Logo
Trang chủ

Chương 7

Đọc to

8 giờ ra đến bến Giáp Bát, cũng may là ngày thường nên dễ mua vé. Mua xong vé trong túi còn đúng 200k, không biết tháng này nó sống kiểu gì với 200k đó nữa. Xe 9 giờ chạy, nó leo lên xe tranh thủ nghỉ ngơi – xe có điều hòa, ngồi mát lạnh. Lúc này mới thấy đau ở mũi, môi cũng sưng lên nữa. Nghĩ lại nó cũng dễ nổi điên thật, ở nhà bao nhiêu năm không sao, mới tí đã động tay động chân rồi, tự nhủ phải rút kinh nghiệm.

Qua đợt này nó cũng ngẫm ra một điều, H dành rất nhiều tình cảm cho nó, thằng V cũng yêu H rất nhiều, chỉ tiếc rằng thằng V vẫn chưa biết kìm nén bản thân, nghĩ vậy chứ nó cũng có kìm nén được đâu. Không biết sau gặp thằng V rồi sẽ thế nào đây. Còn nó với H nữa, tình cảm trong nó bây giờ dành cho H là gì đây. Yêu? Chưa phải. Bạn? Sao nó lại thấy đau.

9 giờ thì xe của nó cũng lăn bánh. Chào cái đất Hà Nội chen chúc này. Tạm biệt em, tạm biệt mọi người, tạm biệt cái nơi ghi dấu lần đầu nó đánh nhau.

Vào tới nơi, trời vừa sáng. Nó về phòng cũng chả kịp ngủ. Ăn sáng rồi lên lớp luôn. Không biết lớp nó thế nào, vắng mặt lớp trưởng mà. Hehe. Lên lớp đứa nào đứa nấy tò mò, ai cũng muốn biết ở nhà nó ra sao. Hức… vì nó lấy lý do gia đình mà. Nó ừ ừ cho qua chuyện. Hỏi lớp phó xem có tình hình gì không, để nó triển khai. Cũng chả có gì to tát ngoài việc họp với ban giám hiệu. Lần này nó định xin thêm ít thằng đực về lớp nữa. Chắc là không được nhưng nó vẫn cứ xin.

Dường như sau sự cố vừa rồi nó với H gần nhau hơn. Nhưng hình như nó cũng đã đổi tính đổi nết, từ một thằng hiền lành, giờ nó ăn chơi hơn, hình như nó bắt đầu hư hỏng.

Xong buổi học, nó đi ăn rồi ghé vào quán net nhắn tin cho H. Lúc này chắc H cũng vừa đi học về. Nhắn tin cho H là nó đã vào đến nơi, mọi thứ đều ổn, nhắc H nhớ nhắn số điện thoại vào cho nó, cũng hi vọng H online nhưng chờ mãi không thấy nên nó cắp đít đi về phòng.

Về đến phòng thì mấy thằng cùng phòng nhìn mặt nó mà ngạc nhiên.

"À đù… Thằng T ra Hà Nội bị gái nó cắn sưng môi bây ơi!" anh Linh dân Quảng Ngãi chọc nó.

"Haha" Nó chỉ cười chứ cũng chả biết nói sao.

Rồi cả bầy túm lại người câu hỏi nó, nó cũng vòng vo cho xong chuyện rồi leo lên giường ngủ. Nghĩ lại cũng thú vị. Giường tầng 2, cứ đứng dưới vọt một phát lên luôn, lúc xuống cũng thế. Chỉ mong thêm một lần ở ký túc lấy lại cảm giác.

Những ngày sau đó, ngoài giờ học, giờ làm nó bắt đầu hội hè nhiều hơn, nhậu nhẹt nhiều hơn, rồi cúp học chơi bời nhiều hơn, rồi café, bóng đá, dường như nó bắt đầu hòa nhập với cái không khí nơi đây, không chỉ hòa nhập mà hình như nó đang hòa tan phần nào. Những người bạn cũ nó ít gặp hơn, ba thì bảy họa mới gặp Th được một lần, còn lại nó tụ tập hết với anh em trong phòng, rồi đi đập phá với lớp, nhưng nó vẫn ý thức được là phải lo đến quán cơm đúng giờ không đuổi việc là nguy khốn.

Kết quả cho những chuỗi thành tích "ấn tượng" đó là học hành đi xuống trầm trọng, cô giáo thất vọng, phong trào lớp không còn như trước, trong mắt Th nó đã là một con người khác, có vẻ như là xấu xa, hư hỏng, có mới nới cũ, quên bạn quên bè. Và tất cả những "thành tích" của nó hình như Th đều cho H biết.

Vào một ngày đẹp trời không học, cũng chưa đến giờ làm mà cũng chẳng có lịch nhậu hay café gì cả, nó lang thang vào Yahoo. Vừa mở lên thì một trang dài tin nhắn của H. Chợt nhớ là gần 1 tháng nó không online, không nói chuyện với H. Đúng như nó nghĩ, H biết tất cả về nó, nhắn tin khuyên bảo nó, lúc đó đọc xong, nó cũng suy nghĩ về những lời H nói, rồi nhắn tin lại hẹn buổi chat gặp H. Hình như nó hối cải chăng?

Mấy ngày sau đó nó siêng online hơn, nó vào ngóng xem có tin gì của H không, đến ngày thứ 3 thì nó nhận được cái lịch online của H vào 7 giờ tối thứ 7.

Sáng thứ 7 vẫn như thường lệ, nó dậy ăn uống, đi học ngon lành, nghĩ về buổi tối online nói chuyện với "bạn" H.

Vừa học xong, thằng Bình kêu:

"Mày, ra biển nhậu đi!" Chả hiểu sao giai đoạn này nó nghe đến nhậu là mắt nó như nở hoa, hưởng ứng nhiệt tình, nó gật luôn. Nó với Bình với 2 thằng nữa ra biển T20 nhậu. Ngồi lai rai cũng tầm 3 tiếng, thằng nào thằng nấy lê tê phê, may cũng mò được về phòng, leo lên đến tầng 5 đúng là vật vã. 5 tầng mà tưởng tượng như 15 tầng vậy. Xong thì nó chỉ nhớ lúc tỉnh dậy là 9 giờ tối. Đau đầu kinh khủng, vào tắm một cái cho tỉnh, tắm được một lúc thì nó nhớ tối nay có hẹn với H, tiêu nó rồi, vội vội vàng vàng chạy qua quán net online, mong sao H vẫn còn online.

Bật nick thì một loạt tin nhắn đến, H đã offline rồi.

"T ơi…" rồi Buzz cả tràng dài.

"Hay là lại nhậu xỉn rồi?" rồi tiếp theo là tin nhắn giận dỗi. Lần này thì chết rồi, chết thật rồi.

Nó chạy vội ra bưu điện, gọi cho H qua số mà H đã nhắn tin qua Yahoo.

"Alo" H nhỏ nhẹ đầu dây.

"H à?"

"Ừ. Ai đây ạ?"

"T… hiiii"

"T nào nhỉ?"

"T chứ T nào nữa."

"H chả quen T nào cả."

"Thôi mà… T xin…"

Tút tút… Rồi xong, cúp máy, lần này có vẻ như H quá thất vọng về nó.

Nó đành ra về, lại vào Yahoo nhắn tin xin lỗi. Chả biết sau lần này nó có thức tỉnh hay không nữa. Những ngày sau đó, nó online liên tục vẫn không thấy tin tức của H, ra gọi điện cũng không nghe máy, kéo dài 2 tuần thì nó chép miệng từ bỏ. Và rồi lại ngựa quen đường cũ, tháng ngày ăn chơi lại tiếp tục.

Ngày rảnh nó lại café, nhậu, đêm sau khi đi làm ở quán cơm về nó bắt đầu thấy buồn, lúc này nó chưa biết buồn gì về bản thân nó đâu, nó buồn vì H không còn nói chuyện với nó nữa, nó sợ mất gì đó. Rồi nó lại quậy ký túc trong đêm. Hò hét, bị ban quản lý ký túc bắt được, haizzz, nửa đêm còn được uống nước chè của các chú.

Khi hò hét không được, nó lại mon men học đàn, học được thời gian nó nửa đêm lại đem ra tập, chẳng may chú quản lý đi qua, lại thêm một lần uống nước chè và cây đàn bị thu giữ, những ngày sau xin mãi mới được nhận lại đàn trả cho thằng bạn cùng phòng.

Sau đó thì ban quản lý dường như không muốn tiếp nó nữa, hết leo hàng rào rồi quậy phá. Đỉnh điểm là lần đánh nhau trong ký túc. Sự là có một thằng đâu đâu, vào ký túc cua gái, cả phòng chạy ra chọc tức nó, nó ức chế nó chửi, hùng hổ đòi đánh, bị cả phòng cầm cọc mắc màn (mùng) phang cho, sau đó nó ra gọi người lên tận phòng phang lại, may là ký túc đoàn kết, tấp lại bọn đó chạy té khói. Sau lần đó thì ban quản lý nhộn nhịp hẳn lên, cả hai mấy thằng vào làm biên bản.

Lần này mọi chuyện ầm lên và Th biết được, tất nhiên Th biết thì H sẽ biết. Và điều gì đến cũng đến.

Vào một ngày đẹp trời, gió biển thổi bay hàng cây, nắng tràn mặt đường, đang sải bước đi tới trường thì đâu đó có tiếng chạy gấp gáp. Con điên nào chạy dữ vậy. Aha.

"T, H gặp này!" Th xuất hiện trước mắt nó. À thì ra con điên là Th hả. Nghe thấy H gặp, nó mừng, nhưng mà nghi ngờ quá. Sáng sớm gặp, lại sau một thời gian giận dỗi, nghe nguy hiểm và rồi đúng như nó nghĩ.

Nó bấm máy gọi cho H.

"Alo"

"Ừ, T này"

"T nào, không quen T này, T khác kìa."

Nó cười.

"Cười gì mà cười. T tỉnh lại đi, tỉnh lại ngay đi, không nghĩ T có ngày hư hỏng thế này…"

Tiếp theo thì H chửi tới tấp, la mắng tới tấp, nó chỉ ú ớ mà không nói được gì.

"Thế thôi, nếu cứ như thế này thì đừng gặp H nữa." H chốt một câu xong cúp máy không cho nó xin lỗi, hứa hẹn gì cả. Nó đang tận hưởng cái không khí ngày mới tuyệt vời thì chùng xuống hẳn. Nó im lặng bước thẳng lên lớp trong sự ngỡ ngàng của Th và mấy đứa bạn.

Ngày hôm đó, khi lên lớp và cả về phòng nó suy nghĩ rất nhiều về những lời H nói, những gì cô ấy nói dường như đã thức tỉnh nó. H nói đúng, nó đã thay đổi quá nhiều, nó quên đi nó như thế nào, bố mẹ nó ra sao, gia đình nó giờ ở đâu, và cần nó là nó khác đi không phải như thế này nữa. Dường như nó thay đổi.
 

Đề xuất Tiên Hiệp: Thần Võ Thiên Tôn
Quay lại truyện Em đã là thiên thần
BÌNH LUẬN