Logo
Trang chủ

Chương 9

Đọc to

Xe gần đến hết Quảng Trị thì dừng lại ăn cơm. Cũng may là dừng, chứ sáng đến giờ chưa có gì vào bụng, đói cồn cào cả ruột. Th nhìn lúc này thì đúng là xơ xác, haizzz, con gái đi xe đường dài đúng là khổ. Bước xuống xe mà nhìn Th thất thểu tội nghiệp hết sức.

Hai đứa ra rửa mặt mũi, vệ sinh cá nhân xong rồi tính kiếm gì đó lót dạ.

"Ăn gì để T gọi cho?"

"T ăn đi, Th không ăn đâu. Mệt lắm."

"Bậy, phải ăn chứ, mệt thì càng phải ăn." Rồi Th cũng nghe lời nó, gọi hai đứa hai suất cơm. Mà cơm Bắc Nam ở đây đúng là tệ, cơm thì nhão nhoét, thức ăn thì có vẻ hâm đi hâm lại mấy lần, mặn chát mà cũng chẳng ngon lành gì. Nhưng đói quá nên cũng cố nuốt cho xong.

Lúc nãy Th bảo không ăn, giờ nó cứ ép Th ăn, có lẽ đó là một sai lầm.

Ăn xong, nó mua thêm chai nước với ít xoài xanh rồi cả hai lên xe tiếp tục hành trình. Xe chạy thêm được khoảng 100km, lúc này đang ở địa phận Quảng Bình thì Th buồn nôn. Chưa kịp xin bác tài túi bóng thì ôi thôi... Th xả hết tất cả những gì vừa tuồn vào bụng ra người. Một mùi hôi chua nồng nặc xộc thẳng lên mũi. Sững sờ một lúc, nó cũng vội đưa tay áo lên che bớt để khỏi lan sang quần.

Sau khi Th nôn xong, nó cố gắng cởi cái áo dính đầy chất thải ra rồi đành vĩnh biệt nó. Hai con bạn làm nó mất toi hai cái áo rồi. Kinh nghiệm là xoài nó ăn một mình thôi, không đời nào cho Th ăn nữa, hết áo mà mặc thì có mà nhục. Mọi việc từ đây có vẻ ổn hơn. Th lại ngủ thiếp đi, chắc là mệt quá. Nó lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm trời ngắm đất.

Nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn còn nhiều người khổ hơn gia đình nó. Nhất là vùng Quảng Trị, đất đai cằn cỗi, toàn cát trắng xóa, mấy vạt rừng phi lao lác đác cũng chẳng tươi tốt gì. Những con người sống ở mảnh đất này chắc hẳn phải có sức chịu đựng phi thường lắm.

"Hà Tĩnh kính chào quý khách!" Lúc này là hơn 2 giờ chiều. Nó nghĩ bụng, sắp về đến nhà rồi cơ đấy.

"Th ơi, xe đến Hà Tĩnh rồi. Sắp về nhà rồi, dậy đi!" Con gái đi xe ngủ khiếp thật.

Xe vừa tới Kỳ Anh, nó cứ tưởng chỉ mấy chục phút nữa là đến Nghệ An. Ai ngờ ngồi ngóng dài cổ đến tận 5 giờ chiều mới về đến bến xe Vinh. Đúng là cái xe này chạy chậm như rùa. Về đến nơi, nó lần đầu tiên được chứng kiến cảnh các bác xe ôm tranh giành hành khách.

Xe đang chạy từ từ vào bến thì các chú các bác xe ôm chạy ùa theo.

Áo đỏ, áo trắng... Nghĩ cho cùng thì nghề chạy xe ôm cũng vất vả thật, dãi nắng dầm mưa để kiếm khách, rồi lại phải kỳ kèo giá cả với khách hàng nữa.

Nó với Th cũng là đối tượng đã được các bác ấy "chấm" từ khi chưa xuống xe. Hai chú (gọi là thế vì cũng chưa lớn tuổi hơn bố nó là mấy) lại gần hỏi han xem hai đứa về đâu để chở về. Hic, cháu còn tiền đâu mà về nữa.

"Dạ, cháu có người nhà ra đón rồi ạ." Nó nói khéo với cả hai chú để nó với Th tạm thời thoát khỏi vòng vây.

Hai đứa xách đồ đi ra ngoài bến. Ở đó, bố Th đang đứng chờ Th. Gặp bố, chào hỏi nói chuyện dăm ba câu rồi Th cùng bố ra về, còn lại mình nó bơ vơ. Bố Th cũng bảo lên xe để chở nó về luôn, nhưng nó ngại, với lại xe chở ba cũng không an toàn.

Cùng xuống xe với nó là bao nhiêu sinh viên đi học xa về, người nhà đưa đón tấp nập, không bố thì mẹ, không thì anh, chị, đủ cả. Còn nó thì lủi thủi một mình. Đâu đó cũng có vài người giống nó. Thôi thì cũng dễ dàng chấp nhận thôi, bố nó có xe máy đâu mà đưa đón. Xe đạp thì ôi thôi... 15km, có đứa con nào nhẫn tâm bắt bố nó đạp xe như thế không?

Ngó nghiêng thành phố một chút. Lần đầu tiên nó đặt chân đến đây là hồi nó đi học. Vinh không giống những thành phố mà nó từng đến, có vẻ yên bình hơn (theo những gì mắt nó thấy). Những tòa nhà không cao chọc trời, xe cộ cũng thưa thớt hơn. Nó nghĩ, sau này ra trường sẽ về đây làm việc, không ồn ào, không tất bật.

Đi bộ một lúc thì nó bắt xe ôm về. Kỳ kèo mãi cũng được bác tài "ưu đãi" cho còn 15k. Về đến nơi, nó chỉ muốn khoe cái mặt cho cả thiên hạ biết, như thể muốn nói "T, con nhà ông Đ đây, nó đi học về rồi này!". Giờ nghĩ lại thấy mình trẻ trâu hết sức.

Về đến ngõ, nó đang định hét lên như dự định thì hai con chó lao ra. Oái... Một con thì lè lưỡi, một con thì nhe cả hàm răng, hai chân trước giơ lên cao, bổ nhào thẳng vào nó. Chết chắc rồi...

"Trời ơi, nhớ hai chú mày quá đi!" Hai con cứ quấn lấy chân nó, không cho nó đi. Thả túi đồ xuống, nó lấy tay vuốt vuốt lên đầu chúng, chó nhà mình cũng tình nghĩa quá. Nó thầm nghĩ.

Nghe thấy tiếng nó, mẹ chạy ra sân.

"Mẹ, con về rồi này!"

Mẹ giằng lấy túi đồ trên tay nó rồi xách vào nhà, xoa xoa cái đầu nó như xoa đầu trẻ con.

"Bố đâu hả mẹ?"

"Bố vừa đi mua thịt, xay làm giò." Quê nó có món giò bột mà nó rất thích, nó không chỉ toàn thịt như giò lụa đâu nhé. Đến bao nhiêu người lắm tiền cũng thích ấy chứ.

"Dạ, nhà mình sắm sửa đến đâu rồi ạ?"

"Cũng gần xong rồi con ạ. Về mà dọn dẹp."

"Dạ. Có gì ăn không mẹ, con đói quá. À, mà mẹ cho con 15k để con trả bác xe ôm. Hì..."

Trong mắt bố mẹ nó, nó vẫn còn trẻ con lắm. Tết này anh chị nó không về được, đi làm ăn xa cả rồi. Thế là Tết này chỉ có nó với bố mẹ thôi. Chắc sẽ không ấm áp như những cái Tết trước. Nhưng nó cũng thông cảm cho anh chị, đường xá xa xôi cách trở mà. Chắc anh chị nó ở lại cũng buồn lắm.

Đâu đó trong suy nghĩ của nó chợt nhớ đến H. Hình như nó đang mong ngóng H, nó muốn gặp H, nó không thể diễn tả được cảm xúc của nó lúc này. Nó tính bụng ngày mai sẽ qua nhà H chơi, tối nay cứ ngủ nghỉ cho lại sức đã, mệt bơ phờ.

Đang lom khom chui xuống gầm giường để lấy đôi dép tổ ong vẫn còn để ở nhà, bỗng nghe thấy tiếng ai quen quen:

"T ơi... Dạ, con chào mẹ ạ!"

Đang chui gầm giường quét dọn, nghe thấy tiếng gọi, giật mình đầu nó va phải thành giường, đau điếng. "Chết tiệt!" nó chửi thầm, dám xưng con gọi mẹ, con nào mà láo toét thế không biết. Lại còn làm ông đây sưng cả đầu nữa chứ, hừm.

Vội vàng chạy ra thì thấy H đang đứng nói chuyện với mẹ, thấy nó H cười toe toét. Nó lại cảm thấy như bắt được vàng. Mà con bé này thiêng thật, mới nghĩ đến xong đã mò tới liền. Đi cùng H là Th. À, hiểu rồi.

"Đến đây làm gì?"

"Đến thăm mẹ." Đệt, muốn gặp nó thì cứ nói thẳng ra cho xong, lại còn bảo là đến thăm mẹ.

"Hở, mẹ nào? Đây là mẹ T đó nha!"

"Ờ, kệ người ta. Mẹ nhỉ?" Ớ, càng ngày càng láo nhá.

"Này, làm người ta sưng đầu này, đuổi về bây giờ!" Nó cố tình đổi chủ đề.

"Đâu đâu, xem nào."

...

"Ui, sưng to như... hạt cát ấy nhỉ?" Tưởng H biết lỗi, ai dè lại trêu nó.

"Hở... Thế thì chơi với mẹ đi, T vào ăn cơm." Nó tỏ vẻ bất cần.

"Haha, coi kìa..." Nghe H cười xong nó thấy quê quá.

Sau đó, cả hai vào bàn ngồi nói chuyện, hỏi han đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Chả hiểu sao hôm nay nó lại là đứa đỏ mặt nhiều hơn chứ, toàn bị H trêu thôi. Mà cũng lạ thay, hôm nay H không hề nhắc gì đến chuyện của nó trong đó. Có lẽ H là người dứt khoát, bỏ qua là bỏ qua luôn.

Cuộc đời nó như một trò chơi vậy. Hạnh phúc và niềm vui cứ thế trôi đi.

Đến tầm gần 10h thì H với Th cũng về vì cũng khá muộn rồi (ở quê, 9h tối đã được coi là muộn lắm rồi). Trước khi về, H còn hẹn sáng mai sẽ qua nhà nó chơi. Hic, nó thì có sắm sửa gì đâu chứ. Nhà nó từ trước đến giờ Tết vẫn cứ đơn giản vậy thôi mà. Hôm nay nó để ý thấy mẹ có vẻ quý H lắm.

Sáng hôm sau, nó ngủ dậy được một lúc thì H đã tới nhà nó rồi. Chợt nghĩ, làm con trai mà chán thế, toàn để con gái tới trước. Thôi thì cũng đành cầm xe H đi vậy. Chứ nhà nó lấy đâu ra xe.

"Nè, biết đi không đó?"

"Hì, biết mà." Nó cười.

Leo lên xe, công nhận là xe ga khó đi thật. Trước đó nó mới đi một lần nhưng là cái cup 50 của ông hàng xóm. Mà cup 50 thì khác gì xe đạp đâu.

Loạng choạng một lúc thì nó cũng chạy coi như là tạm ổn. Gió lạnh nhè nhẹ thổi vào mặt nó, vờn lên mái tóc H. Đang đi ngon lành thì nó giật thót mình.

"Gì vậy?" H hỏi.

"Không quen." H vừa vòng tay ôm nó từ phía sau. Cảm giác thật lạ lẫm, chưa bao giờ chở con gái, càng chưa bao giờ được ôm trong hoàn cảnh như thế này.

"Người ta nhìn, ngại." Nó nói tiếp.

"Nhưng H lạnh." Trời ạ, ngồi sau mà còn kêu lạnh, lại còn mặc cái áo ấm chắc dày gấp đôi nó. Nhưng nghe cái lý do đó, nó cũng đành im lặng chạy tiếp (nghĩ bụng cũng sướng, hớ hớ).

Trên đường, thỉnh thoảng hai đứa mới nói với nhau vài câu vì còn bịt khẩu trang, đường mùa đông lạnh mà.

Bỗng nó thấy ấm ấm ở bên má. Thì ra H đã đặt cả cằm lên vai nó. Má chạm má. Lại còn vụ này nữa sao? Nếu thằng V mà thấy cảnh này chắc nó không sống nổi đến Tết mất. Hứ! Nhưng kể ra cũng ấm hơn thật.

Xuống siêu thị, nó chả mua gì cả, còn H thì mua bao nhiêu là thứ. Nó nghiễm nhiên trở thành thằng "cu-li" bất đắc dĩ. Chả hiểu sao mà mua sắm được lắm thế. Trời ơi, nặng quá bà cô ơi.

Đến tận 2 giờ chiều, H mới chịu buông tha cho cái siêu thị. Đang xách đồ xuống xe, tưởng được về rồi thì H lại đòi đi ăn, con gái đúng là lắm chuyện thật đó.

"Đi ăn đi!"

"Thôi, muộn rồi, về thôi."

"Mới 2 giờ đã muộn gì. Đi ăn đi mà!"

"Ờ... thì đi ăn."

Lượn lờ một lúc, nhìn cái gì H cũng muốn ăn, nhưng rốt cuộc lại chui vào một quán bún Huế ở đường Ngư Hải. Theo mọi người nói thì quán này ngon lắm, nhưng sợi bún lại bé tí, chả giống bún Huế gì cả. Ăn xong, nó quyết tâm phải về ngay, không thì bà này lại sinh chuyện mất.

Lúc đi về, đang tung tăng trên đường thì một chiếc xe máy áp sát, có vẻ hung dữ. Trên xe là hai thằng trẻ trâu.

"Ê, xe con H!"

... Ai vậy ta?

"Hả, thằng T kìa. Bọn mày tính ra ở riêng à?" Đậu má, chúng nó trêu đểu nó chứ gì. Nó cười trừ, còn H thì giơ nắm đấm lên hù dọa. Giờ nó mới để ý, người ngồi sau là thằng V. Chết mẹ nó rồi.

"Chết nha, mai bọn bây nổi tiếng cho coi. Haha!" Chắc là dọa nó thôi. Hừm, cứ thử đi. Thằng V thì ít nói, có vẻ nó không vui. Nhìn nó có vẻ gì đó không lành.

Chủ yếu là H nói chuyện với bọn đó. Nó cứ chăm chăm lái xe, nó chủ yếu để ý đến thằng V đang ngồi sau. Nó nghĩ bụng, không biết nó phải ăn nói thế nào với V đây.

Đi thêm một đoạn rồi cuối cùng cũng thoát được hai đứa đó. Về đến nhà, nó vẫn chưa hết bàng hoàng. Mà thực ra có cái gì đâu mà phải bàng hoàng nhỉ?

"Thôi, H về luôn đi kẻo muộn."

"Này, cái này T cầm lấy." H đưa cho nó một cái túi to, nó tò mò hỏi:

"Hả, cái gì đây? Thôi, không nhận đâu."

"Có phải cho T đâu, đưa cho mẹ đấy."

Nó đang định mở ra xem thì H đã quay xe phóng đi mất. Nó ú ớ: "Này... Thôi... Mai T qua chơi nhé!"

Vừa đi nó vừa mở túi ra xem. Thì ra H mua cho mẹ nó một cái khăn quàng cổ. Nhìn cũng đẹp thật. Con bé này chu đáo quá. Nó cảm động thật sự rồi đó. Nhưng giờ về nó phải nói sao với mẹ đây? Nó đưa cái khăn cho mẹ, rồi kể lại mọi chuyện một cách thành thật. Mẹ nó cũng ậm ừ rồi nói đại khái là lần sau đừng làm phiền người ta nhiều quá. Nó thì mệt rã rời, lao vào nhà đánh một giấc đến tối mịt.
 

Đề xuất Tiên Hiệp: Dị Thú Mê Thành (Dịch)
Quay lại truyện Em đã là thiên thần
BÌNH LUẬN