Logo
Trang chủ
Chương 20

Chương 20

Đọc to

Tôi thở phào nhẹ nhõm vì không phải con ma nào đó giáng tôi, rồi lảo đảo đi ra khỏi giường ra vệ sinh cá nhân. Rửa mặt chạm phải trán đau kinh.

Trong bữa cơm trưa, mẹ tôi bảo khi nào đỡ qua nhà thằng H thăm nó tí, nó đang bị sốt cao lắm. Lần này tôi không nuốt nổi cơm đành bỏ bát đĩa kêu mệt, làm sao mà nuốt nổi khi biết mình đang có vấn đề với cái mộ hôm trước. Lần này chắc mười mươi là cái cuốc không phải vô tình mà giăng bẫy tôi, rất có thể đây là một sự trừng phạt của người âm. Tôi rất hoang mang, không biết tiếp theo mình sẽ còn dính phải hạn gì nữa. Buổi chiều tôi quyết định ra nhà thằng H.

Vừa bước đến cổng, tôi thấy mẹ thằng H đang sửa soạn như chuẩn bị đi đâu đó, tôi liền hỏi:

– Bác ơi, H có nhà không ạ?

Mẹ H vội vã trả lời:

– H bị sốt cao đang ở trên viện Huyện, bác đang chuẩn bị mấy thứ rồi lên trông nó đây.

Tôi hỏi tiếp:

– Thế nó bị sốt nặng lắm không, mà nó bị sốt lâu chưa ạ?

– Nó bị mệt từ hai hôm trước, hôm qua thì sốt cao bác phải chuyển lên bệnh viện Huyện, thôi bác phải đi ngay cho sớm đây – Mẹ H vội vã trả lời.

Biết là không thể giấu giếm lâu hơn nên tôi nói luôn:

– Bác bình tĩnh nghe cháu kể chuyện này, cháu nghĩ đây mới là lí do chính.

Vậy là tôi tóm lược sơ qua về câu chuyện hôm ấy cho mẹ H nghe, và dĩ nhiên cả chuyện tôi gặp ác mộng cùng cái cuốc.

Mẹ thằng H như đoán được điều gì đó bất thường và bảo:

– Thảo nào buổi tối nó ngủ cứ mê sảng như bị ai đánh ấy cháu ạ, sao nó nghịch dại thế không biết. Được rồi cảm ơn cháu, bác đi lên viện trông nó, tiện thể qua nhà thầy bàn bạc xem thế nào.

Vậy là mẹ thằng H đi luôn, còn tôi ra về trong lòng nhẹ nhõm hơn phần nào.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tháng 7 và nhà hàng xóm...
Quay lại truyện Duyên âm
BÌNH LUẬN