Vừa nói xong Ly ngước mắt nhìn mình, rồi thì ôm chầm lấy mình, cả tay, cả chân nuốt gọn mình luôn. Mình bị động cmnr. Ly tiếp tục đẩy mình nằm ngửa ra rồi sau đó là chồm lên người mình luôn. Trước mắt mình toàn bộ cơ thể không miếng vải của Ly đang hiển hiện. Má nó, 28 xuân rồi mà vẫn đầy đặn, đẹp dã man. Thật sự lúc đó cơ thể mình cũng nóng ran lên rồi, cái "thằng em" cũng đã đạt kích thước cực đại rồi. Em nó áp sát ngực mà ôm mình, vừa ôm vừa khóc, vừa nói, vừa thở. Cơ thể Ly nóng hơn cả mình. Sau đó Ly ngồi dậy (ngồi ngang "thằng em" mình luôn), tay bắt đầu cởi áo mình. Lúc này mình bừng tỉnh gạt tay em, ngồi dậy. Đẩy Ly sang một bên.
"Không được đâu Ly. Chỉ thế thôi."
Ly nghe xong, lại ôm lấy mình mà khóc.
"Nhưng em yêu anh, anh biết không? Cho em một lần, một lần được làm vợ anh, một lần thôi."
"Đừng Ly à, làm thế đâu được, rồi chúng ta sẽ day dứt cả đời thôi. Còn chồng Ly, còn bao nhiêu người nữa."
"Mặc kệ, mặc kệ mọi thứ, em mong điều này lâu lắm rồi anh biết không."
"Không được đâu."
Mình ép chặt đầu Ly vào bên má mình, vỗ về Ly.
"Giờ ngủ tiếp, sáng mai về với chồng nha, ngoan ngoan nào."
"Không, em không yêu người ta, em chỉ yêu anh." Rồi lại khóc.
Mình kéo chăn khoác lên người Ly, rồi mặc cho em ôm em khóc, chắc có lẽ có nói gì cũng không làm dịu Ly lúc này được.
Ly cứ quấn cái chăn ngồi ôm mình cho đến gần sáng, mình đi ra ngoài để Ly mặc áo quần (cái này làm cho có lệ, chứ có cái gì là chưa thấy nữa đâu).
Sau đó cả hai ngồi lặng thinh, không nói gì nữa. Ngồi mãi trời cũng sáng.
"Để T vào tắm cái rồi đi ăn sáng, ăn để Ly còn đi làm, T vào Đà Lạt."
"Ừ, T vào tắm đi."
Tắm xong mình với Ly đi ăn món mỳ quảng. Đã lâu lắm rồi mới ăn lại món này, chỉ biết nói lên một từ là "ngon".
Sáng Ly xin nghỉ làm. Hai đưa ăn xong đi chơi một vòng đến khoảng 9h thì mình với Ly lên bến xe để mình tiếp tục cuộc hành trình. Đứng ở bến xe chờ xuất bến. Ly gần như không muốn rời mình, mình lên xe cất đồ vào chỗ rồi xuống ngồi thêm với Ly. Chỉ còn ít phút nữa xe xuất bến, Ly dựa vào vai mình.
"Ly xin lỗi chuyện lúc tối."
"Ừm, có gì đâu, giờ Ly phải hạnh phúc đó nhé. Buồn thì gọi cho T. Với T, Ly luôn là một người đặc biệt."
"Ừm..."
Cả hai im lặng trong mấy phút rồi mình lên xe, nhìn thấy Ly đang ngóng theo đôi mắt ngơ ngác buồn. Hẹn gặp lại Ly nhé.
Lên xe mình nằm ngủ, ngủ bù cho lúc tối, vì cả đêm có ngủ được đâu. Hình như có đi đâu thì vẫn phải "chạy trốn" thì phải...