Hai đứa ngồi lặng im nhìn biển đêm một hồi lâu, mình cũng không biết ẩn sau cái màn đêm thăm thẳm ấy là cái gì khác nữa, chỉ tưởng chừng như nó dài vô tận. Gió biển càng lúc càng thổi mạnh hơn, lâu lâu lại đem làn hơi nước ùa vào lạnh cóng, em co rúm người lại, chân tay khẽ run lên. Em yếu lắm, sợ về rồi cũng đổ bệnh như hôm bữa nên mình vội kéo tay em đứng dậy ngay.
– Thôi về L, gió lạnh lắm.
– Ừ…hì…
Em gật đầu cười gượng gạo rồi hai đứa đi một quãng cũng gần về đến nhà, tự nhiên thấy quán hủ tiếu bên kia đường mình lại thích dẫn em vào đây hơn. Thật các bác ạ, trời lạnh như thế này mà vô làm một tô hủ tiếu thì còn gì bằng nữa.
– Ghé vào đây, ăn một tô rồi về nha – Mình kéo tay em lại.
– Ơ…nhưng mới ăn cơm xong mà N – Em đáp vẻ ngập ngừng.
– Thì ăn một tô cho ấm bụng thôi, giờ mà về mình cũng chả biết làm gì, chán lắm.
Thấy mình ra bộ thê thảm nên em cũng chẳng từ chối, loay hoay tìm chỗ một hồi thì hai đứa chọn một bàn ở cuối góc rồi ngồi xuống. Người ăn cũng khá đông, toàn trạc tuổi như mình, ai cũng cắm cúi giải quyết cho xong tô hủ tiếu trên bàn để còn về sớm, chỉ riêng có hai con bé bàn bên cạnh vừa ăn vừa cười nói vui vẻ lắm, mà mình để ý nhìn hai em nó cũng khá xinh, vóc người nhìn hơi nhỏ nên cỡ lớp 10 là cùng.
– Cho tụi con hai tô đặc biệt nha cô.
– Ừm, vậy hai đứa chờ chút, cô làm liền đây.
Cô chủ quán cười rồi mở nồi nước lèo làm khói trắng bay nghi ngút, chưa ăn mà đã thấy thèm rõ dãi rồi. Mình chỉ biết ngồi đực mặt ra và cũng như thói quen cũ, em im lặng một chút rồi lấy khăn giấy lau đũa ở trên bàn rồi đưa cho mình một đôi, cười cười rồi lại hỏi:
– Hì…N sao thế, dẫn mình vào đây rồi ngồi thẫn ra như thế à?
– Hả…đâu có, tại trời hơi lạnh thôi – Mình cười nhạt, khẽ vén cổ áo lên vì lúc này trời cũng khá lạnh.
Hai đứa nói đến đây cũng tự nhiên im lặng một lần, em khẽ xoa hai bàn tay vào nhau, lâu lâu lại đưa mắt nhìn ra biển rồi lại thở dài, mình cũng chẳng biết em đang có tâm sự gì nữa, cũng không ngại hỏi vì tính em trước giờ khó hiểu lắm, có chuyện gì buồn cũng chẳng bao giờ kể cho ai nghe, cứ giấu kín trong lòng, cả mình dù là bạn trai của em mấy mươi năm trời rồi mà vẫn không phải là ngoại lệ.
– L sao thế, bộ có chuyện gì buồn à? – Mình gặng hỏi nhưng em vẫn im lặng, không nói gì.
– …
– L còn giận mình hả…ơ…sao thế?
– Mình…xin lỗi – Em nghẹn nghẹn nói.
– Nhưng sao lại xin lỗi, L có làm gì đâu.
– Không phải…nhưng…mà…hức.
Một giọt nước mắt rơi dài trên má em khiến mình như chết đứng tại chỗ, sao em lại như thế, đang vui mà tự nhiên lại khóc, em khó hiểu thật. Mình dù chưa hết bàng hoàng với những gì đang xảy ra nhưng vẫn cố kìm người lại, trên môi nở một nụ cười vô cùng nhạt nhẽo.
– Có gì mà L phải khóc, người ta đang nhìn mình kìa.
– Hic…mình…xin lỗi, nhưng không…hiểu sao lại cầm lại…không được…hức…– Em khẽ lau nước mắt.
Cũng như bao nhiêu lần trước, lần này thấy em khóc mình cũng chả vui vẻ gì, mà nếu giận mình thì em phải nói ra chứ, cứ khóc rồi im lặng thì ai mà biết được.
– L bình tĩnh, có gì nói rõ cho mình nghe, được không?
– Mai…chắc mình…không còn ở đây được nữa rồi…– Em nói câu này mà mình cứ tưởng như sét đang đánh ầm ầm bên tai.
– L đùa à, không ở đây thì ở đâu?
– …
Em lại im lặng, không trả lời, mình cũng chả kịp hỏi gì thêm vì lúc đó, cô chủ quán liền bưng hai tô hủ tiếu đặt lên bàn, mỉm cười nhìn hai đứa.
– Hủ tiếu đây, hai đứa ăn ngon miệng nhé.
– Dạ, cháu cảm ơn, bao nhiêu vậy cô?
– 20 ngàn cháu ạ.
– Dạ, cho cháu gửi.
Mình lấy tiền đưa cho cô rồi đẩy tô hủ tiếu về phía em.
– L ăn đi, kẻo nguội giờ…
– …
Ăn chừng được nửa tô thì em cũng thôi không khóc nữa, mình cũng thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, không biết đã có chuyện gì xảy ra mà hôm nay nói bao nhiêu là chuyện khó hiểu, ừ, mà chắc em nhạy cảm quá thôi, chứ đời nào có mấy chuyện đó.
– Về thôi.
– Ừm,…N…đợi mình…chút.
Hai đứa về nhà thì cũng gần 9h hơn, may mà đèn nhà mình vẫn còn sáng, trời khá lạnh nên mình và em cũng tê cứng hết chân tay rồi sức đâu mà đi nữa, đang định bước vào nhà thì em bỗng chạy lại ôm chặt mình, rồi lúc đó nói cái gì mà mình cũng chả nghe rõ.
– Hôm nay…N xin bác gái…ngủ lại nhà mình một đêm nghe…được không?
– Hả…L…nói…cái…gì…
*****************
p/s: Tối nay mình post một chap 18+ này vì có một số lí do nhất định, tất nhiên mình vẫn giữ lời hứa là sẽ up 5 chap liên tiếp cho các bác. Hiện tại mình cũng viết đến chap 22 rồi, tuy nhiên chưa úp lên được vì còn phải thảo lại một vài chi tiết quan trọng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến diễn biến truyện sau này, vì vậy 5 chap sẽ được úp vào 7h tối ngày mai thay vì hôm nay như dự kiến, kính mong các bác lượng thứ và thông cảm cho mình. Tết rồi nên còn nhiều công chuyện lu bu lắm, lại thêm lo chuyện tình cảm với em L nên mình bù đầu cả lên, chả tập trung vào được chuyện gì, chắc phải mau mau khăn gói về quê ăn tết sớm mới được quá…haizz…