Ngồi chờ bão vào, ai dè nó lại đi ra mất tiêu.
Sáng thứ Sáu, tầm 8h mình còn đang say giấc nồng (phải công nhận là ngủ ở Đà Lạt sướng tê người), chuông điện thoại réo rắt. Mắt nhắm mắt mở, mình bốc máy:
"Alo?"
"Anh dậy chưa?"
"Ai đấy? Anh chưa dậy."
"Trời ơi, đi du lịch mà ngủ nướng dữ vậy anh? Dậy đi, em nè, đang đứng dưới sân nè."
"Ừ... hả? À, em hả? Sang sớm thế."
"8h rồi đó anh, sớm gì nữa."
"À... ừ, chờ anh tí, hay em lên phòng ngồi chơi đỡ?"
"Thôi, anh dậy đi, em ngồi dưới này cũng được."
"Ừ ừ."
Mình lật đật vào làm vệ sinh cá nhân rồi xuống. Trước mắt mình là một cô bé hoàn toàn khác lạ. Tóc xõa ngang vai, đi giày bệt, mặc bộ đồ rộng thùng thình, nhìn trẻ con hết sức. Thấy mình, em cười tươi rói, mình cũng cười đáp lại.
"Chà, hôm nay nhìn như con lật đật nhỉ?"
"Hả? Thế này mà lật đật hả anh? Lại bị chê rồi!"
"Haha, anh đâu có chê. Mà cũng có người chê em à?"
"Ai cũng chê cái bộ đồ này của em. Nhưng em lại thích."
"Ờ ờ, thích thì mặc, kệ họ." Mình nói vậy nhưng trong bụng thì buồn cười muốn chết.
"Giờ đi ăn sáng đã nha em?"
"Em ăn rồi."
"Thì để anh ăn chứ, đường này mà không ăn là anh chết chắc."
"Dạ, thế anh đi ăn đi, em ngồi đợi."
"Ừ, thế em ngồi đó, anh ra ăn chút đỉnh."
Ăn xong quay lại thì thấy có hai đứa nữa đang ngồi buôn dưa lê với em. Thấy mình, chúng nó tròn mắt nhìn, mình ái ngại, đành giả vờ nhìn lơ đãng đâu đó.
"Anh, đây là bạn em. Chúng nó cũng muốn làm hướng dẫn viên du lịch đó anh."
Hai đứa đó nhìn mình rồi chào, mình cũng đáp lễ chào lại. Xong mình hỏi em:
"Giờ đi đâu em?"
"À... anh thích xem trường em không? Đẹp lắm đó. Sau đó mình đi Thung Lũng Tình Yêu, Đồi Mộng Mơ."
"Ừ, thử xem sao."
Ba đứa dẫn mình qua trường. Từ chỗ mình đi bộ một tẹo là đến trường rồi, trường nằm trên một ngọn đồi, cỏ mướt xanh, nhìn khá đẹp. Các em ra sức quảng cáo đủ thứ về trường, mình chỉ ấn tượng với cái sân khấu và cái sân bóng. Cái sân khấu nằm dưới chân đồi nên khán đài cứ xây bám theo đồi, nhìn đẹp lạ. Còn cái sân bóng thì chắc có cho tiền mình cũng không dám đá. Một bên toàn sỏi đá, một phía thì ngập nước. Đi hết trường mỏi chân rã rời. Hai đứa bạn em cứ đi trước, còn mình với em đi sau, kể chuyện quê hương, hỏi han đủ thứ. Lúc này mình mới biết em tên N. (mình giấu tên để tránh bị nằm vùng Đà Lạt).
Kết thúc tham quan trường N., lịch tiếp theo là Thung Lũng Tình Yêu. Lúc này hai đứa bạn N. xin phép về, còn mình với N. bắt taxi đi. Nhìn chả khác nào đôi uyên ương đi du lịch, haizzz. Thung Lũng Tình Yêu đối với mình chả có gì đặc sắc. Thấy bình thường, ở quê mình có mấy cái hồ còn đẹp hơn nhiều. Mình cứ lững thững đi, còn em mượn máy ảnh của mình chụp lia lịa, thỉnh thoảng quay sang chụp mình. Còn bắt mình làm dáng nữa, sinh mệt.
"Anh phải làm thế này, thế này này!" Vừa nói, em vừa chỉnh dáng mình, bắt tay phải để đúng ý em, miệng phải nhoẻn cười. Mình cứ thế làm theo như con rối, mặt vô hồn.
"Nhìn cái mặt anh như gì ấy, thôi không chụp anh nữa, chụp ảnh mà như bị tra tấn ấy!"
"Haha, thì khác gì tra tấn đâu."
Đề xuất Voz: Đi chữa "người âm theo"