Logo
Trang chủ
Chương 25

Chương 25

Đọc to

– Anh sao vậy, không đi à?

Bé My tự nhiên cũng khựng người lại khi thấy bộ dạng đầy thẫn thờ của mình, chắc em ấy cũng không khỏi ngạc nhiên nên vội tiếp luôn:

– Ê… này… anh không khỏe chỗ nào à?

– Hả… à không… tại anh hơi mệt… ừm… – Mình ngắt nửa câu, rồi lại chậm rãi bước tiếp.

– Thế giờ có vào trong kia không? – Con bé lại chỉ tay về quán hủ tiếu bên kia đường.

– Không, anh không đói.

Mình khẽ cười nhạt nhẽo, thật ra mình cũng đáp bừa vậy thôi chứ cũng muốn vào trong đấy lắm, nhưng không biết có cái gì níu lại khiến mình chẳng muốn bước tiếp, ừ, từ ngày em Ly đi đến giờ mình cũng chẳng còn cái thói quen ăn ngoài đường nữa, sợ cái cảm giác ấm áp đấy lại tràn về, rồi mình lại gục quỵ xuống mất.

Nhưng ngặt nỗi, bé My lại không biết điều này, nó cứ kéo hẳn tay mình lại, lâu lâu lại làm bộ đáng yêu rồi cứ cố lên giọng nài nĩ.

– Ăn một tô thôi mà anh, năn nỉ đó, đi mà, nha!!!!!!!!

– Đã… bảo là… không mà! – Mình đỏ tía mặt.

– Một tô thôi mà anh, nha.

Con nhỏ vẫn tiếp tục không chịu buông tha.

– Em bỏ ra đi, người ta nhìn mình kìa! – Mình bực mình đẩy thẳng em nó ra ngay.

– Hứ…

Thấy mình cư xử hơi quá lố, bé My cũng làm mặt lạnh rồi quay người đi, nhìn mặt con bé có vẻ khó chịu lắm, rồi suốt trên quãng đường ngày hôm ấy nó cũng chẳng nói mình câu nào, cứ im thin thít, mặc cho mình cố bu theo giải thích.

– Anh… xin lỗi… đừng giận nữa mà.

– ………

– Hay là lại quán đằng kia nha, chỗ đó cũng bán hủ tiếu ngon lắm! – mình tiếp tục dụ khị nhưng con bé cũng lạnh lùng gạt phắt ngay

– Hứ… ai thèm…

– Haizzz… chứ giờ em muốn anh làm gì…

– …………

Sặc, lại im lặng, sao con gái cứ thế vậy nhỉ, hết em Ly rồi đến em này cũng thế, số mình đúng là phải khổ vì con gái mà… hic…

Hai đứa đi một đoạn nữa thì bỗng nhiên trời đổ mưa, mưa to lắm, trút xuống hàng ngàn những giọt nước li ti làm trắng xóa cả phố biển, mình chỉ kịp kéo bé My lại núp ở mái hiên nhà bên cạnh, nhưng con bé vẫn cứng đầu không chịu nghe theo.

– Không đi là ướt ráng chịu nghe, đau xuống đừng có than à.

– Hứ… kệ em…

– Này…

– …………..

– Giờ… có đi không thì bảo! – Mình trợn mắt quát lớn rồi kéo tay con nhỏ đi luôn

– Thả… em ra… đau anh!

Kệ cho con bé la ó, mình cũng chẳng thèm bận tâm, cứ lôi thẳng vào mái hiên bên kia đường, con nhỏ ban đầu có vẻ bướng nhưng dần dần thấy thái độ hùng hổ của mình, nó cũng chẳng dám cãi lại nữa, cứ ngồi co rúm lại một chỗ, cũng chẳng thấy nói năng gì, chắc lại giận mình nữa rồi đây… haizz…

– Đưa tay anh coi nào! – mình kéo tay bé My vì tự nhiên thấy bàn tay con nhỏ đỏ tấy lên

– Anh… thả ra đi… đau em…

– Trời, đỏ tía lên rồi này, sao không nói hả…

– Á… đau anh! – bé My nhăn mặt la oai oái.

– Để yên… anh thổi… cho bớt đau này… phù… phù…

Mình cầm nhẹ lấy tay con bé rồi thổi phù phù vào chỗ tấy đỏ ấy, chắc tại hai đứa mới gặp nên mình làm xỗ sàng vậy khiến mới đầu thì em nó có vẻ khá ngượng, cứ đỏ mặt rồi cúi khẽ đầu xuống…

– Em là em họ của Ly hả, phải không? – thổi được một chốc thì mình lại hỏi.

– Dạ – bé My khẽ gật đầu, giờ thì con nhỏ chịu nghe lời mình hơn rồi… hề hề…

– Mà anh là gì của chị Ly vậy?

– Ờ, thì chỉ là… bạn trai thôi. – Mình đáp…

– Hì hì… vậy anh sướng nhất rồi nhé! – em ấy nhìn mình cười tủm tỉm.

– Ơ… sao lại sướng… – Mình lớ ngớ

Thấy vẻ mặt đầy ngu đần của mình, bé My chỉ khẽ cười nhạt rồi bĩu môi:

– … Anh khờ quá, anh không thấy chị Ly là người như thế nào à, vừa xinh gái vừa học giỏi, lại vừa nấu ăn ngon… anh là bạn trai chị ấy thì sướng nhất rồi còn gì nữa.

Rồi con bé cầm lấy tay mình, cười rồi tiếp:

– Mà anh thấy em thế nào, xinh bằng chị ấy không?

– Em… mà xinh đẹp gì… chỉ được cái nhõng nhẽo – Mình cốc đầu em nó.

– Hì… anh cứ đùa, con trai Sài Gòn còn phải xách dép chạy theo em đến hàng đàn kia kìa…

Nghe con bé nói khía mà mình cũng chợt phì cười, còn nhỏ mà tính ba hoa ra phết, chẳng thua gì ông anh trời đánh của mình… may mà hai anh em chưa gặp nhau, chứ gặp rồi thì chắc cũng lắm chuyện xảy ra các bác ạ.

– Ủa, mà anh có biết tại sao chị Ly lại bất ngờ chuyển lên thành phố sống không, em chỉ mới nghe bác hai nói nên không rõ lắm.

Con bé tự nhiên hỏi câu này làm mình giật thót cả người.

– Công ty ba chị ấy phá sản, nghe đâu giờ ông ta đang suy sụp lắm, nên Ly phải về lo cho ông ấy – Mình từ từ giải thích…

– Ơ… lạ nhỉ… rõ ràng hôm bữa trước khi về đây em còn gặp bác T mà, trông bác ấy vẫn bình thường chứ có gì là suy sụp đâu.

– Ý… ý em là sao? –

Mình sửng sốt đến cực độ.

– Chắc anh nghe nhầm rồi, bác T và bố em cùng gộp vốn thành lập công ty ở Sài Gòn, nếu bác T phá sản thì bố em phải biết chứ.

– Cái… em… nói cái gì?

Vâng, lại một lần nữa, mình như chẳng còn tin vào những gì tai mình đang nghe thấy, vậy rốt cuộc, nếu đúng như lời bé My nói thì cái ngày ấy, em Ly xa mình vì lý do gì mới được kia chứ?

– Em từ từ… kể rõ cho anh nghe nào – Mình cố nén bình tĩnh.

– Thật ra em cũng không rõ lắm, trước cái ngày mà em về đây thì em có qua nhà chào bác T, em thấy bác ấy vẫn cười nói như thường ngày, rồi còn dặn em về đó nhớ chăm sóc giùm cho chị Ly, thế mà về đây chị Ly lại chuyển lên thành phố, em cũng chẳng hiểu vì lý do gì.

Rồi đến đây con nhỏ cũng trầm hẳn người lại, đưa mắt nhìn theo những giọt mưa đang ngày càng thưa dần ấy, hệt như cũng có chung với mình một nỗi niềm gì đó.

– Em nghĩ chị Ly có cái gì đó giấu diếm, không muốn cho anh và em biết, nhưng anh đừng lo, em sẽ tìm cách hỏi bác Q, còn bây giờ thì… về thôi… tạnh mưa rồi anh ạ.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Ngôn Tình: Mộ Tư Từ (Bạch Nhật Đề Đăng)
BÌNH LUẬN