Logo
Trang chủ

Chương 3

Đọc to

Em PM riêng với Gà là đầu tháng em có tí việc riêng cần đi Thanh Hóa hỏi chuyện, nếu thích thì đi theo em, em dẫn vào tận nơi đỡ phải hỏi đường, mà em đi xe khách nên coi như bạn đồng hành thôi, không có gì phải ngại cả. Gà gật đầu vội luôn, rồi cho em số, dặn đi dặn lại là lúc nào đi nhớ alo một câu.

Vấn đề không phải là khó tiếp cận, mà tùy duyên là chính. Làm quen cũng phải nhiều yếu tố, đúng lúc đứa con gái nó khó ở trong người thì cũng khó hoặc dò không đúng sóng thì công cốc luôn. Thế mới bảo vạn sự tùy duyên, khó có thể cưỡng cầu.

Có số của Gà rồi, em nhắn một cái tin cho nó biết số của em, rồi lan man hỏi xem em nó đi xem ở những đâu rồi, tin hay tín mà máu me thế... nói chung là em nó đang ở thế nhờ vả em nên cũng ngọt nhạt lắm. Đúng cái kiểu bọn con gái, lúc cần thì xơn xớt cái miệng, giả tỉ nó chán chắc nó sút mình thủng lưới quá.

Em cũng chỉ nhắn tin với nó mỗi hôm đấy thôi, vài hôm sau thỉnh thoảng comment vu vơ đùa đùa vớ vẩn trên Facebook chứ tuyệt nhiên không nhắn tin hay gọi điện gì sất. Em nói chuyện với chúng nó theo kiểu bạn bè, thoải mái và dễ gần, không phải thấy chúng nó xinh thì bu vào (mặc dù ảnh chụp chả biết có lừa tình hay không như công nhận là long lanh vãi xoài). Vì rằng chúng nó xinh thì chúng nó tự biết thế, khối thằng cũng khen như thế, chả cần mình vác củi về rừng nữa, làm thế không tạo cho mình sự khác biệt nào cả.

Đến ngày hẹn, em đã báo trước với Gà rồi nên đúng giờ thấy em nó có mặt ở bến xe Nước Ngầm, trang điểm nhẹ thôi, ăn mặc giản dị khác hẳn ảnh trên Facebook luôn, cơ mà nhìn mặt vẫn thấy có nét. Trông Gà có phong thái của một đứa con gái nhà giàu, toát lên từ khuôn mặt, ánh mắt, nước da... Em trả tiền vé xe hai người cho thằng lơ xe nhưng sau đấy Gà nhất quyết đưa trả lại em một nửa. Em bảo để lượt về phần cho nó trả nó mới chịu.

Em với nó ngồi trên xe, nó hỏi em đưa lễ như nào, thầy có khó tính không rồi hỏi xem thầy xem chuẩn những vấn đề gì... Nói chung chỉ nói về mấy chuyện đấy rồi thôi.

Em thấy con bé này đâu đến mức khó gần lắm, chẳng qua làm chạm không đúng mạch thôi.

Nhận xét thứ hai của em là nếu con bé này không phải rau rất sạch thì có thể xếp vào loại vài nốt hoặc hàng miễn phí. Cơ mà em thiên về giải thiết thứ hai nhiều hơn. Vì làm gì có đứa con gái nào ngoan hiền mà liều thế bao giờ.

Xuống đến nơi, em có thằng bạn trước chơi thân hồi cấp 3, đang công tác vài năm ở Thanh Hóa đánh ô tô ra tận bến xe đón. Em không muốn khoe khoang với Gà là em có cái nọ cái kia, em chỉ bóng gió để em nó thấy bạn em không xoàng thì em cũng không phải thằng ất ơ không ra gì. Thằng bạn em hôm đấy lại có việc nên nó đưa xe cho em mượn rồi về công ty làm.

Em nói thật cái này các bác đừng cười, vì em nghĩ mặc dù nó phũ phàng nhưng nó lại là sự thật. Nếu gái (em không nói tất cả những đứa con gái trên đời nhé) thấy ta có vẻ ngon lành, thì dù ta mặc quần đùi áo phông ngồi uống trà đá hút thuốc lào nó cũng bảo ta giản dị và có thú vui tao nhã, còn không thì chắc chắn nó nghĩ ta xuề xòa, bê tha.

Em biết Gà không phải kiểu thích hòa nhoáng, chơi nhưng chất nên em tạo dựng hình ảnh người khiêm tốn, gần gũi và nhất là không vồ vập. Bước đầu có vẻ thành công. Tầm đấy gần 11h trưa, em mời nó đi ăn cơm dưới Sầm Sơn. Gà có dáng cầm đũa rất tiểu thư, ngón cái không bao giờ chạm vào miệng bát, lúc nhai không hé môi, không tạo ra tiếng động... chắc hồi nhỏ cũng được giáo dục cẩn thận. Em thấy lạ lạ, rau dưa kiểu này không được bình thường cho lắm. Có khi nào đéo phải rau mà thằng kia cưa không được thì trả thù kiểu này hoặc ghét nhau nên mới làm thế.... Nhưng tại em nó trông cũng ngon ngang ngửa đĩa mực chiên vàng ruộm nên em kệ hết. Ngoan ngoãn thì thôi làm anh em, còn không thì...
 

Đề xuất Voz: [Kể chuyện] Những chuyện éo le thực tế
BÌNH LUẬN