Logo
Trang chủ

Chương 10

Đọc to

8 giờ nó mới dậy, lật đật xuống bếp kiếm cái gì đó bỏ bụng. Bố mẹ nó đã ăn cơm trước rồi, lúc nó xuống thì bố đang ngồi bên bếp lò nấu bánh chưng, mẹ nó thì đang quay thịt. Ngày Tết, thức ăn lúc nào cũng sẵn sàng.

Nó vừa ăn vừa ngồi cạnh bố nói chuyện. Bố hỏi han tình hình học hành trong đó, nó không dám nói thật. Nó cũng biết ở nhà bố mẹ khó khăn thế nào, không biết những năm tới lấy gì nuôi nó ăn học nữa. Hai bố con ngồi tính toán, vị chi học kỳ 1 của nó ngốn hết 10 triệu (vào thời điểm đó, 10 triệu là một khoản tiền rất lớn, với gia đình nó còn lớn hơn nhiều). Nó biết ngoài anh chị, các dì thì bố mẹ đã phải đi vay mượn. Lúc này nó mới thấy xấu hổ vì công ơn bố mẹ nuôi dưỡng nó.

Ăn xong, bố nó đi hút thuốc lào, sang nhà hàng xóm chơi. Nó quay sang ngồi với mẹ, ôm mẹ vào lòng. Mẹ nó gầy gò quá, cái thân hình gầy này đã vất vả chắt chiu cho nó bao nhiêu năm qua để nó ăn học.

"Mẹ, con sẽ cố gắng thành người để gia đình mình không phải khổ nữa." Nó vừa ôm mẹ vừa nói, mẹ vẫn chăm chú vào nồi thịt, mắt nó cay cay. Nó tự hứa sẽ làm tất cả để thành đạt, để không làm bố mẹ buồn lòng.

Ngày hôm sau, nó dậy sớm hơn. Nó định đi chợ cùng mẹ, rồi về quét dọn nhà cửa, lau chùi ấm chén. Tối nó sẽ sang nhà H., tiện ghé nhà Th. luôn.

Đi chợ với mẹ, mẹ mua từng củ hành cũng mặc cả từng đồng, nhiều khi nó giục mẹ mua nhanh còn về, mẹ nó bảo "Mặc cả chứ con, không lại mua đắt, phải tiết kiệm con ạ". Nó lại thấy buồn, không phải buồn vì hoàn cảnh gia đình, mà buồn vì chính nó, đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền của bố mẹ. Dường như, cái Tết này giúp nó thấm thía hơn tất cả công ơn bố mẹ dành cho nó.

Về ăn cơm, dọn dẹp xong xuôi cũng đến lúc nó qua nhà H. Nó dắt con xe Phượng Hoàng vi vu. Chiếc xe vẫn như ngày nào, đạp nghe cộp cộp vui tai.

Trời Tết tối om, lại khá lạnh. Co ro đạp xe, tới nhà H. thì cả nhà hình như vừa ăn cơm xong đang ngồi ở phòng khách. H. chả thấy đâu. Nó dắt xe vào.

Chào hỏi cô chú rồi ngồi nói chuyện. Cô bảo H. vừa đi với Th. và thằng V. Nó gật gật rồi nói chuyện tiếp. Nói chuyện một lúc thì H. với Th. về. Có thêm cả thằng V. nữa.

Nhìn thấy H., nó cười tươi chào đón. H. cũng đáp lại nó bằng một nụ cười tươi không kém.

"Đi đâu về đấy?"

"Đi qua nhà Thảo."

"Thảo về hôm nào? Mà qua làm gì thế?"

"Qua chơi tí, nó vừa về lúc sáng." "CLGT con này làm cái gì mà giờ mới về nhỉ?", nó thầm nghĩ.

"Hả? Sao nó về muộn thế?"

"Ờ, H. cũng có biết đâu. Hì... mà đến lâu chưa?"

"Lâu rồi, sắp về rồi."

"Ở lại thêm tí, có mấy đứa ngồi nói chuyện cho vui."

"Muộn rồi mà."

"Ở lại đi mà, tí tí thôi..." Vừa nói H. vừa làm bộ nhìn rất đáng yêu, nó cũng xiêu lòng, nhưng thằng V. có vẻ bực ra mặt, nhưng hắn vẫn im lặng.

Nói chuyện một lúc thì cũng đến giờ về. Trời lạnh thế này mà đạp xe ra đường thì chết mất thôi.

Chào hỏi xong xuôi rồi nó cũng lao đi trong màn đêm giá rét. Nghe hoành tráng quá. Nghe đâu thằng V. cũng về luôn.

Đi được một lúc đến giữa đồng thì ở đâu có hai chiếc xe máy áp sát. Chưa kịp xem có bao nhiêu người thì có một thằng ngồi sau đạp nó một cái vào hông, xe nó lắc lư, sắp ngã thì nó dính thêm một dùi cui vào mạng sườn nữa. Nó ngã nhoài xuống đường, tụi đó cũng dừng xe, phi tới đạp liên tiếp vào người nó, vào mặt nó. Nó bất lực chỉ biết lấy tay che đầu lại. Xử xong xuôi nó, nó nằm co ro giữa đường, có một thằng nhìn trẻ trâu (lần này nó nhớ rõ mặt, chỉ không biết ai) cúi xuống hăm dọa nó:

"Thằng C. chó! Thằng mất dạy!"

"Mày lo cái thân mày đi. Khôn thì tránh xa con H. ra."

"Mẹ, đũa mốc đòi chòi mâm son à? Lo nuôi cái thân mày đi con!"

Nói xong bốn thằng đó phóng xe đi về hướng ngược lại, để lại mình nó giữa đêm lạnh giá. Nó ngồi nhìn màn đêm mà chẳng biết nói gì, kêu gì, than gì. Chân tay nó tê tái tím bầm, mặt mũi nó xây xước, máu chảy trên môi nó. Chẳng lẽ nghèo thì không được đến nhà gái chơi sao?

Nó dắt xe đi về... cười mỉa mai sự đời...
 

Đề xuất Tiên Hiệp: Võ Đạo Độc Tôn
Quay lại truyện Em đã là thiên thần
BÌNH LUẬN