Logo
Trang chủ

Chương 29

Đọc to

 


Chân bước lững thững giữa sân trường, nó nhấc máy gọi anh Linh cùng đi giải sầu bằng vài chén rượu.

- Sao thế cu?
- Anh xuống sân trường đi, anh em mình kiếm chỗ nào làm vài ly.
- Chờ anh tý, mà có chuyện gì à?
- Thì anh cứ xuống đây đi rồi tính.

Năm phút sau, anh Linh xuất hiện. Nó ngơ ngác quay đầu nhìn, đợi anh tiến lại gần.

- Sao thế? Lại buồn bã gì à?
- Không, tại ngồi học chán quá, kêu anh ra kiếm chỗ nào ngồi anh em lai rai.
- Ok, đi tìm chỗ nào đó. Nhưng không rượu chè gì hết à nha.
- Làm tý thôi anh, cho cái đầu nó nhẹ nhõm, chứ thế này em chịu sao thấu.
- Mày, nhìn mày tao *éo hiểu sao giờ mày ra thế này. Không nói nhiều, đi cafe thôi.

Hai anh em tạt vào quán cafe sinh viên. Anh Linh vừa ngồi vừa cắm mặt xem phim cười khúc khích một mình, còn nó ngồi ngẩn ngơ nhìn ra đường, dõi theo dòng người qua lại.

Nơi con đường ấy, nơi nó từng nắm tay em dạo bước, giữa màn đêm sương giăng mờ ảo.

Ngồi đến 9 giờ, anh Linh phải lên lớp điểm danh, còn nó cũng lủi thủi về. Một mình trong phòng, nó cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo đến thấu xương. Phía trước là sông Hàn thấp thoáng, phía sau là biển cả mênh mông, những hình ảnh đó cứ xoáy sâu vào nỗi nhớ em, khiến trái tim nó quặn đau.

Nó gục mặt xuống gối, vùi mình vào giấc ngủ chập chờn, không còn sâu giấc. Thân xác mệt mỏi rã rời.

Đến gần trưa, cả phòng đi học về. Nó biết có người về, nhưng vẫn mặc kệ, quay mặt vào tường giả vờ ngủ say. Bỗng có ai đó lay lay vai nó.

- Này, dậy ăn cơm đi.

Giọng Ly vang lên bên cạnh. Nó vẫn nằm im bất động.

- Ly về đi, không cần phải lo cho T đâu.
- Dậy ăn đi, dậy đi ăn với Ly.
- T nói rồi, T ăn sau, Ly về đi.

Nó quay phắt lại, lớn tiếng với Ly, mặc kệ Ly ngơ ngác, rồi lại quay mặt vào tường. Anh Linh vội kéo Ly ra ngoài, bảo Ly về trước.

- Thôi, cứ để nó đó bọn anh lo cho, em cứ về đi, mai mốt nó lại bình thường thôi mà.
- Nhưng T có chuyện gì thế anh?
- Không sao đâu, em cứ về đi.

Một ngày buồn chán lại trôi qua, một đêm lang thang nữa lại đến.

Tối đến, sau bữa cơm tối, nó lại lang thang vô định như mọi khi. Hôm nay nó chẳng còn thiết tha quan tâm đến bất cứ điều gì nữa. Chân bước lững thững, tâm hồn hờ hững với tất cả. Nó không dám liếc nhìn xung quanh, sợ bắt gặp những hình ảnh cũ, sợ bóng dáng em lại hiện về.

Lang thang mãi, nó chẳng biết đi đâu về đâu, bèn ra giữa sân bóng ngồi bệt xuống, một mình với cát bụi. Tay đút túi quần, chân chà đi chà lại trên mặt sân, làm bụi bay mù mịt. Nó ngước mặt lên đón những cơn gió lạnh buốt. Bỗng đâu Bình và Dương lân la ra chỗ nó, tay lăm lăm quả bóng rổ.

- T, ra chơi bóng rổ đi, có cả bọn phòng 502 nữa. (Phòng 502 thực chất mỗi người đã ở một phòng khác nhau rồi, nhưng do năm nhất chơi thân nên quen gọi như vậy).
- Bọn mày cứ chơi đi, tao về nghỉ ngơi tý. Với lại tay tao đang đau, chơi kiểu gì được.
- Không chơi thì ngồi xem, xem mấy em hởn mỡ ném bóng.
- Ừ.

Nó lững thững bước theo hai thằng bạn, ra đến sân bóng rổ, nó ngồi xuống cạnh gốc cây, còn mấy đứa kia chia đội ra chơi. Nhìn chúng tung hoành vô tư lự làm sao. Ước gì mọi thứ với nó vẫn như ngày nào, thì giờ nó đã là một trong những thằng đang tranh cướp bóng giữa sân kia rồi.

Đang thả hồn vào những suy tư miên man, thì Hồng từ phòng 502 bước tới chỗ nó, chắc chạy nhiều quá nên thở dốc không ra hơi. Đến gần, cô nàng hổn hển:

- Nhìn cái mặt ỉu xìu thế kia?
- Ừ, không có gì. Không vui thì buồn thôi.
- Ra chơi tí đi, vui lắm đấy.
- Ừ, tay T đang đau. Sao H không chạy nữa đi?
- Mệt rồi, béo quá chạy không nổi.
- Ừm.

Nó im lặng, Hồng ngồi cạnh nó nhưng mắt vẫn không rời sân bóng rổ. Mỗi khi thấy mọi người tranh bóng, cô nàng lại cười khúc khích. Đang mải mê cười thì nó quay sang nhìn, Hồng vội hỏi:

- Nè, T có chuyện gì hả?
- Không.
- Không tin, thấy mặt buồn thiu, kể cho bọn Hồng nghe đi.

Nghe Hồng hỏi vậy, nó biết mấy thằng trong phòng vẫn chưa kể chuyện của nó với ai cả.

- Không có gì đâu. T với H ra chơi đi, ngồi mãi cũng chán.
- Nhưng tay T đang thế kia mà...
- Ừ, không sao đâu, ném bằng tay trái vậy.

Nó và Hồng nhập bọn chơi cùng cả nhóm. Mọi người hồ hởi hoan nghênh, còn nó chỉ khẽ cười một cái rồi thôi.

Vào trận, nó lao đầu vào chơi như điên dại. Không có bóng thì sẵn sàng chạy bán sống bán chết để giành bóng. Có bóng trong tay thì nó cũng bạt mạng không kém, cứ cắm đầu chạy, ném, chạy, ném. Đầu óc nó lúc nào cũng chỉ nghĩ về em. Nó cố gắng chạy thật nhiều, với hy vọng gạt bỏ được hình ảnh em trong vòng tay nó ra khỏi đầu, dù chỉ một giây thôi. Nhưng những nỗ lực đó chỉ khiến nó đau đớn hơn. Vết thương lòng chưa lành miệng lại rỉ máu. Nó đưa tay lên gạt mồ hôi, máu dính lên mặt nó, nó cứ mặc kệ, tiếp tục chạy, chạy nữa, chạy mãi.

Đến một lúc, cái đầu không còn giữ được bình tĩnh nữa, nó dừng lại, ném mạnh quả bóng xuống sân, ngửa mặt lên trời để ngăn dòng nước mắt chực trào. Máu trên tay nó chảy ra nhiều hơn.

- Thôi, mày nghỉ đi. Giang ra mua cho nó cuộn bông băng khác, ít dầu, ít thuốc khử trùng nữa. - Thằng Bình nói với Giang, Giang chạy đi mua ngay. Đời nó thật may mắn khi có được những người bạn đáng quý như vậy.
- Giang, Giang, không cần đâu. - Nó gọi với theo khi Giang đang chạy, nhưng Giang không chịu dừng lại. Lúc này cả nhóm cũng đã thấm mệt nên cùng nhau nghỉ ngơi.

Giang chạy về, mang theo bông băng và thuốc. Nó tự băng bó vết thương xong thì cả bọn kéo nhau đi ăn khuya. Nó lủi thủi bước đi, bên cạnh là thằng Bình đang khoác vai nó, bên trái là Hồng đang tươi rói hướng mặt về phía quán ăn. Phía sau, mấy đứa còn lại đang líu ríu hỏi thăm Dương xem nó đang gặp chuyện gì. Nhưng có lẽ Dương biết tính nó, nên không dám hé răng nửa lời.

Ăn xong, cả bọn lại kéo nhau về phòng. Nó ngồi ở hành lang, ngắm nhìn thành phố về đêm. Chẳng biết nó đang mong muốn điều gì nữa. Chờ mấy đứa tắm xong, nó mới vào tắm.

Dội gáo nước lạnh ngắt lên người, cảm nhận cái lạnh thấm dần vào da thịt, nó nhắm nghiền mắt, để cho cái lạnh thấu vào tim, để trái tim đóng băng... Chờ cho đêm dài đằng đẵng trôi qua.
 

Đề xuất Voz: Sau Này...!
Quay lại truyện Em đã là thiên thần
BÌNH LUẬN