Sáng hôm sau, tỉnh dậy tôi chẳng tài nào nhớ nổi đêm qua đã xảy ra những gì. Em thì ngủ khì khì bên cạnh, còn đầu óc tôi cứ như trên mây, chân tay mỏi rã rời, phải mất mấy phút mới "ngóc đầu" dậy được.
Thấy tôi động đậy, em cũng thức giấc theo. Thái độ em có vẻ lạ lạ, tôi cũng chẳng dám ôm ấp gì. Lựa lời hỏi:
- Đêm qua anh có làm gì sai không?
- Không.
Em dán mắt vào điện thoại, lơ đãng đáp. Tôi thì lại nghĩ hay tại mình say khướt, ngủ li bì bỏ mặc em nên em dỗi. Thế là tôi định bù đắp. Ai ngờ em nhẹ nhàng gạt tôi ra, lạnh lùng bảo:
- Về thôi, sáng nay em có việc.
Tôi chắc chắn là mình đã làm sai điều gì đó rồi, hoặc là đêm qua bắt nạt em, hoặc là lỡ lời nói gì không hay, dự là khả năng thứ hai... Nhưng tôi không tài nào nhớ ra được. Em đi giày tất, mặc áo khoác, quàng khăn gọn gàng ngồi vắt chân trên ghế chờ tôi. Vừa xuống đến cầu thang, nhìn ra ngoài cửa đã thấy con CBR đen với cái thằng đội mũ nồi cơm điện.
Em đợi tôi trả phòng, lấy xe ra ngoài mới bảo:
- Em đi với bạn. Anh về cẩn thận. Rảnh alo sau.
Không thèm đợi tôi nói gì, em leo lên xe, thằng kia nổ máy sẵn, phóng đi luôn. Tôi chỉ còn nước cười khan.
Hồi đó tôi lạnh lùng và bất cần, có gì đâu mà phải xoắn xít vì một đứa con gái. Em đã như thế thì tôi coi như đó là lời từ biệt. Kể ra cũng hơi chạnh lòng, nhưng thôi, coi như đi ngang qua đời nhau.
Tôi với em bình thường vốn chẳng nhắn tin hay trò chuyện gì với nhau. Chỉ khi nào tôi rủ đi chơi và "ba chấm" thì mới gọi nhau thôi. Tôi cứ mặc kệ. Phải gần một tuần sau, tự nhiên trước khi đi ngủ tôi nhớ lại tất cả những gì mình đã nói ngày hôm đó với em. Chột dạ, thấy tội lỗi kinh khủng. Ừ thì buổi sáng hôm đó em "quăng quả bơ" vào mặt tôi thật nhưng cũng tại tôi sai. Mà sai thì phải xin lỗi thôi.
Tôi nhắn tin xin lỗi. Em không trả lời.
Tôi gọi điện. Em không bắt máy.
Tự nhiên thấy ít nhiều hụt hẫng. Nhưng thôi, em muốn thế thì tôi cũng không níu kéo làm gì. Xin lỗi rồi chứ có phải là không đâu. Tại tôi say mà…
Bẵng đi gần một tháng, mùa đông rét căm căm, lạnh tê tái. Nhiều lúc thời tiết ảnh hưởng đến tâm trạng con người, tôi thấy cô đơn. Bao nhiêu người con gái cứ đến rồi đi mà chẳng có ai ở lại… Ai nhìn vào cũng nghĩ tôi ngon lành, tốt đẹp rồi ghen tị chứ thực tình nhiều lúc chính vì những cái đó khiến tôi khó tìm được một tình yêu thuần túy.
Tôi không tìm được cảm giác bình yên giống như khi bên cạnh em ở những người con gái khác. Cũng chỉ duy nhất một mình em cho tôi cái hứng thú khám phá và muốn níu giữ. Dĩ nhiên, trong mắt tôi thì em chỉ là một ẩn số thú vị, tôi không yêu em, hoặc là tôi đang tự lừa dối bản thân như vậy.
Tôi online Facebook, vô tình đọc được status của em hẹn hò bạn bè tối đi bar. Trong đầu tôi tự nhiên nảy ra cái suy nghĩ muốn gặp em.
Bar phố cổ lúc nào cũng nhỏ, muốn tìm người không có gì là khó. Tôi nhìn thấy em ngồi cùng mấy người bạn qua làn khói shisha. Hồi đó shisha chưa bị thất sủng như bây giờ thì phải. Em ngồi lặng lẽ, tay xoay xoay cái điện thoại, khuôn mặt lạnh lùng và khóe miệng chỉ thỉnh thoảng nhích lên một cách nặng nề.
Tôi gọi bốn ly B52 như cái hôm tôi với em đi uống lần trước, bảo nhân viên mang ra bàn cho em kèm mảnh giấy "Anh xin lỗi chuyện hôm trước". Mặt sau tờ giấy tôi ghi biển số xe của mình. Nếu chỉ có mỗi câu xin lỗi ngu xuẩn đó thì chắc chắn em bơ luôn, nên phải thêm cái biển số xe vào để em nhận ra đó là tôi.
Em nhận rượu, đọc giấy. Không như tôi tưởng tượng, em cười ruồi. Thằng nhân viên chỉ chỗ tôi cho em, em đến bên cạnh tôi, kéo ghế ngồi, gọi một chai Jim Beam rồi bảo tôi:
- Cùng uống nào anh! Uống hết thì coi như mình xí xóa.
Tôi nhớ em quá. Nhớ nụ cười đó của em. Nhớ bàn tay nhỏ bé trắng muốt mềm mại hay vân vê cốc rượu…
- Anh tưởng không còn được nói chuyện với em nữa chứ.
- Em phải xa anh mấy hôm chứ không thì em sợ em yêu anh mất.
Em vừa nói vừa cười làm tôi không biết đó là thật hay là giả. Nhưng tôi nghĩ nhiều khả năng là thời gian vừa rồi em cặp kè với thằng khác chứ yêu thương gì tôi. Khổ thế đấy, chính vì bản thân tôi lăng nhăng nên tôi thấy em như thế là nghi ngờ. Rồi hai đứa cứ làm khổ nhau suốt một thời gian dài.
Tôi vuốt má em, ngón tay đặt hờ lên môi em. Em nhoẻn miệng cười, đưa lưỡi liếm nhẹ đầu ngón tay tôi một cách kín đáo, ánh mắt ấm áp làm tôi như muốn tan cả ra như đá trong cốc rượu…
- Thì cùng lắm là em yêu anh, có làm sao đâu nào?
- Nhiều sao ý chứ… yêu đương phiền phức chết đi được.
- Thế mình yêu kiểu khác nhé?
Tôi vén tóc em sang bên mang tai, kề môi sát môi em, chờ em trả lời.
- Kiểu khác là kiểu gì?
- Nhiều lắm… mình thử từng kiểu một nhé?
Em cắn khẽ lên môi tôi, mỉm cười:
- Em sẽ đếm nữa đấy.
Đêm lạnh tê tái, tôi không quen lái xe đeo găng tay. Em thấy thế cũng để tay trần ôm tôi. Thỉnh thoảng còn vươn tay lên úp lên tay tôi như kiểu che cho tôi đỡ lạnh. Trời khuya đã lạnh thì chớ lại còn đổ mưa. Mà đã mưa thì thôi, xe lại còn tự nhiên lăn ra chết máy.
Mưa vẫn mưa, xe hỏng bỏ làm sao được. Tôi dắt xe, mồ hôi mồ kê nhễ nhại lẫn vào nước mưa, con xe thì nhẹ nhõm gì cho cam. Hai đứa vừa ướt vừa lạnh. Mít tháo cả giày cao gót, tôi cũng cởi giày buộc túm tụm lại treo lên tay lái, rồi một đứa dắt một đứa đẩy đến nhà chờ xe bus trú mưa.
Thê thảm!!!
Mít đứng nép sát vào tôi, răng đánh lập cập, lạnh thâm tím cả môi, tay tê cứng lại.
- Anh kể chuyện đi.
- Chuyện gì?
- Chuyện cười… hay là chuyện gì cũng được.
- À… chuyện anh đi xin việc nhé. Hôm đó anh đến phỏng vấn, cái chị phòng nhân sự nhìn xinh quá, anh cứ đờ cả người ra ngắm chị ý. Xong chị ý hỏi anh “sao lại có ý định xin vào đây” thì anh bảo chú anh khoe có mấy chị phòng nhân sự xinh lắm… Chị ý lại hỏi chú anh là ai, anh bảo chú anh là sếp tổng. Thế là hôm sau đi làm.
Tôi kể toàn chuyện linh tinh vớ vẩn cho Mít nghe trong lúc trời mưa thế thôi, toàn chuyện tôi bịa ra.
Ngớt mưa. Tôi lại dắt xe đi đập cửa hàng sửa xe năn nỉ người ta chọc ngoáy hộ. Sửa xe xong nhìn ví thấy còn có 70k. Chả nhẽ vào nhà nghỉ lại để con gái trả tiền?! Suy nghĩ chán chê xong tôi quyết định đưa Mít về nhà tôi.
Lần đầu tiên tôi đưa con gái về nhà ngủ đấy, chứ bình thường sống chết gì cũng ra nhà nghỉ.