Logo
Trang chủ
Chương 26

Chương 26

Đọc to

Mình và bé My về đến nhà thì mưa cũng dần tạnh hẳn, chỉ còn lác đác vài ba hạt bay bay nhưng cũng đủ để làm cả không gian như lạnh buốt cả người, mình cười nhạt rồi khẽ cúi đầu chào con bé:

– Anh vô nhà nghe… em ngủ ngon.

– Ừm, mai chắc em cũng lên trường anh làm thủ tục nhập học luôn.

– Nhưng… em định xin vô lớp chọn học à?

– Dạ… lớp 10A1…

– Ờ, vậy cũng tốt, thôi, anh vào nhà trước đây, trời lạnh quá.

– Hì… bai anh.

Tạm biệt bé My xong, mình vừa bước vào nhà thì gặp ngay ông anh ở phòng khách, hai thằng ngồi tán chuyện một hồi thì ổng cũng vỗ vai mình an ủi:

– Dù sao thì em L cũng đi rồi, mày đừng buồn nữa, ít bữa rồi thể nào em nó cũng về thăm mày, tao tin chắc là như thế.

– Dạ, cảm ơn huynh, vậy thôi, đệ lên phòng trước.

– Ừm, mà phần của mày tao để trên gác ấy.

– Dạ, em biết rồi.

Lên phòng, mình nằm vật ra giường, lúc ấy cũng định gọi cho em Ly để hỏi hết mọi chuyện nhưng lại thôi, nếu đúng như lời bé My nói trước đó là ba em Ly không bị phá sản thì đầu đuôi mọi chuyện là như thế nào, tại sao em lại phải nói dối để xa mình chứ?

Rồi lúc đó không biết suy nghĩ thế nào mà mình lại gọi điện cho bác Q, chuông đổ một hồi lâu rồi mới có người nhấc máy.

– A lô.

– Dạ, con N nè bác – Mình nói ngay.

– Ừm, có chuyện gì không cháu? – Bác Q hỏi.

Mình im lặng một chút rồi mới ngập ngừng đáp.

– Cháu có chuyện muốn hỏi về Ly, bác có biết tại sao em ấy lại ra thành phố sống không ạ?

– Bác cũng không rõ, nó bảo là muốn sống với ba nên chuyển ra ngoài đó, bác làm cách nào cũng không ngăn lại được.

– Vậy còn chuyện công ty ba em bị phá sản, chuyện này có thật không bác?

Mình cố nén người lại khi hỏi câu này.

– Riêng chuyện này thì cũng nghe man mán là ông ta gặp đôi chút khó khăn trong việc xoay xở vốn liếng chứ phá sản… thì không cháu ạ.

– …………

– Mà cháu gọi cho Ly hỏi rõ đi, giờ này chắc nó cũng chưa ngủ đâu.

– Dạ, cháu biết rồi, cảm ơn bác.

Mình gật đầu chào bác Q một lần nữa rồi dập máy, trong lòng tự nhiên cũng nặng nề đi hẳn, vậy sự thật em Ly xa mình vì cái gì mới được, không phải vì ba em phá sản, cũng không phải em không còn yêu mình, nhưng tại sao… mình thật sự không hiểu.

Em đi rồi, những thứ mà với mình từng coi là vô giá bây giờ cũng không còn nữa, chỉ còn mỗi cây ukulele, quà em tặng mình hôm Noel, mình vẫn chưa hề dám động tới, có lẽ nó sẽ nằm mãi trong chiếc hộp này, bởi nó là kỉ vật duy nhất, mình có thể giữ lại để lưu lại chút gì đó về hình bóng em vào trong tim của mình.

Và………………

..cũng không biết ở nơi xa kia ấy, bây giờ em đang sống ra sao, đã có cuộc sống ổn định hay chưa, nơi cuộc sống đô thị đông đúc ấy chắc em sẽ gặp nhiều khó khăn trong việc hòa nhập với nó, nhưng hãy cố lên em nhé, mình ở đây sẽ đợi, cho dù đến một ngày nào đó, trái tim mình không còn sức để đợi được nữa.

Thật, tình đầu lúc nào cũng đẹp……….nhưng buồn… lắm… các bác ạ…….
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN