Chiều đến, nó lại chìm vào giấc ngủ. Tỉnh táo cũng chẳng biết làm gì, và thực sự lúc này nó cũng chẳng còn thiết tha điều gì. Bỏ mặc những buổi chiều thể dục náo nhiệt dưới sân, nó thu mình ủ rũ trong phòng. Đến giờ ăn, nó lững thững đi, gắp vài miếng cơm rồi bỏ dở. Cuộc sống lúc này với nó thật vô vị, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
Tối đến, nó lại lang thang vô định. Tay đút túi quần, lúc cúi gằm mặt, lúc ngước lên trời. Bước qua quán net quen thuộc, nơi nó vẫn thường online để trò chuyện với em, mắt nó lại cay xè. Nó đứng như trời trồng nhìn vào, nhớ lại cái thời còn tung tăng, hớn hở khi nhận được tin nhắn của em, khi được trò chuyện cùng em.
Mặt nó lại gục xuống, tay trong túi quần nắm chặt đến tê dại, miệng cắn chặt môi. Rồi lại ngửa mặt lên trời, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Một mình nó đứng trong bóng tối, mặc kệ dòng người qua lại, mặc kệ những tiếng cười đùa rộn rã trong không gian sáng đèn kia.
Rồi nó lại tiếp tục lang thang, vô tình bước đến đúng cái nơi nó từng bị em tát. Cái tát ngập tràn hạnh phúc, cái tát mà có lẽ nó sẽ không bao giờ có lại. Nó chỉ ước gì ngày nào cũng được em tát như thế. Nhưng trước mắt nó lúc này chỉ là ánh đèn mờ ảo, hàng cây im lìm, ủ rũ theo nó, không một ngọn gió.
"Khóc cho nhớ thương vơi trong lòng.
Khóc cho nỗi sầu nhẹ như không.
Bao nhiêu yêu thương những ngày qua.
Đã tan theo khói mây bay thật xa."
Nó đứng đó mà gào thét, chán chường nó lại đưa tay lên cắn. Máu rỉ ra, nhưng nó chẳng còn cảm thấy đau đớn. Chỉ thấy vị mặn chát của nước mắt tràn vào miệng. Đang ngước mặt lên trời, nó chợt nhận ra có ai đó đứng cạnh mình. Không một lời nói, chỉ có tiếng sụt sịt, rồi dần dần biến thành tiếng nấc nghẹn ngào. Sự tò mò trỗi dậy. Nó ngoảnh sang, Ly đang đứng đó. Nó không hiểu vì sao Ly lại biết nó ở đây.
Nó quay mặt đi, Ly thấy máu trên tay nó đang chảy, vừa nấc Ly vừa nói:
"T ơi, đừng làm Ly sợ... Nhìn T như thế này Ly sợ lắm."
Nó đang chẳng còn sợ gì thì Ly sợ cái gì chứ? Sợ cái quái gì, hay là sợ nó? Nó đưa tay lau nước mắt cho Ly rồi cười như một kẻ điên dại. Có lẽ hành động này chỉ có thể thấy ở bệnh viện tâm thần. Thấy nó như vậy, Ly ôm chầm lấy nó và tiếp tục khóc nức nở. Nó chẳng biết làm gì, chỉ đứng im như tượng, hai tay buông thõng, nhìn hàng cây và nước mắt lại lăn dài. Máu từ tay nó dính vào áo Ly, nhìn thấy máu nó lại thấy sợ hãi. Nó đẩy Ly ra và chạy, chạy thật nhanh. Ly ở phía sau hét lên:
"T ơi, đừng như vậy nữa..." rồi Ly òa khóc. Nó nghe thấy tiếng khóc của Ly, to hơn, và dường như có một sự bất lực vô bờ trong đó. Nó dừng lại, ngoảnh đầu nhìn Ly, thấy Ly đang gục xuống, hai tay chống xuống đất mà khóc. Ly khóc vì cái gì chứ? Vì nó ư? Vì một thằng điên như nó ư?
Nó từ từ tiến lại gần Ly. Ly vẫn khóc không ngừng. Nhìn Ly nhỏ bé, còn nó thì thảm hại. Nó đã làm em khóc, và giờ đến lượt Ly.
"Ly... đứng dậy đi."
Nó ngồi xuống, đỡ Ly đứng lên từ hai vai. Nghe lời nó, Ly từ từ đứng dậy, tiếng khóc lại càng lớn hơn, rồi lại ôm chầm lấy nó mà khóc. Một tay nó buông thõng, tay còn lại vỗ nhẹ vào lưng Ly.
"Đừng khóc nữa Ly..."
"Đừng khóc nữa... T xin đó."
Rồi Ly nín dần, nhưng vẫn gục đầu vào người nó. Nó cũng chẳng biết phải làm sao, cứ đứng đó mặc cho màn đêm buông xuống. Xa xa, có vài sinh viên đi chơi về đang đứng nhìn nó và Ly, bàn tán xì xào, nhưng nó còn để ý làm gì nữa. Đến thân xác nó nó còn chẳng tiếc thì những thứ gọi là xấu hổ giờ cũng chẳng còn tồn tại trong nó nữa.
Màn đêm buông xuống, một người ra đi, một người đau khổ, và làm cho hai người cùng đau... ít nhất là vào lúc này...