Logo
Trang chủ

Chương 6

Đọc to

Tối đến, hai đứa xuống cantin ăn cơm. H cứ nhường hết phần thức ăn cho nó. Lạ lùng thật đấy. Người ốm nhường cho người khỏe ăn. Nó có từ chối nhưng H vẫn cứ nhường. Thỉnh thoảng ngước mặt lên lại bắt gặp ánh mắt H đang nhìn nó ăn. Trời, xấu hổ chết đi được. Cười một phát rồi cúi xuống ăn tiếp. Ngại quá trời luôn.

Ăn xong, hai đứa đi dạo một vòng trong bệnh viện. Ban đầu hai đứa bỏ tay vào túi quần, còn H thì hai tay cứ véo vào nhau, chả biết làm thế để làm gì. Đi được một lúc, bỗng H luồn tay qua tay nó, khoác tay nó. Hớ, gì nữa thế này. Nó cũng chẳng nói gì, chẳng dám nhìn H. H cũng im lặng, dần dần càng gần nó hơn, đầu H tựa vào vai nó. Nó bắt đầu cảm thấy hơi ấm của H (đang bệnh nên người H nóng hơn bình thường).

Cả hai lúc này không nói câu nào, cứ đi, chà, giống đôi tình nhân quá. Cứ đi mà chẳng biết đi đâu, cứ vòng vòng như thế.

"Thôi, về phòng nghỉ nha."

"Ừm." H ừm rồi quay sang cười với nó. Nhìn như thiên thần. Nó cũng không tưởng tượng được, hai con người xa nhau hàng trăm kilomet, nay đang đi cạnh nhau. Nhưng trong lòng nó, nó với H vẫn chỉ là bạn.

Về phòng, hai đứa ngồi hai đầu giường nói chuyện. Nói chuyện một lúc thì H có vẻ buồn ngủ, chắc do ngấm thuốc. Một lúc sau thì H ngủ. Chết nó, giờ nó ngủ đâu đây. Thôi đành ngồi thế này vậy. Ngồi nhìn H rồi lại suy nghĩ vẩn vơ. Rồi nó ngủ gật luôn, ngủ trong tư thế ngẩng cao đầu, nghĩa là nó nằm ngửa mặt lên trời ngủ ngon lành.

Sáng sớm mai, nó vừa tỉnh dậy thì H cũng đã dậy.

"Chà, có người ngủ đẹp mê hồn." H vừa nói vừa cười có vẻ bí hiểm, chắc có biến rồi đây.

"Đẹp gì, mỏi cổ lắm đây."

H bật điện thoại lên khoe cái ảnh chụp nó lúc đang ngủ. Trời, một tư thế chưa từng thấy. Mà con này mua điện thoại bao giờ thế nhỉ? Với nó thì đó là niềm mơ ước. Nó với tay định cướp cái điện thoại phi tang. Nhưng mà H cũng nhanh không kém. Thế là hai đứa lại giành nhau cái điện thoại, vô tình lại ôm nhau. Lần này nó ôm H từ phía sau. Mà lạ là H lại chẳng phản ứng gì, còn nép người sát nó nữa chứ.

"Điện thoại đẹp, mua khi nào vậy?" Nó phá đi cái e thẹn giữa hai đứa.

"Trước khi đi được bố tặng." H trả lời khi hai đứa đã tách nhau ra.

"Hôm nào nhắn số qua Yahoo nhá."

"Làm gì?"

"Rảnh gọi chơi. Hehe."

"Gọi chơi thì không cho."

"Không cho thì thôi. Hờ hờ."

"Nhớ mặt đấy." H lại giả vờ giận nó.

Ngày hôm đó H được ra viện. Nó sáng sớm tới để dọn đồ cùng H về phòng trọ. Hà Nội đúng là chen chúc thật. Trên đường về phòng trọ H cứ than ôi, tắc đường kinh khủng. Ngán ngẩm. Về tới phòng thì đập vào mắt nó là cái phòng trọ thoáng mát. Hơ hơ, tiểu thư mà, có gì lạ đâu.

"Đẹp quá nhỉ. Thế này thì học hành sướng lắm."

"Hì. Vào đi."

Vào được một lúc thì tụi thằng V cùng một nhóm cấp ba tới, bọn đó học ngoài này nhiều mà.

"Liên hoan mừng bệnh nhân về vườn đê." Thằng lớp trưởng cũ nhanh mồm. Đ.M. nó chứ, H còn mơn mởn thế mà bảo về vườn.

Cả bọn hưởng ứng nhiệt tình. Nói là liên hoan chứ thật ra là "lệ quên", nó được ưu tiên vì khách từ xa, hehe, tốt. Cả bọn kéo nhau ra quán lẩu vịt ở gần đó. Gọi một nồi lẩu cộng ba đĩa vịt nướng, vịt ngoài này ngon, sau này nó mới biết đó là Linh Đàm. Gọi thêm hai chai vodka, mấy lon nước ngọt dành cho con gái.

"Zô, mừng con H ra viện, mừng thằng T ra thăm thủ đô."

Ly rượu đầu cạn, tiếp ly rượu thứ hai, thứ ba. Bọn này uống gì mà kinh thật, tới tấp, chẳng cho con người ta nghỉ ngơi hỏi chuyện. Xong phát thứ tư thì bắt đầu ngồi hỏi han tình hình.

"Mẹ, vào không liên lạc gì mày?" Thằng lớp trưởng nói mà như chửi nó.

"Ờ, thì gái nó theo, haha."

"Đ.M., có gái quên luôn bạn bè mày?"

"Quên gì đâu, tao có biết thông tin gì mà liên lạc đâu. Mãi con Th mới cho tao biết thông tin H."

"Ghê ta, biết H rồi không thèm hỏi bọn tao hả?"

"Thì, còn học tập, công việc."

"Mẹ, mày ngoài học với gái thì còn việc gì?"

Thằng V chen vào: "Mày không biết, thằng T là cán bộ đó nha, cẩn thận đó, haha."

"Đ.M., cán bộ gì tao không biết, bỏ bạn bè là không xong."

"Mày nói đó nha, sao bọn mày không liên lạc với tao?"

"Đéo biết, phạt."

"Phạt gì mày?"

"Đây, tự xử đi." Vừa nói thằng lớp trưởng vừa đưa cho nó chai rượu. Nó phải làm thêm hai ly tự xử xong nghe cũng hơi tây tây. Đến ly thứ sáu, thứ bảy gì đó, đang gắp thức ăn cho H, vừa cười vừa đùa, không hiểu thằng V nói gì với tụi nó, tụi nó xúi gì thằng V, hay là thằng V say rồi. Thằng V hất nguyên ly rượu vào nó. Nó hơi ngạc nhiên.

"Bọn bây, thằng này phí của quá, phạt đi."

"Phạt cái con mẹ mày." Thằng V bắt đầu điên tiết.

"Này, say rồi hả?"

"Say cái l**."

Nó ngạc nhiên, không hiểu thái độ của thằng V.

"Đ.M., mày tránh xa con H cho tao." Nghe đến đây nó hiểu.

"Thôi, mày say rồi, nghỉ đi." Nó vẫn từ tốn. Thằng V đang lại gần chỗ nó, mặc cho cánh tay những thằng bạn với với. Nó đứng lên, tưởng thằng V bắt tay bắt chân gì đó.

"Đ.M., thằng mất dạy." Nói xong nó ăn nguyên một cú đấm vào mặt của thằng V, ngã dúi dụi ra sau. Máu mũi ra rồi, cũng đau, nhưng mà cơn điên trong nó cũng bắt đầu lên. Nó đưa tay gạt máu mũi đang chảy.

"Đ.M., một đấm thôi nha, hơn nữa tao đéo để yên cho đâu." Vừa nói xong, thằng V tung chân đạp nó, may mà nó bớp được chân nó, cũng trả nó một phát vào bụng, cực mạnh, nó ngã về phía sau đè lên mấy thằng bạn, ghế đổ, bát đũa văng lung tung, may nồi lẩu nghiêng mà không hất tung lên.

Vừa chồm dậy, thằng V cầm chai vodka, khí thế bừng bừng.

"Đ.M., thằng chó." Thằng V vừa định lao tới thì mấy thằng bạn giữ lại.

Nó kéo H lại nép gần nó, phán thẳng một câu: "Tao yêu H đó, mày hả dạ chưa?"

"Thằng chó, thế mà tao tưởng mày tốt." Thằng V chửi lại ngay sau lời nó.

Lúc này H lên tiếng: "Hai người thôi đi."

Bốp...Bốp. H cho hai thằng hai tát, cả đám há hốc mồm ngạc nhiên, rồi im lặng.

"Đ.M., gặp nhau mà thế này à. Hai thằng trở lại vị trí." Thằng lớp trưởng gằn giọng.

Cả hai lại ngồi lại, thằng V cứ cúi mặt uống, nó cũng im lặng, lớp đồng khởi thì nó theo. Thỉnh thoảng lấy giấy lau xem còn máu trên mũi không. Hỏng mất cái áo.

Xong xuôi, thiệt hại là khá lớn. Mẹ nó, thằng ngu, sinh chuyện, đền bao nhiêu thứ. Lúc này nó cũng xỉn cmnr rồi. Chết mất thôi, ngày mai nó vào mà còn nhậu thế này thì bỏ mạng rồi.

H dìu nó về phòng, nó nôn thốc nôn tháo, H lấy khăn lau, chăm nó giống như vợ chăm chồng vậy. Nôn xong xuôi nó lăn ra ngủ, một lúc sau nó thấy cái gì đó ấm ấm trên má nó, nhưng nó cũng không đủ tỉnh mà mở mắt nữa.

Ba giờ nó tỉnh, thấy H đang nằm cạnh nó, má áp sát đầu nó, tay đặt ngang bụng nó (cái này chắc do H ngủ quên nên thế). Nhưng nó để mặc, không làm H tỉnh giấc. Nó lại ngủ tiếp.

Sáng sớm ngủ dậy đầu đau như búa bổ. Và nó lại đang ở trong phòng H, trên giường H. Rồi, nó mất zeen rồi. Đang lơ ngơ thì H vào phòng.

"Chết rồi, bao nhiêu năm gìn giữ. Hôm nay T mất đời con trai rồi." Nó giả bộ.

H nghe xong cười nắc nẻ, cầm gối đánh nó túi bụi. Hai đứa lại như trẻ con.

"Thôi, dừng lại, đau... Giờ T ra bến xe vào đây."

"Ừm." Mặt H có vẻ hơi buồn.

"T vào đi, nghỉ học nhiều không tốt." H tiếp lời.

"Ừm. Đừng ốm nữa nha." Nói xong nó nhìn H cười.

H đưa nó ra bến xe buýt. Căn dặn điểm dừng, tiền vé, đủ điều, giống như nó là con nít. Thế là nó tạm biệt H ở đây, xe buýt đông, nó cũng chẳng để ý xem H có ngoái đầu theo nó không nữa. Thế là hai đứa vẫn chỉ là bạn.
 

Đề xuất Tiên Hiệp: [Dịch] Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ
Quay lại truyện Em đã là thiên thần
BÌNH LUẬN