Logo
Trang chủ

Chương 26

Đọc to

 

*Dành một chút cho quá khứ...*

Nó đặt chân lên mảnh đất Đà Nẵng với tâm hồn trĩu nặng. Giờ đây, trên con đường nó đi không còn em nữa, chỉ còn những ngày tháng tồi tệ đang chờ đợi. Nó biết điều đó, vì nó đã mất em.

Về đến ký túc xá, nó nhìn mọi thứ man mác buồn. Dù sinh viên đã lên khá đông, nó vẫn thấy ảm đạm, buồn chán, trống vắng, quạnh hiu. Nó lạc lõng giữa không gian ồn ào đó. Anh Linh thấy nó khác thường liền hỏi ngay:

"Thằng này mày "vào đó" rồi à? Có chuyện gì mà mặt mũi như đưa đám thế?"

Nó cười nhạt, kiểu chán ngán cuộc đời rồi "dạ" một tiếng. Mọi người trong phòng cũng thấy lạ vì nó, và chẳng ai hiểu nó đang nghĩ gì, thế nào. Thật ra thì nó chẳng nghĩ gì cả, chỉ thấy trong đầu nó không còn tồn tại cái gọi là "ý nghĩa" nữa.

Nó mặc kệ những câu hỏi của bạn bè cùng phòng, cứ đơn giản trả lời "em đang mệt, có gì đâu". Anh Linh và mấy thằng cũng chỉ biết vậy. Nó nằm ngủ một giấc mong lấy lại sức, hy vọng sau giấc ngủ đó sẽ có điều gì đó sáng sủa hơn.

Đến 7 giờ tối, anh Linh lay nó dậy.

"T, dậy đi mày, ngủ cả chiều rồi."

"Dậy làm gì anh? Em ngủ thêm tí."

"Dậy đi làm vài ly liên hoan mừng gặp mặt."

"Để hôm khác đi anh, hôm nay em không muốn."

"Thôi, đi, hôm nay cho mới mẻ. Nhìn chú buồn thảm thế chắc có chuyện gì, đi làm vài ly rồi nói cho anh em nghe còn biết."

"Thôi, có gì đâu, để mai đi."

"ĐM, dậy! Bình, Dương lôi nó dậy đi!"

Thế là hai thằng kia lôi nó dậy, thôi thì lê chân mà đi. Uống cho quên sầu cũng được.

Mấy anh em ra bờ sông Hàn gọi hai con cá đuối với rượu. Một ly, hai ly vẫn thấy rượu đắng, dần thì rượu trở nên ngọt, nó cứ im lặng và uống. Mọi người cứ ăn, nó cứ uống. Anh Linh ngạc nhiên hỏi:

"Thằng này, mày sao mà uống khiếp thế?"

Nó cười, đúng kiểu cười ra nước mắt.

"Có rượu thì uống thôi anh."

"ĐM, mày mới có một Tết mà mày hơn tao rồi đó."

Cả đám cười, nó thì im lặng, uống ực thêm một ly, nhìn ra bờ sông mà mắt cay cay. Nhớ em da diết.

Đến chai thứ ba thì anh Linh kêu nó ra hỏi chuyện riêng. Lạ, hôm nay lại kêu nó đi riêng.

Hai anh em đứng cạnh lan can bờ sông, nó chống tay lên thành lan can, anh Linh bỏ tay vào túi quần rồi hỏi:

"Nhìn chú buồn thê thảm, có chuyện gì nói anh nghe."

"Dạ, không có gì đâu anh."

"ĐM, còn giấu. Mày là thằng anh em tốt, nói đi, ngại cái éo gì."

"Có gì đâu. Bạn gái em mất." Mắt nó cúi sầm xuống, nhắc đến sự ra đi của em mà lòng nó lại buồn.

Anh Linh vỗ vai nó:

"Ừm. Buồn thật, chân thành chia buồn với chú. Thế mà không nói với bọn tao."

"Thì chuyện buồn nói làm gì anh."

"Ừm, nhưng ít nhất để bọn tao hiểu. Cố lên chú mày, đừng suy nghĩ nữa."

Nó im lặng, nhìn dòng nước lấp lánh ánh đèn, nhớ cái ngày em vào Đà Nẵng, đứng trên cầu ôm em. Tim nhói đau.

Đứng thêm một lúc nữa rồi anh em lại bàn nhau uống tiếp. Anh Linh lại nói:

"Bọn bây, hôm nay uống mệt thì thôi, không về được thì anh em lang thang."

Bọn kia đồng thanh hô "ok". Nó lại cầm ly uống, mắt nhìn bâng quơ. Thấy nó uống nhiều quá thằng Bình cản:

"T, thôi mày, uống vừa thôi, mày toàn uống vậy."

Anh Linh nhắc thằng Bình:

"Để thế Bình, mấy thằng cũng uống với nó đi. Nhiệt tình vào, ok?"

Đến cuối buổi thì nó nôn thốc nôn tháo. Vừa nôn nước mắt nó vừa chảy, rồi lại gục xuống đường mà khóc. Uống cho say, cho xỉn để quên đi tất cả, nhưng nó lại một lần nữa bất lực. Nó chắc lúc này thê thảm lắm.

Sáng sớm tỉnh dậy thì nó đang nằm trên giường, trong phòng nó, cũng chẳng biết làm sao nó về được phòng. Lơ ngơ vệ sinh rồi đi học.

Đầu năm nên việc của lớp trưởng cũng nhiều hơn, nó vẫn làm, vẫn học, nhưng nó ít nói chuyện hơn, mà gần như không nói chuyện với ai, ai hỏi thì cũng "ừ", gật đầu cho qua. Ly thấy nó thế cũng muốn hỏi xem nó đang có chuyện gì, nhưng hình như Ly cũng nhận ra lúc này không nên hỏi nó gì cả nên thôi... Cứ thế buổi học đầu tiên diễn ra trong sự im lặng, buồn bã của nó.
 

Đề xuất Voz: Vũng Linh Du Ký
Quay lại truyện Em đã là thiên thần
BÌNH LUẬN