Vâng, cái khoảnh khắc mình kéo tay ôm chặt bé My ấy, mãi cho đến ngày hôm nay mình vẫn không biết tại sao lúc đó bản thân lại đê tiện đến thế. Em Ly mới xa mình cách đây còn chưa tròn 1 tuần cơ mà, em mới gọi điện cho mình rồi nói nấc trong điện thoại vậy mà mình đang làm cái quái gì thế này? Không lẽ đây là bản năng hay nói đúng hơn chính là cái bản chất thật của một thằng con trai mới lớn khi đứng trước một người con gái quá đỗi dễ thương và hồn nhiên như bé My, mà dù có làm cách nào mình cũng không thể nào cản lại được.
Ừ, hình như là như thế thật rồi. Giây phút mình thấy em My trong bộ áo dài tinh khôi làm mình như thấy cả em Ly trong đó. Vẫn gò má cao, đôi mắt thanh tú và tóc dài xõa ngang lưng, cả mùi hương này nữa không khác gì người con gái ấy. Hai người giống hệt nhau như hai giọt nước khiến mắt mình như nhòa đi, thực hư lẫn lộn. Và... đến khi mình định thần được trở lại thì mọi chuyện dường như đã quá muộn màng rồi…
– Anh… anh… sao thế, em nghẹt thở… quá! – Bé My cố vùng người ra khỏi tay mình…
Như một thằng say bị hắt mạnh xô nước vào người, đến lúc này mình mới choàng tỉnh dậy.
– Anh… xin lỗi.
Mình vừa nói vừa đẩy em nó ra trong vô thức, hai tay khẽ gí vào nhau. Lúc ấy mình cũng định chạy luôn vào nhà nhưng chợt có cái gì khiến toàn thân như chết điếng tại chỗ.
– Anh… không sao đấy… chứ… này! – Con bé lắp bắp hỏi lại mình vì dường như em nó vẫn chưa hết bàng hoàng sau những gì đã xảy ra.
– Thiệt tình là… anh không cố ý… em… anh… xin lỗi… ừm…
Mình chỉ biết đỏ mặt, cúi đầu xuống đầy hối lỗi…
– Không sao… nhìn mặt anh là em biết… rồi – Con bé cũng ngập ngừng đáp.
– …………
– …………….
Mình sững người nhìn bé My vài giây mới thốt lên được mấy chữ…
– Tại nhìn em… giống quá…
– Giống ai… anh nói gì em… không hiểu – Em nó tròn xoe mắt hỏi lại.
– Thì… Giống… Ly… – Mình cố gượng đáp, hai tay cứ gí vào nhau làm mồ hôi mồ kê ở đâu đổ ra hệt như tắm.
Trái hẳn với vẻ khổ sở của mình, bé My lại cười rồi sau đó phán hẳn một câu:
– Hì… anh cứ đùa, em coi vậy chứ nhiều người nói em xinh hơn chị Ly đấy.
Nói rồi con nhỏ cười tiếp thêm một cái nữa, sau đó cúi người xuống, dùng tay níu tà áo đang mặc rồi quay hẳn một vòng…
– Thế nào… anh thấy em mặc áo dài, đẹp hem?
– ………….
– Này anh… ê… – Con bé vỗ vai làm mình giật thót người.
– Ừm… đẹp… đẹp lắm – Mình đáp đại theo quán tính… dù chính bản thân cũng mất mấy giây để định thần vì nét đáng yêu quá thể của bé My.
– Hứ… khen đẹp mà cái mặt méo xẹo như thế à…
Con bé bĩu môi rồi cũng chẳng để mình kịp nói gì em nó vội tiếp luôn:
– Hì giỡn thôi, chứ em qua đây là có chuyện nhờ anh nè.
Đang run lẩy bẩy khắp người mà thấy thái độ thất thường của con nhỏ mà mình càng thấy lo hơn.
– Chuyện… chuyện gì… – Mình vυ"t mồ hôi.
Bé My im lặng một hồi rồi mới tiếp.
– Cũng không có gì quan trọng, chẳng là ngày mai em lên trường anh nhập học, anh chở em đi với nghe…
– ủa, chứ ba mẹ em đâu?
Mình hơi thắc mắc vì lẽ ra, ngày đầu tiên nhập học của con gái thì các bậc phụ huynh phải đưa đón tận nơi chứ, cũng như mình, ngày xưa mới vào trường cấp 3 cũng lép xép theo ba mẹ đấy thôi.
– Hừm… hai người đó thì có bao giờ quan tâm đến em đâu mà chở, với lại, em cũng ghét họ lắm…
– Là sao? Họ là ba mẹ em mà sao em lại ghét? – Mình hỏi lại vẻ ngạc nhiên tột độ.
– Chuyện dài lắm… có dịp em sẽ kể cho anh nghe… thế nhé, em về đây, mai nhớ ra ngõ chờ em lúc 6h nha… nhớ là không được ăn sáng trước đâu nhé, phải ăn cùng đấy, không là em giận à…
Dường như không muốn mình hỏi thêm điều gì, bé My cúi đầu chào mình thêm một cái nữa rồi bước ra khỏi cửa, trông mặt con nhỏ cũng thoáng cái gì đó buồn tủi khiến mình cũng chẳng ú ớ được câu nào thêm, chỉ biết đực mặt nhìn theo cho đến khi bóng em nó khuất dần sau cánh cửa…
Thật, cũng đúng như lời em Ly nói lúc trước, mình lúc nào cũng quen sống trong tình yêu thương chăm sóc của gia đình nên có những cái mà mình không thể nào hiểu rõ hết được, và với bé My mình cũng như vậy, mình cũng chỉ thấy một chút thương cảm thôi chứ ngoài ra cũng chẳng còn tý cảm giác nào nữa.
Mình vô cảm quá nhỉ? Ừ, có lẽ vậy, từ ngày em Ly xa mình, mình cũng không còn là thằng N của ngày xưa nữa rồi…
Con người mà… ai cũng có lúc thay đổi, và mình, cũng chẳng thoát khỏi cái quy luật nghiệt ngã ấy…
************************
Sáng sớm hôm sau đúng như lời hứa với bé My, tầm 6h là mình đã ăn mặc bảnh bao rồi phốc xe qua nhà em nó. Vẫn cánh cửa quen thuộc, mình bấm chuông và cũng giống như một người nào đó, phải đứng đợi chừng 2-3 phút mình mới thấy có người ra mở cửa.
– Hì… anh cũng đúng giờ quá ha? – Bé My cười nhìn mình rồi vội tót hẳn lên xe, không quên ném cái cặp to đùng lên tay mình.
– Nè… cầm hộ em với… nặng quá… – Con bé than thở ngay.
– ặc… sao nặng thế, bộ em định đem hết sách học kì luôn hả? – Mình cũng thở dài ngao ngán.
– Hì… em không có thời khóa biểu nên quất đại… anh chịu khó tý hem?
May mà cái xe mình có giỏ đằng trước chứ không cũng khó mà lết được với cái cặp thần thánh của em My, nặng tầm 5kg là ít, cũng chẳng biết em nó nhét cái quái gì trong này mà nặng dữ vậy không biết, thiệt… hết nói nổi…
– Rồi, mà giờ em muốn ăn gì, anh lai đi…
– Hì… em thích ăn… sandwick – Em nó phán câu này mà mình cứ tưởng sét đang đánh ầm ầm bên tai…
– Éc… ở đây đâu phải như Sài Gòn mà có những thứ đó, em ăn cái khác đi.
– Hì… đùa vui thôi… hình như gần trường có quán bún tái, hai đứa mình lại đó ăn ha…
Hic, em My ngoài cái xinh ra là cái chơi sốc mình thì chỉ thuộc sau hàng em Diệu Linh thôi, đang anh em thân thiết tự nhiên đổi tông thành "hai đứa mình", mình choáng đến nỗi suýt nữa là chơi xe luôn vào cây trụ điện trước mặt… may mà kịp thời… thắng gấp… chứ không cũng toi đời trai rồi.
Haizz… Muốn chơi anh à… được lắm… đã châm ngòi thì anh phải ném… =.=
Đấy, thế là băng băng trên đường một hồi thì cũng đến quán bún tái gần trường. Lần này mình chơi đòn hiểm, cứ cố phóng cho thật nhanh rồi bất ngờ… thắng gấp lại, cú này thì chỉ định trả lễ cú ban nãy thôi, ai ngờ, em My ngồi đằng sau mất đà, lớ ngớ thế nào mà lấy tay… ôm hết cả eo mình… bộ đôi song hành luôn phía trước, éo đỡ được, đập ngay vào lưng mình, cũng hơi… phê nhưng mình cũng nhanh chóng vọt chuồn lẹ. Chuyện sau đó chắc các bác cũng biết rồi em My đỏ mặt đuổi theo phía sau nhưng mà mình đã vội đỡ được tình hình này nên ngồi bàn ngay ở chỗ mặt tiền, xung quanh nhiều người đếm không xuể, khiến em nó cũng chẳng hó hé thêm lời nào, chỉ biết đỏ mặt mà đành "ngậm bồ hòn làm ngọt", chứ nói ra thì khác nào "vạch áo cho người ta xem lưng" à… hê hê…
– Ừm… ăn gì đây nhỉ? – Mình làm bộ kêu hắng lên một tiếng, thật ra là kêu chơi vậy thôi, chứ không lẽ vào quán bún tái kêu… hủ tiếu ra ăn à…
– ……… – Quả như suy đoán của mình em My chỉ còn biết im lặng không nói gì, và đương nhiên em nó cũng chẳng đếm xỉa gì đến bộ dạng khoái chí của mình, cứ quay mặt rồi nhìn đi chỗ khác…
Rồi suốt bữa ăn sáng hôm ấy, bé My cũng chẳng nói mình câu nào, chắc con bé lại giận mình nữa rồi, nhìn mặt mày bí xị thế kia cũng đủ biết, nhưng thây kệ, vậy cũng vui, ai bảo mới sáng ra mà đã kiếm lời nói đía anh mày làm chi… hề hề…
Ăn xong, mình và bé My nhanh chóng phóng tới trường, đệch, ăn có tô bún tái mà đẩy đưa tầm 30 phút chưa xong, hại mình suýt nữa là bị ông bảo vệ chửi tiếp cho một trận vì cái tội… ngày nào cũng đi trễ…
Đây, thế chứ vừa may thoát khỏi tai họa này thì tai họa khác lại ập tới, mình và bé My vừa đi đến dãy hành lang thì gặp ngay 3 thằng chặn đánh mình trên lầu hôm bữa. Ban đầu cũng định giần cho tụi này một trận nhưng tay trái mình còn đau nên cũng đành ậm ự cho qua… chỉ liếc mắt gườm tụi nó rồi cố gắng lên giọng đe dọa.
– Hôm nay… tao cũng không thích đánh nhau đâu nhé, khôn hồn thì tránh ra đi.
Thế nhưng, tuyệt nhiên, khác với vẻ mặt láu cá của 2 thằng còn lại, thằng áo đen chẳng bận tâm gì với thái độ đầy bực bội của mình, nó chỉ cười nhạt rồi nói một câu mà dù có nằm mơ mình cũng không thể nào tin được…
– Bình tĩnh đi ông anh… tụi nay không đến đây gây sự đâu mà lo… chẳng qua là có chút chuyện này cần hỏi…
Haizz… thằng này đang nói cái quái gì thế nhỉ… mới sáng ra mà không lẽ mày uống nhầm thuốc gì rồi hả…