Các bác thấy câu chuyện này có chán không ạ??? Em thú thật là em không giỏi kể chuyện, cũng không thích thêu dệt gì cho nó thêm phần hấp dẫn... Nếu các bác thấy dở thì cứ góp ý thẳng thắn nhé, để em còn biết đường mà dừng. Chứ cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn thôi mà.
Em nói thật, em "hãi" mấy em "gái ngoan" lắm. Cực kỳ sợ luôn. Mất công "dạy dỗ" này nọ, với lại em nghĩ cái gì cũng nên thuận tự nhiên thôi, lớn tướng rồi mà cứ "giữ" quá thì có khi lại ảnh hưởng đến tâm lý ấy chứ. Đấy là em nghĩ thế thôi nhé, không bàn sâu về vấn đề này. Ở em thì phải là "vừa đủ"! Cái gì cũng "vừa đủ". Kỹ thuật "vừa đủ", bạo dạn "vừa đủ", e ấp cũng "vừa đủ" … đến cả âm lượng cũng "vừa đủ" luôn.
"Lên đỉnh" phê lắm các bác ạ, mà em thì cứ lâng lâng là quên sạch, chả nhớ gì để mà tả nữa. Bác nào tò mò thì cứ thử "mò" đến với nhau xem, biết đâu cũng có vài phút thăng hoa rồi "lên mây" đấy.
Em chỉ muốn ôm em ấy ngủ thôi mà em ấy kêu mệt, bảo không muốn ai "đụng" vào người nữa. Thế là em ấy lăn sang một bên giường. Mà không phải đứa con gái nào "xong việc" cũng mè nheo đòi tâm sự đâu các bác ạ. Lúc đấy em thấy hơi tủi thân, cứ như mình là "đồ chơi", chơi chán rồi người ta vứt xó ấy.
Tiếng điện thoại rung trên mặt bàn "è è" phá tan giấc ngủ "hồi phục" của em. Cả em với em ấy lúc đấy đều dùng iPhone 4 màu đen, không dán không ốp gì cả, lại còn hay để chế độ rung giống nhau nữa nên nhiều lúc không phân biệt được. Mắt nhắm mắt mở em thấy em ấy đang nằm gọn trong vòng tay mình, còn gối đầu lên vai em ngủ ngon lành nữa chứ, chắc đêm lạnh. Em với tay lấy cái điện thoại, thấy một dòng tin nhắn ngắn hiện luôn trên màn hình:
"Kể cả giờ em có người khác anh cũng không bỏ cuộc"
Từ một thằng tên là "ex - Tây Sơn", ặc ... nhầm hàng rồi. Nhưng lúc đấy "máu" nó dồn hết lên não rồi nên em đoán chắc cũng còn vài thằng "ex - địa danh" nữa. Thôi kệ, chả liên quan gì đến mình.
Khi em thích một cô gái thì em không quan tâm mấy đến chuyện tình cảm trước đây của cô ấy. Nếu cô ấy có thể "quên" được quá khứ thì em cũng sẽ "quên" quá khứ đấy, dù nó có "khốn nạn" đến đâu đi nữa. Còn nếu cô ấy không quên được những chuyện trước đây với thằng khác thì đơn giản thôi, em "quên" cô ấy là xong. Chấp nhận được thì nắm tay nhau đi tiếp, không chịu được thì buông. Em không đủ kiên nhẫn, và em thừa nhận em là một thằng ích kỷ. Con gái thông minh, xinh xắn, có điều kiện thì thiếu gì, trong số đấy ít nhất cũng sẽ có vài người đủ để một thằng như em nghĩ đến chuyện nghiêm túc.
Em ấy ngọ nguậy giật điện thoại từ tay em, càu nhàu:
- Điện thoại em mà, trả đây!
- Người yêu cũ à?
- Ừm.
Em ấy trả lời có vẻ miễn cưỡng, em cũng không hỏi thêm. Nếu em ấy thích kể thì em sẽ nghe, chứ em không hỏi. Mà em ấy cũng không phải loại người hay than thở nên chỉ cười, gác chân lên người em đòi ngủ tiếp. Em gạt ra, bảo:
- Thôi dậy đi ăn sáng rồi anh đi làm.
- Mấy giờ rồi anh?
- Hơn 7h rồi.
- Ừm, thế thôi dậy vậy. Em còn phải đi học nữa.
- Cần anh đưa đi học không?
Em ấy trèo lên người em nằm, tay chân lại bắt đầu "làm trò", cắn nhẹ vào tai em, giọng ngọt như mía lùi:
- Cần anh "dạy" làm người lớn thôi.
Em thích con gái ngoan ngoãn ở ngoài đường, nhưng trên giường thì xin đừng "giữ" quá.
Thế là em lại phải nghỉ làm buổi sáng, đến trưa lại lóc cóc từ Gia Lâm về nội thành đưa em ấy đi ăn bún sườn, rồi lại dẫn em ấy đến ăn sữa chua nếp cẩm ở gần trường đại học hồi trước em học. Quán nhỏ xíu lại còn trong ngõ ngách loằng ngoằng, lúc ngồi ăn em ấy cứ có vẻ suy tư, ngậm thìa mãi mới chịu nói:
- Anh cũng chịu khó đi ăn vặt nhỉ.
- Trước anh học gần đây thì biết.
- Thật à?
Cái cách em ấy nhìn em như kiểu muốn nói "em biết là anh nói dối, nhưng thôi, không sao", em đành chữa cháy:
- Thì hồi trước anh hay ra đây xem bóng đá với mấy thằng bạn...
Em ấy vẫn nhìn em như thế, lại còn cười cười kiểu "tưởng bở" nữa chứ. Em thở dài, "chốt" một câu cuối:
- Thôi được rồi, anh yêu một con bé học trường này. Anh yêu nó lắm nên suốt ngày cõng nó ra đây ăn đấy.
Lúc đấy mới thấy em ấy cười một cách hài lòng, em ấy bảo:
- Biết ngay mà. Thế giờ sao rồi?
- Ừ, giờ cứ phải trốn nó để đưa em đi ăn vụng, thế thôi.
Em ấy cười toe toét, vui vẻ ăn liền tù tì hai cốc sữa chua. Thật tình lúc đấy chỉ muốn rủ em ấy song ca bài "cho vừa lòng em".
Em xin phép "tua nhanh" mấy đoạn chả có gì nhé, em chỉ kể những chuyện mà em nhớ và thấy vui vui, ấn tượng thôi. Em với em ấy cứ "ỡm ờ" như thế, không hứa hẹn, không chờ đợi, không ràng buộc mà cũng không phũ phàng... Thỉnh thoảng mới gặp nhau, mối quan hệ kiểu này kéo dài khoảng 2-3 tháng thì trời chuyển mùa đông.
Mùa đông là mùa của đồ nướng, lẩu và rượu...
Em đi bar cùng mấy thằng bạn, có dẫn gái theo, nhưng không phải là em ấy. Vì không xác định gì với nhau nên gặp ít ít cho đỡ chán, còn đâu là em đi với người khác nữa. Hôm đấy thằng bạn em giới thiệu cho em một con bé, nhưng em chả ưng cái kiểu "vòi vĩnh" của nó. Thà cứ ngoan với em trước rồi em sẽ tự giác "đền bù" chứ không thích kiểu "bóc bánh trả tiền". Thế mà em "bơ" luôn.
Em gọi cho em ấy, rủ đến uống rượu. Em ấy hôm đấy đi ăn với bạn ở gần chỗ đấy nên nhờ bạn chở qua với em. Lúc em ra đón thì thấy em ấy mặc áo da đen, quần bò bạc phếch, bốt đen, đứng cạnh con CBR cùng một thằng đội cái mũ như nồi cơm điện, cũng "đen toàn tập"... Thấy nó với em ấy ôm tạm biệt nhau rồi nó phóng đi, chả hiểu nghĩ sao em lại quay vào trong, coi như không nhìn thấy cảnh đấy. Chắc là em hơi ghen.
Cái trò "gà sống đá gà chết" thì ai cũng biết là nó bất công cỡ nào rồi, nhưng may mà tửu lượng của em ấy cũng không bằng được em nên còn đỡ, chứ để con gái đèo về thì mất mặt quá. Em đưa em ấy về "nhà trọ", nằm vật ra giường rồi mới thấy ngấm rượu. Em bắt đầu nói nhảm, lúc đấy "bản tính" muốn chiếm hữu của em nổi lên, em muốn em ấy là của mình, không muốn em ấy "đụng chạm" gì với thằng khác, dù là em chưa thực sự yêu em ấy. (Khốn nạn là tỉnh rượu vài hôm rồi em nhớ ra toàn bộ những gì em lè nhè lúc say, nên em cực sợ say).
- Ngoài anh ra, em còn ngủ với bao nhiêu thằng nữa?
- Hiện tại thì chỉ có một mình anh.
Em ấy lúi húi cởi giày cởi tất cho em, giọng nói kiểu không chấp thằng say.
- À ừ... ngủ với anh rồi về với thằng khác chứ làm sao mà ngủ cùng lúc với nhiều thằng được.
Lúc nhớ lại những chuyện đấy em vừa thấy mình "đàn bà", hèn và... ngượng.
- Anh có hơn gì mà nói tôi!
- Em thì giỏi rồi, tôi có gì mà so sánh với em được.
- Anh thôi đi, lần sau thích thì gọi gái đến mà ngủ. Đi cùng anh tôi được cái gì mà phải nghe anh xỉa xói.
- Ngủ với tôi em không hài lòng à?
Em không nhớ khuôn mặt em ấy lúc đấy như thế nào, nhưng em ấy bật cười, cái giọng cười đấy em nhớ mãi, đầy chua chát và hình như còn hơi "mặn mặn"...
- Hay là em cầm tiền nhé? Cho đỡ...
Em ấy cười nhạt, ngắt lời em:
- Tiền à? Anh nghĩ anh trả cho tôi bao nhiêu là đủ???
Nước mắt em ấy rơi trên ngực em, em không biết bao nhiêu tiền là đủ, nhưng em biết là em đã sai:
- Anh xin lỗi.
Em kéo em ấy nằm xuống bên cạnh, lau nước mắt cho em ấy, thoáng vài suy nghĩ mông lung nhưng cả đêm chỉ ôm em ấy ngủ.
Hình như lúc đấy em ấy bắt đầu có tình cảm với em.