1 phút sau, em nó phóng chiếc xe Max trắng xanh ra, gọi "Đi thôi anh".
"Để anh cầm lái cho," tôi đáp.
Tôi leo lên, xe chạy chậm rãi, vừa đi vừa ngắm cảnh. Xe nhỏ, thấp, tôi ngồi chân cứ vướng víu. Em nó ngồi sau, cách tôi chừng 10cm. Thỉnh thoảng tay em lại chạm vào người tôi.
"Sao em nhiệt tình với anh thế?"
"Đồng hương cả mà anh."
"Ừ, mà em sinh năm mấy?"
"Dạ, em 93."
"Ừ, 9x nhỉ."
Cứ thế, hai con người xa lạ vừa đi vừa nói chuyện. Em nó chỉ đường, tôi lái xe.
Tối đến, tôi mời em nó đi ăn đồ nướng. Ăn xong lại đi tiếp. Lượn lờ chán, chúng tôi ra chợ Đà Lạt (hình như chợ Hòa Bình). Gửi xe rồi đi dạo. Ngoài sân, người ta hô gì đó, tôi không hiểu, lạ lẫm hỏi em nó: "Họ hô cái gì thế em?"
"Haha, nhìn mặt anh ngơ như người dân tộc ấy!" Chắc mặt tôi lúc đó ngố lắm.
"Họ hô giá đó anh."
"Ờ ờ, giờ mới biết."
Lượn lờ chán, đành về. Đà Lạt ngày cũng như đêm, buồn thật. Tầm 8, 9h thì gần các trường còn nhộn nhịp, khuya rồi thì vắng vẻ, buồn tênh.
Về đến nhà nghỉ, tạm biệt em nó, tôi lên phòng tắm rồi tính đi ngủ. Vừa tắm xong thì thấy tin nhắn của em mới quen, tôi còn chưa biết tên. Hỏi han vài câu rồi thôi.
Nằm không ngủ được, tôi bật tivi, mở laptop type update. Thật sự vẫn chẳng thấy nhớ ai. Haizzz. Bỗng dưng đi du lịch hết một đống tiền.
P40: Ngồi chờ bão vào mà nó đi ra mất rồi.
Sáng thứ sáu, 8h, tôi đang ngủ thì chuông điện thoại reo (công nhận một điều là đêm ngủ ở Đà Lạt rất thích). Mắt nhắm mắt mở nghe máy.
"Alo."
"Anh ngủ dậy chưa?"
"Ai đây? Anh chưa dậy."
"Trời ơi, đi du lịch mà ngủ nướng vậy à? Dậy đi anh, em nè, đang đứng dưới sân nè."
"Ừ, hả, à em à. Sớm thế."
"8h rồi đó anh, sớm gì nữa."
"À... ừ, chờ anh tí, hay em lên phòng ngồi chơi đã."
"Thôi, anh dậy đi, em ngồi dưới này cũng được."
"Ừ ừ."
Tôi vào vệ sinh cá nhân rồi xuống. Đập vào mắt tôi là một cô bé hoàn toàn khác. Tóc xõa, đi giày bệt, mặc bộ đồ rộng thùng thình, nhìn trẻ con lắm. Thấy tôi, em nó cười, tôi cũng cười.
"Chà, hôm nay nhìn như con lật đật nhỉ?"
"Hả, thế này mà lật đật hả anh? Lại bị chê rồi."
"Haha, anh đâu chê. Mà cũng có người chê kia à?"
"Ai cũng chê cái bộ đồ này của em. Nhưng em lại thích."
"Ờ ờ, thích thì mặc, chê kệ họ." Tôi nói thế nhưng thấy buồn cười lắm.
"Giờ đi ăn sáng đã em."
"Em ăn rồi."
"Thì để anh ăn chứ, đường này mà không ăn là anh chết chắc."
"Dạ, thế anh đi ăn đi, em ngồi đợi."
"Ừ, thế em ngồi đó, anh ra ăn chút."
Ăn xong quay lại thì có hai đứa nữa đang ngồi với em nó. Thấy tôi, chúng nó tròn mắt nhìn, tôi phải giả vờ nhìn đâu đó, ngại chết đi được.
"Anh, đây là bạn em. Chúng nó cũng muốn làm hướng dẫn viên du lịch đó."
Hai đứa đó nhìn rồi chào tôi, tôi cũng đáp lễ chào lại. Xong hỏi em nó: "Giờ đi đâu em?"
"À... anh thích xem trường em không, đẹp lắm. Sau rồi mình đi Thung Lũng Tình Yêu, Đồi Mộng Mơ."
"Ừ, thử cái coi sao."