Tối hôm đó, đang ngồi xem tivi với ông anh thì mẹ bảo mình qua kêu em L qua ăn tối vì bác Q phải có việc đột xuất ở dưới quê nên phải đi gấp, chắc sợ em ở một mình buồn rồi ăn uống không đầy đủ được, cũng tội em thật, ba đã không còn rồi mà suốt ngày cứ đi suốt thế này thì em bệnh là phải, thế nên mẹ vừa gọi là mình gật đầu cái rụp liền, tắm rửa đâu đó xong xuôi rồi phóng nhanh qua nhà em ngay, ủa, mà cũng lạ, em làm gì mà cửa nhà mở toang hoang thế này chứ, con Lu cũng chẳng thấy đâu, kiểu này mà có ăn trộm hay thằng yêu nào mò vào giở trò đồi bại thì sao, ẩu thật…
– L ơi L, mình qua rồi nè. – Mình chạy đến phòng khách rồi kêu lớn.
– ……….
Lạ nhỉ, cũng chả thấy ai trả lời, em đi đâu rồi, nhà cửa trống trơn, mình tìm khắp nhà mà cũng chẳng thấy ma nào đâu, cửa lại không khóa, không lẽ mới tối mà em lại đi ra ngoài rồi sao…
Mình loay hoay lên lầu tìm thử lại một lần nữa rồi đi xuống cầu thang, bây giờ chỉ còn một phòng tắm là mình chưa kiểm tra thôi, đây rồi, đi hết cái hành lang này là tới… hê hê…
-…….
– L ở trong ấy hả, mình N nè – Vừa đến là mình nghe có tiếng nước chảy róc rách nên chắc chắn 9/10 là em ở trong đó…
-…………..
– Ê… này… có thì lên tiếng cho mình biết với…..
– ……………
– Hú…ú….@@…….
Haizz…. lại không có ai trả lời, rõ ràng mình nghe tiếng nước chảy kia mà, cái quái gì vậy, không lẽ em đang tắm nên ngại không lên tiếng… @@………. tình hình này thì không ổn cmnr….
Cố định thần trở lại, mình rón rén bước lại gần hơn, phía bên ngoài gió từ đâu cứ ùa vào lạnh cóng làm thanh cửa nhà tắm cứ đưa qua đưa lại rồi kêu cót két, nhà lại chẳng có ai khiến mình hơi run, nếu là em thì chắc chắn cánh cửa kia cũng phải đóng kín bưng lại rồi, còn đằng này lại mở toang hoang như thế, không lẽ lại là ăn trộm, mà khoan đã, ăn trộm thì lên lầu lấy đồ là được rồi chứ zo phòng…. tắm làm gì… chẳng lẽ………
– Rầm!!!!!!!!!!!!!
Cánh cửa tự nhiên xô ầm vào tường khiến mình như giật thót người lại, tay vớ đại lấy cái chổi quét nhà ở dưới sàn, vừa đi tới, vừa quát:
– Ai… thằng nào đang ở trong đó……..
Nhà em và mình ở ngoại thành nên nhà cửa cũng chẳng san sát với nhau mấy, có ma hay ăn trộm ở nơi vắng vẻ như thế này thì cũng không có gì khó hiểu, hai nhà lại gần biển nên gió càng lúc càng thổi mạnh hơn, cứ rú lên từng cơn rồi ùa mạnh vào khiến cánh cửa phòng tắm cứ liên tiếp xô ầm vào tường, mình chả dám bước tiếp, hai bả vai thì còn đau nên cứ tung cây chổi lên mà quơ loạn xạ, lúc đó thần hồn có biết gì đâu, lại nghe có tiếng ai bước vô ngoài phòng khách, mình toát hết cả mồ hôi hột, vừa định thần chạy ra thì đã thấy em L đang nhìn mình bằng ánh mắt ngạc nhiên tột độ.
– Ơ… N
– Có……. có ma – Mình vừa lắp bắp vừa kéo tay em lại ôm chặt luôn.
– Ma ở đâu.. N đùa à? – em vẫn đứng yên, bình tĩnh hỏi.
– Trong… phòng tắm..
Hai đứa tự dưng sững người lại nhìn nhau, không gian chợt yên ắng đến nỗi mình chỉ còn nghe tiếng nước chảy róc rách, đang không biết làm gì thì em bỗng sờ tay lên trán mình.. cười cười rồi phán hẳn một câu..
– N bị ảo rồi đó, thời này thì làm gì còn ma cỏ nữa……
– Ơ…… chứ….. rõ ràng.. mình nghe… có tiếng.. nước chảy mà
– À, cái đó là do nãy mình ra ngoài gấp quá nên không khóa cửa, với lại cũng xuống dưới kia mua ít thuốc tẩy về ngâm quần áo thôi, chắc lại để nước tràn bồn rồi, N ở đây hem, để mình đi khóa lại………
Em cười rồi chạy vô phòng tắm, ít phút sau mình mới thấy em trở ra, mà em cũng kì, đi đâu cũng phải khóa cửa, khóa nước cho cẩn thận chứ, làm mình hết cả hồn, cứ tưởng là gặp ma thật, may chứ không cũng đứng tim chết cmn rồi……..
– Hì, xong rồi đấy.
– Ờ – Mình gật đầu rồi vυ"t nhẹ mồ hôi trên trán.
– Mà mới tối mà N qua đây làm gì thế, định âm mưu giở trò đen tối gì à. – Em nhìn mình cười ẩn ý.
– Hả…… bậy…….. mẹ mình nói L qua ăn tối đấy, đi thôi – Mình ấp úng rồi đi ra ngoài phòng khách
– Vậy N ra đợi mình tý, giờ phải đi tắm cái đã, qua gặp bác gái mà dơ thế này thì đâu có được.
– Ừm.
Mình không nói gì thêm chỉ gật đầu rồi ra phòng khách bật tivi lên xem, được một chốc thì em cũng tắm xong, chờ em khóa cửa xong xuôi thì 2 đứa cùng qua nhà mình, lúc này mình thấy em cười nhiều lắm, chả như lúc sáng, mặt mày buồn thiu rồi nói toàn những gì không đâu, mình nghe mà cũng não cả ruột.
– Ũa.. L qua rồi đó hả cháu………
– Dạ………….-em gật đầu lễ phép.
– Mà mẹ cần con phụ gì không – Có em nên đột nhiên mình siêng bất tử vậy mà.. hề hề…
– Thôi, 2 đứa ngồi đi, mẹ dọn cũng sắp xong rồi.
Đợi ba và ông anh mình xuống thì cả nhà cùng nhau ăn cơm, mọi hôm nhà có 4 người nên cũng ảm đạm, cứ ai ăn phần nấy, cũng ít nói chuyện với nhau, hôm nay tự nhiên có em thì không khí gia đình vui lên hẳn, mẹ mình thì vừa ăn vừa cười suốt, chắc cũng ham có con dâu rồi đây mà…
– L ăn đi con, đồ ăn còn nhiều lắm. – mẹ mình vừa nói vừa gắp cho em miếng thịt gà to bổ bố.
– Dạ, cháu cảm ơn, mà bác làm thế nào nấu ngon thế ạ, chỉ con với được không – Em cười cười hỏi.
Cơ mà em nói câu này cũng đúng thật, xưa nay cái gì thì không nói chứ riêng khoảng nấu ăn thì khó ai vượt được mẹ mình lắm
– Tưởng gì, chứ chuyện đó dễ ợt, ít bữa con qua, bác chỉ cho – Mẹ mình gật đầu cái rụp.
– Dạ
– Hà hà, thế là sau này thằng N sướиɠ ha – Ông anh mình đang ăn cũng tự nhiên quay sang mình cười đểu thấy rõ.
– Ơ… là sao anh… – Mình đơ mặt ra vẫn chưa hiểu mô tê gì sất
– Thằng này, sắp đi trước anh mày rồi còn hỏi nữa. – Ổng hấp háy mắt.
Rồi không để mình kịp ú ớ gì ông anh mình quay sang em L , tiếp lun ..
– Thế sau này hai đứa ra đại học, có tính tiến tới lun không đấy…….
– Hì…. cái….này thì em cũng chưa …biết nữa – em đỏ mặt đáp.
– Hay là học xong cấp 3 rồi làm luôn, sớm sinh baby cho ba mẹ có cháu bồng, phải không mẹ…..
– Cái thằng… ăn nói bậy bạ, thôi ăn đi – Mẹ mình đánh vai ông anh cái bốp, chắc sợ em L đâm ngượng
Mình lúc này cũng chỉ biết dúi mắt vào tô cơm chứ chẳng nói năng gì được, mẹ và ông anh cũng thật là, ăn thì cứ ăn sao đem mấy chuyện tế nhị này đem ra nói, khiến bây giờ mình cũng chả dám nhìn thẳng vào mặt em,… hic…
Chỉ riêng có ba mình là không quan tâm đến chuyện này lắm, ông chỉ lo lắng cho cánh tay đang băng bó của mình thôi, im lặng một lúc lâu rồi bỗng nhiên ông lại nhìn mình hỏi.
– Còn thằng N sao rồi, vết thương đã lành hẳn chưa đấy…….
– Dạ, cũng đỡ rồi, cỡ tuần sau zào bệnh viện lại tháo băng là được. – Mình đáp..
– ừm, vậy mày có biết ai đã đánh mày ra nông nỗi này không… – Ông kiềm giọng
– Con cũng không chắc, chỉ nghi nghi thôi, với lại cũng chưa có bằng chứng, sao làm gì tụi nó được…
– Tao nói trước đấy, không biết vì lý do gì, lần sau mà còn gây sự với ai mà để diễn ra tình trạng như thế này thì tao không tha cho đâu.
Nói rồi, ba mình quay sang em L.
– Con để ý nó jum bác nhé, tính thằng này hiếu thắng lắm, có con kèm cặp thì bác mới yên tâm được.
– dạ.. con biết rồi……….
– ừm, vậy thôi, cả nhà ăn cơm nhanh đi, gần 8h rồi đấy.
Tính ba mình là vậy các bác ạ, nhìn bề ngoài thì ông có vẻ rất nghiêm khắc chứ thật tâm ông cũng thương mình lắm, không nhờ ông uốn nắn từ nhỏ thì chả có thằng N như ngày hôm nay, chẳng còn háo thắng, tự cao, coi bản thân mình là trên hết nữa……. mình bây giờ đã biết sống vì mọi người hơn, tính cũng trầm tĩnh hơn, và quan trọng hơn là đã trưởng thành hơn sau rất nhiều sóng gió của cuộc sống.
Ăn cơm xong, mình và em xin phép ra ngoài, tự nhiên lúc này lại thích đi dạo một vòng cho tan hết đi những mệt nhọc của đời sống thường ngày, hai đứa men theo đường chính, đi thẳng ra biển, gió mỗi lúc một mạnh hơn nhưng với mình chỉ cần được nắm tay em như thế này thì chả có gì là không thể hết.
– Đằng ấy…. lạnh không.
– Hì không… còn N?
– Cũng không… hì……..
Hai đứa ngồi bệt xuống bãi cát, nơi gần những cơn sóng vẫn xô từng đợt vào bờ biển, em tựa đầu vào vai mình, đâu đó từng làn gió lại ùa vào mang làn hương tóc em bay ngây ngất, đã bao năm rồi nhỉ, mình mới lại có cái cảm giác yên bình như thế này…… bây giờ, mình chỉ muốn đặt nhẹ một nụ hôn trên bờ môi ngọt ngào ấy, thỏ thẻ qua từng hơi thở rằng… không biết từ bao giờ, mình…………….. đã yêu em hơn chính cả cuộc sống này……….
Em nhỏ bé lắm, ừ, mình biết, yếu đuối lắm, ừ, mình cũng biết, vì vậy mình muốn che chở cho em, cùng em vượt qua những khó khăn của cuộc sống, mình không hứa rằng sẽ cùng em đi hết quãng đường đời còn lại nhưng chắc rằng nếu một ngày nào đó, vì với một lý do bất kì gì , em không còn ở bên mình nữa, thì mình cũng chẳng còn động lực nào để đi tiếp quãng đường ấy nữa…
– L này…
– Hỡ……
– ………..
– Anh….. yêu em………
– …………..
Bản nhạc my love vẫn vang lên ở đâu đó thật nhẹ nhàng, không biết tự bao giờ mình lại có thói quen này, cứ mỗi khi buồn hay nhớ em là lại bật nghe lại bài hát ấy… đơn giản đây là bài đều cả đều thích.. vẫn những ca từ quen thuộc nhưng mỗi lần nghe lại mình lại cảm thấy từng cảm xúc khác nhau và xin hát lại cho em nghe một lần nữa để khắc ghi vào con tim mình và sau này dù có đi đâu mình cũng không thể nào quên được… hình bóng của người con gái thân yêu, một người mà mình đã yêu rất nhiều, bây giờ và cho dù có đi hết cả cuộc đời này.
‘’ Này em yêu ơi, lòng anh chơi vơi, nỗi buồn ngập đầy trong tim,
từng ngày một mình, còn ai kia ơi sao xa rời,
vì sao em đi, vì sao em quên, hãy nhớ những lúc yêu đời,
ngày ngày tình mình ngồi ca bên nhau tay nắm tay hoyee…
người hỡi tình em ,anh xin giữ mãi trong tim,
sẽ mãi cất tiếng hát cho người yêu thương…
hỡi em yêu anh mang cho em,
khúc ca vui luôn trao về người, bao ánh dương sáng lên
tình sẽ thơm nồng thắm tươi, người ơi,
chốn bao la anh đi cùng em, đến nơi ta cảm thấy yên vui,
nơi biển xanh bao la, là chốn thiên đường hát ca, em yêu…
có em trong vòng tay, mình mãi bên nhau nồng say và nói với nhau lời yêu, ta sẽ bên nhau một đời…’’
Anh yêu em….. nhiều lắm……….. L ạ…………..