Logo
Trang chủ
Chương 8

Chương 8

Đọc to

Đến lớp vẫn đang là giờ ôn bài thấy hai đứa chúng tôi bước vào như gặp vật thể lạ ngoài hành tinh. Cả lớp Ồ lên một tiếng rõ to và trêu chọc:

- Hai anh chị này đi đâu cùng nhau về mà nhìn có vẻ tình cảm thế?

Cả bọn vỗ tay rầm rầm khiến Hương đỏ ửng mặt lên không dám nói gì, nhìn đáng yêu ra phết. Lúc này tôi cũng khá ngại nhưng vẫn đủ can đảm để đáp lại.

- Quên quyển vở thì về lấy chứ có đ' gì mà ầm ầm lên ghê thế!

- Quên vở gì? Sao về lấy sao lại tay không đi lên? - Mấy thằng lẻo mép chất vấn tôi.

- Tao quên vở bài tập Công nghệ, về nhà tìm nhưng không thấy - Tôi trả lời.

Đúng lúc đó thằng Đông ngồi bàn sau tôi giơ quyển vở bài tập Công nghệ trên mặt bàn tôi lên và cười nhạt nói:

- Mày thích đi về cùng Hương thì nhận đi. Vở mày ngay trên mặt bàn chứ quên cái gì.

Cả lớp lại Ồ lên cười ầm ĩ phán đủ kiểu, nói chung là kết tội tôi cố ý đi về để tiếp cận Hương làm tôi điên không chịu được. Tôi đã đoán ngay ra được thằng mất nết này chơi xỏ tôi, giấu vở bài tập của tôi đi làm tôi mất công chạy về nhà tìm.

Tôi ngượng chín mặt và trở về chỗ ngồi vì biết không thể đấu khẩu lại với cả bọn đang cố tình chơi hội đồng mình, và không quên ném cho thằng Đông ánh mắt hình viên đạn. Thằng cờ hó này đáp lại với nụ cười đểu không tả nổi.

Buổi học hôm ấy diễn ra bình thường, lúc về tôi cũng không quên báo thù, kết quả là thằng Đông bị tôi ném xuống ruộng lúa tắm bùn. Cái loại nhỏ như con nhãi mà thích chơi trội. May cho nó tôi còn thương tình nhờ thằng Tùng giữ cho nó cái cặp còn nguyên vẹn trên bờ. Sau vụ này có vẻ thằng bé chừa hẳn tội nghịch ngu.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Ngôn Tình: Đào Hoa Ánh Giang Sơn
Quay lại truyện Duyên âm
BÌNH LUẬN