Logo
Trang chủ

Chương 28

Đọc to

 

Bỗng Ly giật tay nó, đẩy ra rồi chạy biến. Lần này thì Ly chạy, chứ không phải nó. Nó chẳng hỏi, chẳng nói, chỉ kịp ngoái đầu nhìn theo bóng Ly khuất dần. Tự nhủ, chắc ai rồi cũng sẽ bỏ nó đi bất ngờ như vậy thôi. Đưa tay lên vuốt mặt, nó giật mình khi thấy máu đã chảy ướt đẫm cả hai bàn tay, nhỏ tong tong xuống đất. Quay người lủi thủi bước đi thì Ly lại chạy ào tới, trên tay lăm lăm bông băng, thuốc men. Lúc này nó mới hiểu vì sao Ly lại bỏ chạy, trên tay Ly cũng lấm tấm những giọt máu của nó.

"T ngồi xuống đi, để Ly băng tay lại cho." Ly đã bình tĩnh hơn, giọng nhỏ nhẹ, vừa nói vừa kéo nó về phía ghế đá.

"Thôi, cần gì chứ, một tí là hết ấy mà, chảy hết đi cũng được, hết là chết, chết là hết."

"T nói gì vậy, ngồi xuống đi, đừng làm Ly sợ nữa."

Bây giờ thì nó mặc kệ, để Ly muốn làm gì thì làm. Đối với nó, mọi thứ đã chẳng còn ý nghĩa gì, kể cả bản thân nó. Dưới ánh đèn lọt qua kẽ lá, Ly cẩn thận băng bó từng chút một những vết răng hằn sâu trên tay nó. Ly xức thuốc khử trùng, nó khẽ rên lên vì đau.

"T chịu đau một tí thôi, băng xong là hết đau ngay." Ly dịu dàng vỗ về nó. Một thằng con trai mà giờ như đứa trẻ con, dễ khóc, và có người đang ở bên cạnh an ủi.

Đôi bạn trẻ cứ ngồi đó, màn đêm dần buông xuống, tĩnh lặng, không ai nói với ai một lời nào. Nó ngồi thẫn thờ, còn Ly nhìn nó với ánh mắt dò xét, nhưng có lẽ Ly ngại hoặc cũng có thể Ly hiểu được nỗi đau vô hình đang gặm nhấm nó.

"Ly, về đi, muộn rồi. Về không mẹ lo."

"Ừ, tí nữa Ly về."

"Về đi, T cũng về nghỉ đây." Đến lúc nó thấy mệt mỏi, một phần vì mất máu, một phần chỉ muốn nằm xuống, ngủ một giấc thật sâu để quên hết tất cả.

"Ừ, vậy mình về thôi."

Nó đứng dậy bước đi, cứ ngỡ hai người hai ngả, nhưng Ly lại đi theo hướng của nó.

"Ly về đi." Nó dừng lại, mặt vẫn cúi gằm xuống đường, hai tay đút sâu trong túi quần vừa nói với Ly.

"Ly vào lấy xe. Nãy qua phòng T không thấy T."

"Ừm."

Giữa màn đêm, hai con người đi cạnh nhau, nhưng dường như họ đang cô độc trên con đường riêng. Sân ký túc xá giờ đã vắng vẻ, trong các phòng, hành lang thì vẫn nhộn nhịp tiếng cười nói. Nhìn cảnh ấy, nó lại càng thấy cô đơn, trống trải.

"Ly vào lấy xe đi. T đứng chờ."

"Ừm" - Nó đứng chờ Ly lấy xe, tâm hồn vẫn phiêu du nơi nào. Chiếc xe của Ly từ từ lăn bánh ra. Nó chợt nhớ những lần Ly chạy xe đến nhà nó, vẫn chiếc xe ga ấy, vẫn màu xe quen thuộc.

"T lên nghỉ đi. Ly về đây."

"Ừ, Ly về đi."

Chiếc xe khuất dần sau bóng đêm, nó đứng ngóng theo, nhớ về những hình ảnh thân quen. Lòng nó lại nhói đau. Nó ngồi phịch xuống, ngửa mặt lên trời mà hỏi ông trời "Tại sao lại đối xử với con như vậy?". Nước mắt lại trào ra từ khóe mắt. Bỗng có ai đó ngồi xuống cạnh nó.

"Thôi, mọi chuyện qua rồi, mày buồn anh em cũng buồn, đời mày còn dài, còn bao nhiêu thứ mày phải làm. Đứng dậy nào, giờ về đi ngủ." Tiếng anh Linh điềm đạm vang lên bên cạnh, động viên nó.

Nó vẫn ngồi im, chẳng biết nói gì cả, mặc dù nó biết anh em trong phòng cũng đồng cảm với nó lắm, nhưng ước gì nỗi đau có thể dễ dàng vượt qua như một cơn gió thoảng.

"Thôi, về nào. Chú mày mạnh mẽ lên." Anh Linh vừa nói, vừa kéo nó đứng dậy. Rồi hai anh em cùng nhau lên phòng.

Hình như hôm nay mấy thằng trong phòng cố tình bày ra đủ trò để chọc nó cười, để cả phòng rộn rã hơn. Nhưng nó cũng chỉ cười gượng gạo trong nước mắt, buồn cho cái sự đời.

Sáng hôm sau, nó còn đang ngủ thì bị mấy thằng trong phòng đánh thức. Bọn nó biết, nếu bọn nó đi trước thì chưa chắc nó đã chịu đến lớp.

"T, dậy, dậy đi học!"

"Dậy đi ăn sáng rồi đi học mày!"

Cả đám xúm lại, lôi nó dậy để đi cùng như muốn động viên nó. Ừ, thì cũng dậy, lê lết cho hết ngày, ngày rồi lại qua ngày để quên đi nỗi đau.

Có đau thương, có hoạn nạn mới thấu hiểu tình anh em, mới biết ai thật lòng với mình. Ít ra lúc này nó cảm thấy, nó không thật sự cô đơn.

Lên đến lớp, nó đi thẳng về chỗ ngồi, mặc kệ những ánh mắt dò xét xung quanh. Một lát sau thì Ly đến. Ly bước tới chỗ nó, lại an ủi.

"Này, vẫn còn buồn hả, đừng buồn nữa."

"Ừm, có buồn đâu, chỉ mệt thôi mà."

Đến lúc này thì cả lớp bắt đầu xôn xao. Hình như sáng sớm ở lớp đã râm ran những tin đồn gì rồi.

"Chà... đôi trẻ tình tứ quá cơ."

"Lại còn ôm nhau dưới ánh đèn mờ ảo nữa chứ."

"Khóc sướt mướt... ôi... lãng mạn quá đi!"

Bọn nó vừa nói vừa cười mỉa mai, còn nó thì mặc kệ. Ly đứng lên đáp trả lại mọi người.

"Mọi người nói gì vậy. Đừng nói linh tinh nữa, không như mọi người nghĩ đâu." Ly có vẻ yếu ớt trước những lời trêu ghẹo của cả lớp.

"Thôi Ly, kệ đi, quan tâm làm gì."

Thấy nó cản Ly, cả lớp lại càng được thể chọc ghẹo mỉa mai.

"Đấy, thấy chưa, còn chối làm gì nữa."

"Ừ, yêu nhau chứ có gì đâu mà phải giấu."

Bọn nó bắt chước lại cảnh tối qua của nó và Ly, nó không thể chịu đựng được nữa.

"Mọi người biết gì mà nói. Để cho Ly yên được không? Sướng lắm à, mọi người thấy làm người khác khó xử thì sướng lắm à? Im hết đi, hay mọi người thấy tôi đau, tôi khóc nên hả hê lắm à? Phải, tôi đau đấy, tôi buồn đấy, nhưng mọi người biết gì không? Không biết thì im lặng đi, im hết đi, để Ly yên, để chúng tôi yên."

Lúc này thì bọn nó mới chịu im, còn nó bỏ đi trong im lặng, trong sự sửng sốt của mọi người. Ly chạy theo nó, ra đến cầu thang thì đuổi kịp, níu tay nó lại.

"T, đừng quan tâm mấy bạn đó. Ở lại học có sao đâu."

"Thôi, T về, Ly vào học đi."

Nó bỏ về, mặc cho Ly đứng đó. Lang thang trong sân trường, nó lại gọi anh Linh ra đi uống rượu.
 

Đề xuất Tiên Hiệp: Thiên Đạo Đồ Thư Quán (Dịch)
Quay lại truyện Em đã là thiên thần
BÌNH LUẬN