chấp nhận, chỉ xin anh hãy thu nhận em!!!"

- "Kể cả là nó vô giá trị???"

- "Xin anh..."

- "Hết 5' rồi."

K.Nguyên dứt lời liền đứng dậy rời khỏi phòng luôn, về phần tôi vẫn đứng ngơ ngác như trời trồng. Phải đến khi phó trợ lý bước vào nhắc nhở tôi mới định thần lại để rời đi. Mọi chuyện đến lúc này, dường như là đặt dấu chấm hết được rồi.

Tối thứ Năm, Ngọc lại gọi cho tôi, dường như đã nhận thấy sự bất thường từ quyết định nhận người mới cho tới thái độ của tôi suốt cả ngày hôm nay nên cô ấy tỏ ra khá lo lắng.

- "Cố lên anh nhé, em tin mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Anh đừng để chuyện này ảnh hưởng tới tinh thần và sức khỏe. Nghe em, anh sẽ vượt qua được mà."

Đó là câu Ngọc nói với tôi nhiều nhất tối hôm nay, cũng không hiểu cô ấy lấy ở đâu được sự lạc quan đến vậy. Tôi muốn nhẹ lòng để nghe từng lời động viên và an ủi đó nhưng điều này quả thật khó khăn khi lòng tôi lúc này đang trùng xuống như đeo phải tạ chì.

- "Ring... Ring..." - Nhìn vào màn hình điện thoại, tôi hơi bất ngờ vì đó là cuộc gọi mà hiện tại tôi không hề nghĩ tới...

- "Dạ, em chào anh ạ..."

- "Cậu có ở nhà không, giờ tôi đang ở đường... gần nhà cậu đây..."

- "Vâng, vậy có chuyện gì hả anh?"

- "Cậu biết lái xe chứ?"

- "Dạ, em có bằng rồi, thỉnh thoảng cũng có lái ạ."

- "Vậy giờ cậu qua đây được không, lúc chiều gặp khách tôi uống hơi nhiều..."

- "Dạ..."

- "Qua đưa tôi về nhà nhanh lên, không tôi đổi ý đi taxi bây giờ..."
 

Đề xuất Tiên Hiệp: Toàn Chức Kiếm Tu [Dịch]
Quay lại truyện Dòng đời nổi trôi
BÌNH LUẬN