Vừa nghe thằng áo đen nói hết câu, tôi như sững người. Với cái tính khí giang hồ hiện rõ trên khuôn mặt nó thì chẳng thể trò chuyện tử tế với ai được. Nhớ hôm trước, sau khi tôi vừa quay gót "bốp" một phát vào mặt thằng nhóc kia là nó đã trợn trừng mắt lên định nhảy vào "chơi" tôi luôn. Nếu không có thằng kia can ngăn thì tôi thề là chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra, và ngày hôm nay hai thằng cũng chẳng phải đụng mặt nhau như thế này.
– Mày muốn nói chuyện gì? Hừm, mà tao với mày cũng chẳng có chuyện gì để nói ở đây cả. - Tôi nhìn nó cười nhạt nhẽo.
– Tao...muốn hỏi chuyện...về Ly?
Tôi cố thu nắm đấm, định nhảy lên đấm thẳng vào mặt thằng này, nhưng chợt thấy nó có chút gì đó đáng thương nên cũng cố kiềm chế lại.
– Mày biết...em ấy đi đâu không?
Đến lúc này thì cả bé My cũng quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên tột độ. Chắc em nó cũng chẳng biết chuyện quái gì đang xảy ra. Rồi con bé bỗng bám lấy tay tôi như muốn nói lên điều gì đó, nhưng lúc này tôi còn tâm trạng nào để nghe thêm thứ gì nữa.
– Em ấy đi Sài Gòn rồi, mày có muốn tìm cũng không được đâu.
– Nhưng...tại sao? Em ấy vẫn đang sống tốt ở đây mà. - Thằng áo đen run run hỏi tôi.
– Tao không biết. Mày muốn biết thì đi hỏi trực tiếp em Ly đi.
Tôi nói hết câu rồi vội kéo tay bé My ra chỗ khác. Nhưng lạ một điều là con bé lai cứ cố nhìn theo thằng áo đen không chớp mắt. Không lẽ...cái nhìn này...lại là...
– Này...em sao thế? Đi thôi.
– Dạ, em...biết rồi...
Con bé chỉ gật đầu lúng búng rồi để mặc cho tôi lôi đi. Lúc ấy, tôi cũng định hỏi thử xem có chuyện gì xảy ra với em nó không nhưng lại thôi. Cứ nhắm mắt đi thẳng, mãi cho đến hành lang thì tôi vội buông tay bé My ra vì lúc này có khá đông học sinh ở đấy, toàn là bọn con trai. Thằng nào thằng nấy nhìn mặt con bé cũng chảy dài ra trông phát tội, cũng không ít thằng nhao nhao chỉ trỏ vào hai đứa.
– Ê...gái...gái tụi bây...
– Đâu...đâu, xê chỗ ra cho tao nhìn coi tụi mày! - Ngay lập tức là 4, 5 thằng phía sau nháo nhào đưa đầu ra dòm lấy dòm để...
– Hừm...hàng mới rồi, nhìn mặt là "quét"! - Một thằng phán xét ngay.
– Kệ, miễn xinh là tao khoái...hê hê...
– Ôi, không biết em nó có bạn trai chưa nhỉ? Nhìn sε×y quá!
– Thằng ngu, mày không thấy thằng đi bên cạnh à? Hừm, nhìn mặt nó "cơn cơn" nhìn khó ưa quá.
Sặc, bố đây có phải vật triển lãm đâu mà đưa mặt ra cho tụi mày chỉ trỏ. Nếu không nể bé My đi bên cạnh thì tôi đã nhảy lên cho tụi này vài đấm vào mặt rồi... Tụi mất dạy, ông đây cũng đáng hàng đàn anh tụi mày đấy.
Nghĩ thế thôi chứ tôi cũng chẳng làm gì được, tụi nó đông thế cơ mà, tầm 20 thằng chứ ít ỏi gì, rải khắp cả hành lang dưới. Bởi vậy mà hai đứa đi nhanh một hồi thì mới thoát khỏi sự vây bám của tụi con trai khối 11. Hic, tụi này bám dai vãi cả linh hồn, may mà có tôi đi theo nên tụi nó cũng không dám làm càn, chứ mình bé My thì cũng khó yên thân mà đi qua khỏi chỗ này.
– Thôi, đến đây được rồi, anh về lớp đây, gần vào tiết rồi. - Tôi gật đầu chào bé My thêm một lần nữa rồi quăng hẳn cái cặp vào tay em nó.
– Ờ...cảm ơn...anh...ui da...nặng quá. - Vừa cười xong là con nhỏ xụ mặt xuống liền.
– Cho chừa, ai bảo đem cho lắm vô rồi giờ than với thở. Lần sau liệu mà đem ít thôi nhé...CHÓC...
Tôi búng đầu con bé rồi nhanh chóng chạy đi... Hề hề...ngu sao mà ở lại, chắc con bé cũng tức tối lắm, nhưng cũng chịu thôi, đâu có làm gì được mình.
Hề hề...cơ mà số mình cũng...hên nhiều thứ lắm chứ không có gặp toàn điềm xui cả đâu ạ. Đây, vừa tót vào lớp thì vừa ngay đánh trống vào giờ, sướиɠ. Vậy là hôm nay không phải khổ sở đọc bài cho nhỏ Diệu Linh nghe nữa. Nghĩ thế nên vừa gặp em nó là tôi hất mặt chào ngay.
– Hề hề...chào buổi sáng...- ặc...ấy thế mà nó quát thẳng mặt tôi luôn.
– Sáng cái đầu ông, đi đâu mà giờ mới vô hả?
Rồi cũng chẳng đợi tôi kịp ú ớ gì nó buông tiếp câu nữa phải nói là khiến tôi choáng váng cả mặt mày.
– Không nói nhiều, giờ ngồi xuống nhanh cho tui khảo bài!
– Sặc, giờ gần vô lớp rồi mà khảo bài gì nữa! - Tôi đơ dài mặt ra chống trả lại yếu ớt.
– Thì...ông đưa vở bài tập toán đây tui kiểm tra. Đừng nói là chưa làm nghe.
– Khổ quá, làm rồi đây nè...
Đấy, quả tềnh ên sự đời nó cũng biến hóa cách khó lường các bác ạ. Một thằng lười đến độ không biết quét nhà, rửa chén là gì mà mọi ngày luôn xơi ngon hết đống bài tập ở trường thì phải nói là kì tích. Nói chẳng ra thì hơi mất...mặt đàn ông chút là mình vốn sợ nhỏ Diệu Linh hơn, cứ hễ mỗi lần con nhỏ mình không làm hay làm thiếu bài tập là con nhỏ cứ quát tấy lên ngay khiến hàng trăm con mắt quay xuống về phía mình, tệ hơn thì bọn Khánh "đề", Hải "cận" cứ ôm bụng cười xua xua, và dĩ nhiên lần này cũng chẳng phải là ngoại lệ.
– Ơ...sao có 4 bài đây? Còn hai bài về tích phân đâu? Ông làm ăn như thế này đấy hả?
– Hic...tha tui đi, tại hai bài đó...khó quá! - Tôi nói mà cứ cúi hẳn mặt xuống, chẳng dám ngước mặt lên nhìn ai, thầm rủa sao số mình toàn bị nhỏ Diệu Linh vùi dập, không biết kiếp trước mình ăn ở thế nào mà kiếp này gặp toàn chuyện xui xẻo không vậy trời.
Tôi chỉ nghĩ đến đây thì GV dạy sử vừa bước vào. Hic, chắc không cần nói thì các bác cũng biết rồi đấy, thời của "ba" thì không ít học sinh đếu sợ môn này, và xui xẻo thay mình cũng thuộc một trong số đó.
– Lớp trưởng cho thầy biết sĩ số lớp.
Vẫn một giọng điệu chanh chua như ngày nào khiến Hải "cận" giật nảy người lên ngay.
– Dạ...lớp bữa nay...không vắng...thưa thầy...
Cũng không có gì ngạc nhiên khi thằng này vừa dứt câu là cả mấy trăm con mắt sửng sờ nhìn nhau vì một lẽ đơn giản là...từ trước tới giờ chưa có buổi học nào lớp 12A1 này không có học sinh vắng hoặc bỏ tiết...mà hôm nay lại có mặt đầy đủ không sót một ai thì phải nói là chuyện lạ...
– Tốt...vậy bây giờ tất cả các em lấy giấy ra kiểm tra 1 tiết...tuy nhiên thời gian lần này chỉ có 30 phút, tức là đến 7h15 thầy sẽ thu bài...
– Cái...cái...lề gì thốn?