Logo
Trang chủ

Chương 65

Đọc to

10 giờ đêm xe đến bến xe Đà Lạt. Hành trình lên Đà Lạt tạo cho mình hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Cứ lên dần, lên dần như bậc thang, và lên tới TP Đà Lạt thì dường như là nơi cao nhất, qua bao nhiêu đèo hiểm trở. Kể ra cung đường lên Đà Lạt đẹp thật, xe chạy qua cánh rừng già với đầy tiếng chim. Ở trên núi nhưng thỉnh thoảng vẫn có những ngôi nhà heo hút, chắc có lẽ ở đây buồn lắm.

Đến gần Đà Lạt hơn thì bắt đầu xuất hiện những cánh đồng hoa, nhỏ rồi to dần, bạt ngàn. Còn có những vườn rau xanh tươi nữa.

Khi bước xuống xe, cái cảm giác đầu tiên là lạnh, lạnh dễ chịu chứ không như lạnh ngoài miền bắc. Đứng hít một hơi thật sâu cảm nhận cái không khí nơi đây. Đường nơi đây rõ hay, khác hẳn với những nơi khác. Nghĩ bụng, nếu đi xe đạp chắc khó lắm, đường cứ dốc lên dốc xuống, trùng trùng điệp điệp. Ngắm nghía một lúc rồi bắt taxi tìm nhà nghỉ.

‘Anh cho em đến nhà nghỉ nào gần gần trường đại học Đà Lạt anh nhé’

Xe lòng vòng một hồi cũng đáp vào nhà nghỉ Bích Khuê ở đường Bùi Thị Xuân. Nhận phòng xong đứng ngắm đường một tí nhưng chả có gì, ở đây 10 giờ mà ngoài đường vắng teo. Vào tắm rồi đi ngủ, ngày mai tính tiếp.

Sáng sớm, dậy đi ăn sáng. Bắt gặp những dòng sinh viên đi học, từ mọi ngả đổ về. Hình như mình ở đúng khu vực ở trọ của sinh viên.

Vào một quán bán hủ tiếu, cái này lần đầu mình ăn, sợi cứng cứng, theo cảm nhận của mình là không ngon, chắc do mình không quen.

Ăn xong đi lang thang ngắm đường phố. Đi bộ nơi đây có lẽ là sai lầm. Haizzz. ‘Đà Lạt vừa đi đã mỏi’ quả là chả sai chút nào. Đi một lúc nữa thì mình lạc đường. Chả biết đường về nhưng mình vẫn quyết tự tìm đường về. Nhưng càng tìm lại càng lạc, đến 10h30 mình nản quá, kêu taxi về luôn cho khoẻ. Haizz. Về ghé vào quán phở Hà Nội ăn thử, quán này cách nhà nghỉ khoảng 300m, họ cố gắng làm mọi thứ cho giống phở Hà Nội, nhưng có lẽ chỉ giống thôi, không ngon được như ngoài Hà Nội. Ở đây có loại rau khá lạ, giống xà lách nhưng lại giòn hơn, bỏ vào phở ăn khá ngon.

Ăn xong mình về ngủ. Đến 2h tỉnh dậy, xuống hỏi con bé làm lễ tân.

‘Ở đây cafe đâu ngon và đẹp hả em?’

‘Dạ, anh cứ qua hồ Xuân Hương, vào cafe Mei ấy ạ’

Hình như em này cũng là sinh viên làm thêm.

Mình bắt taxi qua đó. Đúng là quán rất đẹp, không gian thoáng, rộng, nhìn ra hồ thì tuyệt. Mình chọn cho mình một chỗ khá lý tưởng.

Vừa ngồi xuống thì một em phục vụ tới. Đặt lên bàn một ly trà atiso.

‘Dạ, anh dùng gì ạ?’

‘Cho anh một ly đen ít đường’ ngước mặt lên nhìn em nó rồi mình nói.

Nhìn em khá cao, mặt cũng khá xinh, em nó quay đi lấy đồ uống, mình ngả đầu về phía sau, nhắm mắt, ưỡn ngực cảm nhận thêm cái không khí nơi đây.

Đang thả hồn cho nó tự do thì giật mình.

‘Dạ, cafe của anh đây ạ, mời anh dùng ạ’

‘À..ừ, anh cảm ơn.’ ngồi lại đúng tư thế, tay luống cuống. Nói xong cười thêm một cái với em nó. Em nó quay đi, mình xoay xoay ly cafe chờ nó chảy.

Đang ngồi ngắm hồ thì em nó lại đứng bên mình tiếp

‘Em ngồi chút được không ạ’ lúc này thì đúng giọng Nghệ An vang lên

‘Ừ, em cứ ngồi đi’ mình nói nhưng khá ngạc nhiên

‘Hì..anh người Nghệ An à?’ em nó nói khi vừa ngồi xuống

‘Ừ..hình như em cũng thế’

‘Dạ, em quê Thanh Chương này anh’

‘Thế à? Thế thì hàng xóm rồi đó em’

‘Hì..em lại gặp đồng hương. Mà anh đi đâu đây ạ?’

‘Anh đi trốn’ mình vừa nói vừa cười.

‘Hì..anh vui tính quá’

Mình cười rồi im lặng.

‘Hình như anh đi công tác?’

‘Sao em lại nghĩ vậy?’

‘Thì lên đây du lịch chẳng ai đi một mình cả, mà cũng chẳng mang máy tính đi làm gì’

‘Em cũng rành nhỉ?’

‘Vào đây toàn khách du lịch mà anh, họ có đôi có cặp hết, còn anh lại một mình’

‘Haha, nhưng lần này em sai. Anh đi chơi thật’

‘Chắc anh vào thăm cô nào à?’

‘Không, anh đi một mình.’

Vừa nói xong thì em nó bị gọi.

‘Em ra đây tí anh ạ’

‘Ừ’

Mình ngồi bắt đầu nhâm nhi cafe. Cafe đây ngon hẳn, đậm đà, thơm.

Đề xuất Tiên Hiệp: Hệ Thống Rất Trừu Tượng, May Mà Ta Cũng Là
Quay lại truyện Em đã là thiên thần
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện