Logo
Trang chủ
Chương 86

Chương 86

Đọc to

- Em thấy anh vẫn còn "tỉnh" mà?
- Lần thứ 2 cậu hỏi câu này rồi đấy, ý là cậu không muốn làm chuyện này? - KN ở ghế sau uể oải bóp trán.
- Không, em không có ý đó... Mà đường này hình như cũng về được phải không anh? - Tôi lấy việc hỏi đường lảng tránh câu hỏi của KN.
...
- Là nhà này ạ?
- Ừm, đây là nhà ba mẹ tôi. - KN chỉ tôi dừng trước cửa một ngôi biệt thự nằm trong một khu đô thị có tiếng hiện nay. Vậy ra đây chính là nhà của ba mẹ Ngọc, cũng không có gì quá bất ngờ so với những suy đoán trước đó của tôi.
- Để xe ở sân rồi vào trong nhà với tôi nhé. - KN nói xong liền rời khỏi xe.
- "Không hiểu là có chuyện gì đây?" - Tôi băn khoăn đánh xe vào sân. Từ lúc gặp KN đến giờ, tôi vẫn chưa rõ anh ta có ý gì. Sự khó đoán vốn có của KN làm tôi không còn dám chắc chắn về cái hy vọng khấp khởi từ lúc nhận điện thoại từ anh ta nữa.
- Anh cứ lên tầng rồi đi thẳng vào trong. - Anh bảo vệ thấy tôi do dự bèn chỉ dẫn hướng vào phòng khách của ngôi biệt thự.
Bước qua vài bậc cầu thang, đi thẳng tiếp vào bên trong, tôi đã tìm thấy nơi cần tìm. Màu sắc sáng vàng của ánh đèn, giấy tường và những đồ vật đắt giá, bóng bẩy nổi bật ngay giữa khoảng không gian ô cửa đang mở sẵn. Thể hiện đúng chức năng sang trọng và gia tăng đẳng cấp cho ngôi biệt thự. Bước chân thêm vài bước cuối tới cửa phòng... Chút hồi hộp thoáng qua trong hơi thở của tôi vì trong phòng lúc này ngoài KN còn có chủ tịch Đăng (ba của KN và Ngọc), tay Trường và một người đàn ông trung niên. Người đàn ông này nhìn thoáng qua có nét quen quen, sau vài giây ngờ ngợ tôi mới nhận ra. Ông ta tên là Luân, là một trong những cổ đông lớn nhất của công ty và cũng chính là... Bố tay Trường...
- Vào đi Tuấn, con xin phép giới thiệu một chút. Đây là Tuấn, bắt đầu từ hôm nay sẽ là trợ lý mới của con.
Tôi cất tiếng chào, vừa đúng lúc nhận ra nét sửng sốt trong mắt Trường.
- Ồ, trợ lý mới của KN... Thì ra chính là cậu à. Có phải trước đây từng làm cùng phòng kế hoạch-kinh doanh với Ngọc phải không? - Bác chủ tịch tỏ vẻ thích thú khi nhận ra tôi.
- Dạ vâng.
- Ừm, đã là trợ lý của giám đốc rồi cũng nên biết qua các vị trí quan trọng trong công ty chứ.
- Dạ vâng, cháu rất mong được bác và mọi người chỉ bảo.
- Vị này tên Luân, là cổ đông của công ty. Còn đây, sếp cũ của cậu nên chắc không cần phải giới thiệu nữa. - Chủ tịch Đăng chỉ tay về phía Trường, ngắn gọn.
- Giới thiệu vậy được rồi ba ạ, giờ chúng ta bàn tiếp công chuyện nhé. Nay con đưa cậu ấy đến cũng là để tiếp cận dần với công việc mà.
Trước khi tôi và KN về, mọi người vẫn đang bàn về vụ đấu thầu sắp tới và việc tạo hợp tác "ăn chia" công trình với công ty Z của Trần Nam (vụ này xuất hiện trong chương đi công tác Đà Nẵng). Là cuộc họp bàn của những vị trí then chốt trong công ty nên hiển nhiên có thêm nhiều thông tin và vấn đề mới mà trước giờ tôi chưa hề được biết.
...
- Để tôi tiễn cậu. - KN chủ động tiễn tôi về. - Cuộc nói chuyện vừa rồi có những ý như vậy, cậu đã nắm được chưa?
- Dạ được anh ạ, có thêm một số vấn đề mới nên lát về em sẽ tổng hợp rồi phân tích lại một lượt nếu anh cần.
- Được rồi, cảm thấy cần thì cậu cứ làm, cố gắng làm tốt mọi thứ có thể nghĩ ra. Sẽ không thừa đâu.
- Vâng, mà anh ạ. Việc... Nhận em làm trợ lý... Đã có quyết định chính thức chưa ạ? - Tôi vẫn còn chút mơ hồ chưa chắc chắn.
- Chuyện nhỏ đó cậu không phải lo, sang tuần sẽ có hợp đồng mới dành cho cậu.
- Dạ.
- Tuy nhiên có điều này tôi cũng cần phải nói rõ.
- Vâng, em nghe ạ.
- Thứ nhất, làm việc trực tiếp dưới quyền tôi không hề dễ chịu.
- Vâng.
- Cái thứ 2, những thứ cậu đưa ra để "mặc cả" với tôi, tôi vẫn nhớ, chỉ cần thấy "lỗ" một chút, tôi sẽ loại bỏ ngay. Tôi chưa hề nói suông bất cứ điều gì, cậu muốn hiểu đây là lời nhắc nhở hay lời cảnh báo cũng được. Làm tốt việc của mình thôi chưa đủ, cái tôi muốn chính là sự hết mình của cậu vì tôi. Cậu hiểu rồi chứ.
- Vâng, em hiểu.
- Tốt lắm!!! - KN gật đầu, lạnh lùng vỗ vỗ bả vai tôi. Không hiểu sao nhưng lúc này tôi có cảm giác giống như mình vừa tự "bán" chính mình vậy.
- A.Nguyên, có chuyện riêng em cần bàn với anh. - Tay Trường gọi với KN khi tôi vừa khuất bóng sau cánh cửa ngôi biệt thự. Nhìn vẻ không cam lòng của hắn ban nãy, cũng có thể đoán ra phần nào "chuyện riêng" mà hắn muốn bàn với KN là gì.
Việc trở thành trợ lý của KN là một thay đổi tương đối lớn đối với tôi. Cái phải nói trước tiên là về mặt tâm lý, sau buổi tối hôm nay tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác khoan khoái, thảnh thơi cứ như mình vừa rũ bỏ thành công một đống nợ dai như đỉa vậy. Bạn bè, người thân nhận được tin đều mừng cho tôi. Anh Dũng mặc dù đã về Bắc Giang, trước giờ vốn không hiểu rõ công việc của tôi thế nào cũng tỏ vẻ rất vui khi cảm nhận được sự hứng khởi của tôi qua cuộc gọi muộn. Xuân chóe thì càng không phải bàn, cái thằng có lẽ là muốn tôi "bật bãi" khỏi cái phòng ấy nhất.
- Em ngủ chưa!!! - Đã gần 12h đêm nhưng tôi vẫn muốn gọi cho Ngọc để thông báo việc này.
- Ưhh... Em đang chuẩn bị... - Ngọc hơi uể oải trả lời tôi.
- Anh đánh thức em à...
- Ưm, không có gì đâu, em chưa ngủ mà... Có chuyện gì không anh?
- A.Nguyên đã nói gì với em chưa?
- A.Nguyên ạ, không, em có thấy nói chuyện gì đâu... Có chuyện gì vậy anh?
- Haizz... Anh chính thức... Phải rời phòng mình rồi em ạ... - Tôi làm bộ ảo não.
- ... Ưm... Anh đừng buồn. Để em nói chuyện với ba thử xem, thể nào cũng có cách rút lại quyết định mà.
- Cảm ơn em... Nhưng anh không muốn, tự anh không lo được cho mình, lại phải nhờ đến em thì anh còn mặt mũi nào nữa. - Tôi nói ra suy nghĩ vốn có của mình.
- Anh đừng nói vậy, chúng mình yêu nhau thì phải dựa vào nhau chứ. Em biết anh có suy nghĩ như vậy nên trước giờ không dám can thiệp vào chuyện của anh. Nhưng việc đã thế này... Anh để em nói chuyện với ba nhé.
- Haizz, không kịp rồi em ạ... Anh phải rời phòng... Để làm trợ lý cho A.Nguyên rồi... Hụ, khục... - Tôi cố gắng nín cười.
- ... Hơ... Á, dám gạt em nhé, được lắm... Em mà ở đấy thì anh chết với em, hừ hừ...
- Haha, bây giờ mới chính thức tỉnh ngủ phải không, hì hì.
- Hừ, cười... Cười... Cười cái gì mà cười... Mà quyết định khi nào vậy anh, hôm nay là cuối tuần rồi mà.
- Ừ, hồi tối A.Nguyên nói chuyện với anh, sang đầu tuần là có quyết định thôi. - Tôi không kể cho Ngọc về cuộc gặp gỡ tối nay ở nhà ba mẹ cô ấy.
- Ưm, vậy là tốt rồi, mà kể cũng may thật. Chuyện này đến đúng vào lúc A.Nguyên cũng đang cần tìm trợ lý.
- Thì anh có số hưởng mà em.
- Hưởng gì mà hưởng!!!
- Không phải à, có số hưởng vậy anh mới yêu được em chứ, hề hề.
- Hừ, đồ con dê, không nói chuyện với anh nữa, em ngủ tiếp đây.
- Em này...
- Ưm... Anh nói nhanh đi, em bắt đầu thấy cừu rồi này...
- Anh nhớ em quá, mai mình đi chơi nhé. Giờ anh chỉ muốn được ở bên em thôi!!!
- Mai ạ... Mình gặp nhau suốt còn gì anh...
- Vẫn chưa đủ, anh vẫn không chịu được!!!
- Nhưng mà ngày mai... Em...
- ... Mai em bận à?
- ... Vâng, mai... Em có việc rồi...
- Ừm... Vậy thôi để khi khác vậy. - Tôi trầm giọng, cảm giác được sự do dự của Ngọc.
- Ưm, vậy hôm nào sắp xếp được mình đi anh nhé!!!
- Ừ, thôi em ngủ đi.
- Vâng, bb anh yêu!!!
Tôi tắt máy, cảm thấy niềm vui không được trọn vẹn như lúc ban đầu. Vừa rồi, mặc dù không muốn hỏi tới để Ngọc đỡ khó xử vì phải giải thích nhưng tôi cũng lờ mờ đoán ra kẻ ngáng đường ấy là ai. Cái khuôn mặt kiêu căng, đáng ghét ấy lại hiện lên lù lù trước mặt.
Sáng thứ 2 đầu tuần, vừa đến công ty tôi đã lập tức được mời lên phòng nhân sự để trực tiếp đàm phán hợp đồng mới. Cái này thì không có gì quan trọng, chỉ buồn cười là ngày hôm nay tôi lại trở thành nhân vật chính trong buổi "họp chợ" thường niên nơi phòng làm việc cũ của tôi. Mức độ truyền tai nhau những tin tức công khai trong cái công ty này quả thực đáng nể. Khi buổi sáng tôi mới làm hợp đồng xong thì đến gần trưa tin tức ấy đã được hầu hết các đồng nghiệp cũ trong phòng cập nhật đầy đủ.
- Vậy là... Em bây giờ lại về làm trợ lý cho A.Nguyên à???
Mụ Tâm và nhiều kẻ khác trong phòng có lẽ vẫn chưa tin vào tai mình sau tin tức vừa nghe được. 4 chữ "thất vọng - Chưng hửng" hiện rõ mồn một trên nét mặt họ sau khi nghe chính tôi xác nhận màn "thoát hiểm" của mình.
- À vâng, đúng là có chuyện này thật!!! Nhân đây em cũng xin cảm ơn tất cả mọi người phòng mình. Em có được ngày hôm nay phần lớn là nhờ vào sự giúp đỡ và ủng hộ chân thành của mọi người. A.Nguyên có nói với em là anh ấy đánh giá rất cao sự đoàn kết của anh chị em phòng mình đấy ạ!!!
Tôi chậm rãi nói bằng giọng rất đỗi "chân thành" nhưng dường như điều này lại làm một vài người cảm thấy lạnh gáy. Có một cơ số không nhỏ những ánh mắt cố ý lảng tránh khi mắt tôi quét qua họ.
- "Lũ bỉ ổi!!!" - Tôi cười thầm trong lòng, tự dặn mình không được quên việc xử lý những kẻ này khi có thể. Đặc biệt là tay Vũ và mụ Tâm.
...
- Vẻ mặt của họ vừa rồi khó tả quá anh à!!! - U.Nhi cười nói khi tôi mời cô ấy ăn trưa.
- Kiểu giống như đang... "cực khoái" phải không?
- Anh này, rất chi là bậy bạ nhé!!! - U.Nhi lườm tôi cười.
- Anh nói sai à, chẳng phải mấy người bọn họ đều muốn anh out khỏi phòng sớm ngày nào tốt ngày ấy còn gì. Giờ anh chính thức nhận quyết định rồi họ thỏa mãn là đúng thôi.
- Hì, hết nói được với anh, mà kể cũng may thật. Lúc mới nghe mọi người kháo nhau em vẫn chưa tin đâu. Đến khi anh về phòng nói chuyện, em mới thở phào...
- Sao mà thở phào, em lo cho anh à???
- ... À... Vâng... Thì đúng là... Lo chứ. Anh mà phải rời công ty thì em biết tìm đâu ra "xe ôm" cao cấp khi cần đây, hị hị.
- Ài, lý do cao thượng nhỉ, em làm anh bắt đầu thấy tiếc bữa trưa này rồi đấy.
- Vậy ạ, vậy em gọi thêm kem nữa cho anh hối hận luôn một thể nhé, hì hì.
- Vừa vừa thôi, ăn nhiều béo ú lên không kiếm được "xe ôm" trọn đời là lại khổ anh đấy.
- Em không có buông tha anh dễ dàng vậy đâu. Em ơi, cho chị 2 ly kem nữa nhé... Sao, nhìn gì em ghê vậy, một ly cho em, một ly cho anh mà. Em không ăn hết đâu mà chưa chi đã sợ, hì hì.
- Vẫn còn biết nhớ tới phần anh là được rồi. Mà Nhi này, ban nãy em nói chị Ngọc đi đâu ấy nhỉ?
- Em cũng không rõ, nhưng là đi cùng A.Trường, chắc lại có việc trên phòng nội bộ hay hội đồng gì đó thôi. Anh định hỏi về việc bàn giao công tác à?
- À ừ, hôm nay là ngày cuối anh ở phòng mà. Mà sao vẫn chưa thấy tăm hơi nhân viên mới đâu.
- Nghe mọi người bảo chiều nay mới đến anh ạ.
- Chiều nay???
Đầu giờ chiều, Ngọc và tay Trường cuối cùng cũng trở về, đi theo cùng còn có một thanh niên khoảng 25-28 tuổi. Vẻ mặt tay Trường vẫn bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra. Mà hiện tại tôi cũng chẳng để tâm tới thái độ của hắn nữa khi đã thoát khỏi vòng kiềm tỏa mà hắn tạo ra quanh tôi kể từ ngày gia nhập cái phòng này. Giờ là lúc tôi có thể vùng vẫy nghĩ tới những kế hoạch đã xây dựng trước đó trong đầu.
- Mọi người dừng tay nghe tôi giới thiệu nhân viên mới một chút nhé. Đây là Vinh...
Thì ra người thanh niên đi cùng này chính là nhân viên mới của phòng, có thể gọi là người thay thế tôi cũng được. Kính cận, sơ mi trắng tinh, nhẵn nhụi, nom dáng dấp cũng là người học thức, năng động.
- Cậu Vinh và Tuấn vào phòng tôi nhé. - Tay Trường giới thiệu xong liền gọi tôi vào phòng hắn.
- Em cũng đang muốn bàn giao mọi công việc còn lại cho anh.
- Được rồi, quyết định rời phòng của cậu sáng nay đã có rồi. Đây là Vinh như tôi vừa giới thiệu, mọi công việc còn lại cậu cứ bàn giao tất cả cho cậu ấy.
- Chào Tuấn, mình là Vinh, rất mong được giúp đỡ. - Vinh chủ động bắt tay tôi, thái độ có vẻ thân thiện.
- Không có gì ạ, đây là trách nhiệm chung thôi mà.
- Như vậy được rồi, 2 cậu trở về làm việc đi. Tuấn cố gắng hỗ trợ Vinh những thứ mà cậu ấy chưa rõ giúp tôi nhé.
Tay Trường mỉm cười nhìn tôi, người thanh niên tên Vinh đứng bên cạnh chắc cũng chẳng thể tưởng tượng nổi nụ cười ấy giả tạo đến mức nào.
...
- Tuấn sắp xếp công việc khá khoa học đấy, mình thực sự thấy nhàn khi làm việc cùng cậu.
- Trăm hay không bằng tay quen thôi anh ạ, việc hệ thống trình tự số liệu căn bản thế này chắc cũng không phải việc lạ lẫm với anh?
- Ừ, nhưng không có nhiều đồng nghiệp nghĩ giống mình. Như team cũ trước đây của mình cũng phải chọn lọc kỹ sau một thời gian mới thành được một nhóm ăn ý. Mình vừa về đây đã được A.Trường ưu ái giao cho quyền trưởng nhóm trong khi vẫn chưa biết nhiều về mọi người và công việc ở đây hoạt động thế nào. Rất may là có cậu mà nên thứ mình nắm bắt mới dễ dàng hơn.
- "Tay này vừa về đã lĩnh ấn teamleader thay mụ Tâm, cộng với việc trao đổi công việc nãy giờ thì người này quả thật có thực lực đúng như tay Trường đã nói." - Tôi ngoài mặt trao đổi, bên trong lại âm thầm đánh giá con người trước mặt mình.
Tạm gác lại niềm vui "giải hạn", tôi bắt đầu làm quen dần với công việc mới của mình. Nhiệm vụ mới, kỹ năng mới nhưng guồng quay hoạt động thì vẫn vậy. Ngoài việc liên tục phải "theo kịp" KN trong mọi công việc, chuyến đi. Tôi còn phải lên "bộ khung" công việc và "quán xuyến" gần như mọi công tác của anh ấy. Đảm bảo mọi thứ đều vận hành chính xác, kịp thời và đầy đủ. Thời gian đầu thú thực là tôi bị ngợp bởi khối lượng và lịch trình làm việc của KN. Bảo sao vẫn cần thêm một trợ lý phụ nữa phân bổ công việc cùng tôi. Cũng may KN là người kiên nhẫn, sai lầm, thiếu sót nào về giấy tờ hay giờ giấc mà tôi gây ra anh ấy cũng chỉ nhắc nhở, dặn dò tôi trước tiên cần phải bình tĩnh. Sau đó mới tính đến các giải pháp xử lý và giải quyết hậu quả. Đây cũng có thể coi là bài học quan trọng đầu tiên mà tôi học được từ anh ấy. Tâm lý được cởi trói sau chuyện với tay Trường cộng với phẩm chất làm việc của "vị sếp mới" giúp tôi phần nào thích nghi nhanh chóng hơn với vị trí mới của mình.
Gần một tháng qua đi, ngày ăn hỏi và thành hôn của Xuân và Ly cuối cùng cũng đến. Về chuyện cưới hỏi cũng không có nhiều thứ để nói vì đám cưới nào bây giờ cũng "mặc định" tương tự nhau cả. Điều đáng nói là lần này tôi đưa Ngọc theo dự tiệc cùng. Đây cũng là lần ra mắt chính thức đầu tiên của cô ấy trước đám bạn của tôi. Tất nhiên là với tư cách bạn bè vì cùng bàn tôi hôm nay ngồi cạnh Hằng còn có Gia Huy.
Bia rượu no nê, lại phải ra vào WC để giải quyết. Đúng lúc tôi vừa hành sự xong thì Gia Huy bước vào.
- Hôm nay uống hơi nhiều phải không Tuấn. - Gia Huy nhìn tôi cười.
- Vâng anh, cũng may là bia chứ không phải rượu. Uống vào chỉ thấy no.
Tôi chậm rãi rửa tay, chờ Gia Huy "hành sự" xong để cùng ra. Ác cảm mà tôi từng giành cho anh chàng này, theo thời gian đã giảm đi rất nhiều. Có lẽ là nhờ vào phần nào tình trạng hạnh phúc hiện tại của Hằng. Nếu như không có gì thay đổi thì cuối năm nay cô bạn "mít ướt" ngày nào của tôi cũng sẽ lên xe bông với người đàn ông từng một lần làm cô ấy đau khổ và tạo nên sự định kiến trong tôi.
- Công việc của anh vẫn tốt chứ ạ? Em nghe nói báo cáo 2 quý đầu năm vừa rồi bên Y của mình rất khả quan thì phải.
- Cảm ơn cậu, công ty nói chung vẫn hoạt động bình thường, làm tốt những cái cần phải tốt. Còn công việc ở X của cậu thì sao, cũng tốt chứ Tuấn?
- Vâng, công việc em vẫn ổn anh ạ.
- Anh có nghe Hằng kể, cậu vừa lên làm trợ lý giám đốc cho sếp Nguyên phải không?
- Dạ vâng.
- Khá đấy, haizz, nghĩ mà lại tiếc trước đây...
- Trước đây làm sao hả anh?
- Thì anh đã gợi ý vậy rồi nhưng cậu cũng không chịu để ý công ty Y bên anh.
- Hêy, anh nói quá rồi, công ty Y lúc nào chẳng có nhân tài xếp hàng tuyển dụng. Đâu có tới lượt em chứ.
- Hề, mà anh nghe nói trước khi lên làm trợ lý, cậu cũng gặp khá nhiều khó khăn phải không?
- Chuyện này...
- Cậu là bạn của Hằng, lại là người anh từng để ý nên có nhiều cách để biết mà.
- À... Vâng, quả thực thời điểm đó là thời gian khó khăn nhất trong công việc của em.
- Là vậy đấy, mọi thứ không bao giờ là chắc chắn cả. Vì vậy... Lời đề nghị của anh cậu cứ giữ lấy. Khi nào có suy nghĩ khác đi thì hãy liên lạc với anh, thế nhé. - Gia Huy nháy mắt cười với tôi. Sự thực nếu không làm cho X thì Y cũng là một công ty đáng để đầu quân. Có điều ở đó lại không có Ngọc, không có mục tiêu của cuộc đời mà tôi muốn theo đuổi.
Vài tháng sau, công việc bận rộn hơn hẳn trước đây nên thời gian tôi giành cho Ngọc cũng vì vậy mà giảm sút theo. Hay nói một cách chính xác thì chúng tôi bị lệch pha nhau về giờ giấc. Điều này gây cho tôi một cảm giác vô cùng khó chịu khi tay Trường hàng này vẫn săn đón, kề cận bên Ngọc như hình với bóng ở công ty. Có những ngày liên tiếp không được gặp, được nhìn thấy cô ấy làm dâng lên trong lòng tôi những nỗi nhớ cồn cào. Trong thâm tâm như có những con sóng dữ đang gầm vang gào thét.
...
- Vừa gọi điện cho ai mà nhìn mặt cậu bần thần vậy?
KN đẩy cửa bước vào, tôi bất đắc dĩ mỉm cười xám ngoét. Nhớ lại cuộc nói chuyện không vui vừa rồi với Ngọc.
" - Tối nay anh bay ra rồi phải không, vậy ngày mai mình đi chơi nhé. Em nhớ anh, chụt!!!
- Anh xin lỗi, công việc phát sinh nên tối nay anh chưa thể về ngay được.
- ...
- Anh xin lỗi... Ngọc, em nói gì với anh đi chứ...
- Vậy tại sao anh không gọi cho em, phải đến khi em gọi anh mới chịu nói với em.
- Là lỗi của anh, anh đã định gọi cho em từ lúc A.Nguyên nói chuyện rồi. Mà mệt quá nên thiếp đi đến tận lúc em gọi.
- ...
- Anh xin lỗi mà, đừng giận anh được không. 2 ngày nữa anh về rồi mình đi chơi. Anh hứa là sẽ giành hết thời gian cho em.
- Anh đã bận như vậy thì hãy cố hoàn thành tốt công việc của mình. Còn chuyến đi chơi... Em nghĩ là không quan trọng đâu...
- Không, quan trọng mà em, anh biết đã 2 lần anh thất hứa với em, cũng chỉ vì thời gian chúng mình lệch nhau quá. Anh hứa lần này sẽ không làm em thất vọng nữa.
- Nếu là 2 ngày nữa thì em có việc rồi, chuyện này em nghĩ để sau chuyến công tác của anh mình bàn lại cũng được. Thôi, anh mệt thì nghỉ tiếp đi, cố gắng đừng vì công việc mà thức khuya quá anh nhé.
- Ngọc này, em nghe anh nói đã... -... Tút.. Tút... Tút... "
Trời đã về xế chiều, hoàng hôn ở Sài Gòn đượm một dải vàng lam, hồng tía nơi chân trời. Cũng có chút gì đó vị buồn buồn ngai ngái như hoàng hôn Hà Nội.
- Mấy hôm nay vất vả đủ rồi, tối nay nghỉ xả stress nhé. - KN đưa ly rượu vừa rót cho tôi.
- Vâng, anh cứ nghỉ trước đi. Em đang định tối nay kiểm tra lại một lần nữa những yêu cầu phía mình dành cho buổi tiếp đối tác ngày mai.
- Hừ, như vậy là không được, tôi đã nói với cậu thế nào rồi. Những người chết chìm trong công việc là những người khó có thể đạt được thành công lớn.
- Vậy nên em mới làm trợ lý cho anh.
- Hiện tại là vậy nhưng còn tương lai... Cậu nghĩ sao nếu như một người con gái cậu yêu nghe được những lời an phận như vậy.
- Dạ... Thì em đang nói hiện tại mà anh. Tương lai chưa đến nên em chưa dám nghĩ nhiều. - Lời KN vừa nói làm tôi thoáng chột dạ. Một mặt không rõ liệu anh ta có phải đang muốn ám chỉ Ngọc hay không. Mặt khác tôi cũng thầm tự răn chính mình không bao giờ được cam chịu vì một tương lai mang tên người con gái tôi yêu.
- Thôi được rồi, nghĩ gì tùy cậu. Giờ chuẩn bị đi, ăn tối xong chúng ta đi tìm chút gì đó giải khuây.
Tiếng nhạc đặc trưng trong một quán bar ở trung tâm Sài Gòn.
- Quán này là quán quen của anh ạ? - Tôi hỏi ngạc nhiên vì thấy bartender có vẻ biết KN.
- Có vào vài lần nên họ nhận ra thôi. Bar này đánh nhạc hợp tai, không khí lại thoải mái nên hầu như lần nào vào Sài Gòn tôi cũng đảo qua.
...
Rượu qua rượu lại vài ly, chỉ sau một lúc hơi men đã thấm từng ngụm theo hơi thở.
- Tuấn!!! Uống đi, đừng nghĩ ngợi quá nhiều về công việc. Nhất lại đang giải trí thế này, có suy nghĩ cũng không hiệu quả đâu.
Tôi cười không đáp, trong lòng suốt từ chiều đến giờ hầu như chỉ nghĩ về Ngọc. Một chút vui vẻ cũng không có thì còn tâm trí đâu để ý tới những chuyện khác nữa.
- Theo tôi cũng đã vài tháng, cậu không thấy tôi kỹ tính hay khắt khe quá chứ.
- Không hề ạ, ngược lại em lại thấy anh khá kiên nhẫn với em.
- Hầy, cái đó không thể gọi là kiên nhẫn, là tôi tạo điều kiện để quan sát và đánh giá cậu thôi. Nếu cậu không đạt yêu cầu, tất nhiên tôi sẽ tìm người mới.
- Vậy, bước đầu có thể coi như em đã đạt yêu cầu?
- Yêu cầu tối thiểu... Đừng mắc bẫy tâm lý của tôi mà hài lòng với những gì đã làm được. Thời gian sắp tới còn thử thách xem cậu có thể mang lại cho tôi những gì.
- Thời gian cam go sắp tới... - Tôi cụng ly KN.
- Tuấn này, nhớ có một dạo... Cách đây cũng lâu rồi, tôi có hỏi cậu về Ngọc thì phải.
- ... - Trong lòng tôi bỗng thấy lạ lùng, không hiểu sao đang nhiên KN lại nhắc đến Ngọc.
- Có phải không nhỉ?
- Đúng là có một lần anh hỏi em về Ngọc.
- Ừ, đôi khi nghe người khác nhận xét về người thân của mình cũng là điều thú vị.
- ...
- Mà tôi nghĩ lại rồi, cậu là bạn của nó nên xem ra nhận xét của cậu chưa hẳn đã là khách quan.
- Nếu anh nghe từ những người xa lạ, trên danh nghĩa xã giao thì em nghĩ nó còn thiếu khách quan hơn nữa. Ít nhất cũng phải là người hiểu về Ngọc thì mới có thể nhận xét.
- Nghe cậu nói thì hình như cậu cũng hiểu khá nhiều về cái Ngọc nhà tôi.
- Dạ... Cái này... Cũng không hẳn ạ... - Đến lúc tôi nhận ra mình bị "gài" thì đã muộn. KN quả thật là cao thủ trong đối thoại và khai thác sơ hở của người khác.
- Vậy à, ừm... Ly nữa nhé, rượu sắp cạn rồi kìa.
- Em đủ rồi ạ.
- Sao vậy, đi với tôi lâu như vậy rồi, cậu thừa biết là tôi không muốn uống một mình khi có người đối diện mà. - KN ra hiệu với bartender rồi thờ ơ nhìn tôi soi xét.
- Vâng, vậy thì để em tiếp anh. - Tôi đón lấy chiếc ly, ánh mắt tĩnh lặng đối diện với cái nhìn của KN.
- Là bạn của nhau đã được một thời gian, cậu có thấy Ngọc là một người mạnh mẽ không? - KN bất ngờ đi sâu hơn vào chuyện về Ngọc.
- Em thấy... Ngọc là một cô gái khá có cá tính. Đôi khi cũng quyết đoán và mạnh mẽ, đúng như anh nói.
- Ừ, cá tính - Tôi công nhận, còn sự mạnh mẽ - Là đôi khi thôi phải không.
- Dạ... - Có chút lạ lùng trong câu nói của KN.
- Cá tính thường là thói quen bộc phát mạnh mẽ ra bên ngoài. Còn tính cách thực sự ẩn sâu trong bên trong đôi khi lại trái ngược với cá tính đó. Cậu đã nghe điều này bao giờ chưa!!! - KN hỏi mà như cảm thán, mắt liếc nhìn chiếc ly đang xoay vòng trên tay. - Con người dù có mạnh mẽ đến đâu, vẫn luôn tồn tại sự yếu đuối trong tâm hồn mình.
- ... - Tôi im lặng không nói gì.
- Đây là điều mà người làm anh như tôi có thể nhìn thấy ở em gái mình.
- "Anh ta đang có ý gì khi nói với mình những điều này nhỉ?" - Tôi tiếp tục im lặng, âm thầm đánh giá qua nét mặt của KN.
- Nói chuyện này lại nhớ đến những kỷ niệm ngày xưa. - Đôi mắt KN ánh lên vẻ yêu thương. - Còn nhớ cái hồi Ngọc mới có 6 tuổi, bé tý như cái ghế bar này này. Tôi thì năm đó lớp 9 rồi nhưng chẳng biết gì. Con bé ốm nhưng đòi đi chơi công viên vậy mà tôi cũng cho đi. Về đến nhà ba mẹ hỏi ai đầu têu thì nó cứ khăng khăng nhận là nó. Ba tôi lấy roi dọa đánh đòn nó cũng lỳ mặt đứng im không sợ. Cuối cùng ba tôi không đánh nó mà lôi tôi ra đánh nó mới oà khóc thảm thiết, xin xỏ và hứa sau này không dám trái lời ba mẹ nữa, hà hà hà.
- Đấy chính là cá tính mạnh mẽ của Ngọc...
- Đó là cái nhìn bên ngoài của cậu thôi, cũng giống với hầu hết mọi người khi nghe tôi kể câu chuyện này. Nếu nhìn nhận lại cậu sẽ thấy điểm yếu của con bé hình thành khi xuất hiện sự tổn thương từ phía người thân của mình.
- "Điều này... Quả thực chính xác" - Tôi thầm đồng ý với cách bóc tách vấn đề của KN. Có điều nó quá trực diện nên tôi vẫn chưa thể hiểu tại sao anh ta lại đối với một người như tôi mà nói ra những điều này.
- Lần trước khi hỏi cậu về Ngọc, tôi cũng từng hỏi cậu nghĩ gì về Trường đúng không?
- Dạ...
- Lần đó hình như cậu có nói Trường và Ngọc khá đẹp đôi?
- Vâng, đúng là em có nói như vậy.
- Lúc trước là cậu nói, vậy bây giờ cậu có muốn nghe tôi đánh giá về chuyện này không?
- Về chuyện của... Ngọc và A.Trường ạ? - Tôi ngoài mặt bình tĩnh nhưng bên trong sự hồi hộp đã nhen nhóm trong lòng.
- Haizz, cũng không biết phải nói thế nào... Nhưng cá nhân tôi cảm thấy Trường không phải là mẫu người phù hợp dành cho Ngọc.
- "Thình thịch... " - Lúc KN nói hết câu cũng là lúc tôi nghe rõ tiếng trống ngực đang nổi loạn nơi ngực trái của mình.
- Sao anh lại nghĩ như vậy ạ?
- Trực giác, là cảm nhận của bản thân tôi về em gái và về một người quen lâu năm của mình.
- "Anh ấy vừa nói tay Trường là người quen chứ không phải người bạn, mình có nghe nhầm không nhỉ!!!" - Thói quen của một trợ lý giúp cho tôi có phản xạ để ý và suy xét kỹ từng lời nói của người đối diện. Câu nói "người quen" mà KN dành cho Trường thực sự để lại khá nhiều dấu ấn trong tôi.
- Vậy theo cảm nhận của anh, phải là người thế nào mới phù hợp với Ngọc?
- Cái này à... Khó đấy, cái này tôi vẫn đang suy nghĩ. Còn cậu thì sao?
- Em làm sao ạ?
- Về người thích hợp với em gái tôi. - KN nhìn tôi, khóe miệng khẽ nhếch.
- Ài, hiểu rõ Ngọc như anh mà còn chưa nói được thì em làm sao có thể chứ.
- Vậy tốt hơn hết là hãy đợi thời gian trả lời đúng không. Đến khi ấy hẳn là tôi sẽ thích thú lắm nếu thằng em rể Ngọc đưa về đúng với ý của mình, hà hà hà. - KN trầm giọng cười cụng ly với tôi.
3 ngày sau trở về, qua cuộc nói chuyện vừa tán ngẫu, vừa mang tính thăm dò với U.Nhi tôi mới biết con bé đi thăm mẹ và ngủ lại chùa tối nay không về. Ngọc thì vẫn ở nhà và không có hẹn với ai nên tôi đoán việc bận mà cô nàng nói hôm trước chỉ là cái cớ cho sự giận dỗi đáng yêu của bất kỳ người phụ nữ nào. Tối hôm đó, phải năn nỉ tới gãy lưỡi tôi mới lừa được Ngọc mở cửa cho vào. Thêm một hồi ngọt nhạt à ơi sau bữa cơm tối, tôi mới được nàng cho phép ở lại.
...
Đêm cuối hè nên man mác có vị ngòn ngọt của gió heo may, mang theo mùi hương dịu của những khóm hoa trước ban công. Theo sương đêm và gió trời lùa vào thơm ngát cả căn phòng. 2 cơ thể nóng bỏng vẫn còn quấn lấy nhau sau cơn tình ái đê mê, nồng nhiệt.
- Em có nóng không, anh bật điều hòa nhé.
- Không anh đừng bật, em thích để tự nhiên hơn, trời cũng mát mà.
Nhìn ngắm nhìn người con gái xinh đẹp nằm ngoan ngoãn trong lòng mình làm lòng tôi thấy ấm áp khôn tả.
- Em đẹp quá!!! - Tôi mân mê từng lọn tóc của Ngọc.
- Hừm... Mồm mép thế này, vào Sài Gòn có tà lưa em nào không đấy. Trong đấy gái miền Tây là nhiều lắm.
- Nhiều thì công nhận là cũng nhiều thật. Nhưng mà trong lòng anh thì chỉ có cô nàng này thôi, chụt!!!
- Ưm...
- Cho anh xin lỗi nhé... Công việc dạo này bận quá. Được những lúc thảnh thơi thì thời gian của mình lại vênh nhau, haizz...
- Em hiểu mà... Chỉ là do em nhớ anh...
- Anh cũng vậy, nhớ em không chịu được. Vậy mà hồi tối còn không chịu mở cửa cho anh vào. Em làm vậy khác gì tra tấn anh.
- Hừ... Đây đền được chưa, chụt.. Chụt...... Anh sao vậy, đang suy nghĩ gì thế?
- Mấy bó hoa kia...???
- Dạ...
- Haizz...
- Anh ấy cứ tặng thôi, em không nhận không được.
- ... - Trong lòng tôi bỗng nổi lên một cảm giác khó chịu. Dẫu biết như vậy là ích kỷ với Ngọc nhưng tôi không sao có thể dừng lại.
- Anh giận em à...
- ... - Tôi vẫn ôm Ngọc trong lòng nhưng im lặng không muốn nói gì. Mấy bó hoa đáng ghét của tay Trường không hiểu sao cứ đập vào mắt tôi.
- Hmmm... - Ngọc bỗng ngồi dậy, cô ấy dường như cũng cảm nhận được sự biến hóa trong mắt tôi. - Giờ em mới nhớ ra một chuyện...
- Chuyện gì vậy?
- Hình như từ trước tới giờ... Anh chưa từng hỏi em... Xem em đã ngủ với Trường chưa, phải không?
Câu hỏi này thú thực tôi đã từng tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần nhưng rồi lại cố quên nó đi. Coi đó chỉ là một chuyện không quan trọng, không đáng để bàn tới. Nói một cách khách quan, trong chuyện này tôi mới chính là kẻ thứ 3. Là người xen vào chuyện giữa Ngọc và tay Trường. Thậm chí còn là người "đầu tiên" của Ngọc. Hiện tại lại đóng vai "giả mù ra mưa", thật giả lẫn lộn chưa dám công khai mối quan hệ với Ngọc thì tôi sao có tư cách để đòi hỏi quá nhiều "quyền sở hữu" của mình đối với cô ấy. Trên danh nghĩa lúc này thì giữa Ngọc và tay Trường vẫn là mối quan hệ công khai được gia đình và bạn bè 2 bên ủng hộ. Vì vậy giả như tay Trường có dùng nó để gây sức ép với Ngọc tôi cũng chẳng có cách nào khác là nuốt cục hận vào trong lòng và coi đó như một sự hiển nhiên. Tuy nhiên khi điều hiển nhiên này được chính Ngọc đem ra hỏi tôi lại khiến tôi có cảm giác như mình đang phải trải qua một cuộc thử thách về sức chịu đựng của tâm lý lẫn tinh thần vậy.
- Anh không muốn... Không cần phải hỏi...
- Là không muốn hay là không cần?
- 2 cái đó phân biệt cũng đâu có gì quan trọng.
- Vậy anh muốn biết chứ... Anh nghĩ câu trả lời là "có" hay là "không"?
- Anh không biết... - Tôi nặng nhọc trả lời.
- Nếu câu trả lời là "có" thì sao? Thì anh sẽ thế nào?
- ...
- Anh sẽ nghĩ gì về em, về chuyện của chúng mình?
- Anh chẳng cần biết, cũng chẳng cần quan tâm điều gì cả. - Tôi ngồi dậy rồi ôm lấy Ngọc.
- Như vậy là anh vẫn trốn tránh, là anh vẫn chưa dám đối diện với sự thật!!! - Ngọc vẫn tiếp tục công kích tâm lý tôi.
- Được, vậy em nói đi, anh nghe đây. Nhưng dù câu trả lời là "có" hay "không" thì tình cảm của anh vẫn trước sau như một. Anh yêu em

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Chuyện của Trầm Tim
Quay lại truyện Dòng đời nổi trôi
BÌNH LUẬN