Ba đứa dẫn tôi qua trường. Từ chỗ tôi đi bộ có tí là đến, trường nằm trên một ngọn đồi, cỏ tốt, khá đẹp. Các em nó quảng cáo đủ thứ về trường, tôi chỉ ấn tượng với cái sân khấu và sân bóng. Cái sân khấu nằm dưới chân đồi nên khán đài cứ xây bám theo đồi là đẹp luôn. Còn cái sân bóng thì chắc cho tiền tôi cũng không dám đá. Một bên toàn sỏi, một phía thì nước. Đi hết trường mỏi chân rã rời. Hai đứa bạn em nó cứ đi trước, còn tôi với em nó đi sau, kể chuyện về quê hương, hỏi han đủ thứ. Lúc này tôi mới biết em nó tên N (tôi giấu tên tránh người Đà Lạt nằm vùng).
Kết thúc tham quan trường N, lịch tiếp theo là Thung Lũng Tình Yêu. Lúc này hai đứa bạn N xin phép về, còn tôi với N bắt taxi đi. Nhìn chả khác nào đôi uyên ương đi du lịch, haizzz. Thung Lũng Tình Yêu đối với tôi chả đẹp gì. Thấy bình thường, ở quê tôi có mấy cái hồ nghe chừng đẹp hơn. Tôi cứ lửng thửng đi, còn em nó mượn máy ảnh của tôi chụp lung tung, thỉnh thoảng quay sang chụp tôi. Còn bắt tôi làm dáng nữa, sinh mệt.
"Anh phải làm thế này, thế này này," vừa nói vừa chỉnh dáng tôi, bắt tay phải để đúng ý em nó, miệng phải nhoẻn cười. Tôi cứ thế làm theo như con búp bê, mặt vô hồn.
"Nhìn cái mặt anh như gì ấy, thôi không chụp anh nữa, chụp ảnh mà như bị tra tấn ấy."
"Haha, thì khác gì tra tấn đâu."
Thế là em nó cứ lăng xăng phía trước, tôi lững thững đi. Nói chung là không có gì thú vị lắm. Đi chán mỏi chân, tôi bảo N vào ngồi ở cái chòi cạnh hồ. Vào ngồi, em nó quay đủ hướng, tôi thì nhìn mấy người đang đạp vịt giữa hồ. Bỗng em nó quay sang hỏi: "Anh chưa có người yêu thật à?"
"Ừ, thật."
"Phí nhỉ," vừa nói xong lè lưỡi một phát.
"Sao phí hả em?"
"Không biết, hì."
"Ừm."
"Ừm thôi à? Sao anh không hỏi em có người yêu chưa?"
"Hả, hỏi làm gì?"
"Không hỏi thôi, tại mấy đứa con trai gặp em cứ hỏi câu đó."
"Haha, chắc do em xinh quá đó."
"Xinh đâu... hì. Mà anh không hỏi thật à?"
"Haha, ừ thì em có người yêu chưa?"
"Hì... chưa anh ạ."
"Ừ." Đúng là 9x, buồn cười quá. Nhìn em nó, tôi nghĩ mông lung về điều gì đó, và hình như tôi lại nhận ra thêm điều gì đó.
Ngồi thêm một chút nữa rồi qua Đồi Mộng Mơ. Tôi không thích các điểm du lịch trong này lắm, tôi thích sự hoang sơ, còn đây sự can thiệp của con người là quá nhiều. Sang Đồi Mộng Mơ thì vẫn thế, em nó tung tăng, tôi chậm rãi. Đang đi thì em nó có điện thoại, đi ra xa nghe, cười khúc khích một chút rồi quay lại chỗ tôi.
"Chiều qua chỗ em ăn lẩu nha anh, bạn em nó gọi bảo em phải mời anh bằng được đó."
"Ờ, nghe quan trọng thế à? Thế em có mời không?"
"Hì... tất nhiên," rồi cười tít mắt.
"Mà sao mới gặp anh mà em trông gần gũi thế?"
"Hì... em không biết."
"Ừm."
Đi thêm vòng nữa rồi về, chả thấy gì hay, chỉ tổ mỏi chân. Về đến phòng, tôi rủ em nó đi ăn rồi ai về nhà nấy. Tôi định đưa em nó về nhưng em nó bảo qua nhà bạn chơi. Thế thôi, tôi về phòng ngủ, chiều đi ăn lẩu. Ngủ được lúc, tôi mang laptop ra quán cà phê gần đó ngồi online coi có gì hay không (hôm update cho mọi người đó). 5h35, em nó đến gọi tôi đi ăn lẩu.