– Quyển sách gì...thưa thầy...?
Trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của mình rằng thằng Khánh Đề sẽ tái mặt mà đưa quyển sách lên cho thầy Sử, nhưng không ngờ nó lại tỏ ra khá bình thản. Chẳng những thế, thằng này còn đáp lại lời thầy giáo một cách vô cùng tự nhiên, hệt như chưa hề có chuyện gì đang xảy ra.
– Quyển sách gì thưa thầy? Thầy nói gì em không hiểu. – Khánh Đề lặp lại câu vừa hỏi thêm một lần nữa khiến mình và Hải Cận đều bàng hoàng quay xuống nhìn nhau.
– Em đừng có ngụy biện. Tôi thấy rõ ràng là em dở sách dưới hộc bàn, vậy mà còn chối được nữa hả?
– Thầy nói gì vậy? Em dở sách khi nào? Nếu thích thì thầy cứ xuống đây kiểm tra... Thầy đừng có nói khơi khơi như thế.
Nếu bản thân mình mà rơi vào tình cảnh như nó thì chắc cũng tắt thở lăn đùng ra đó rồi. Nói thật, đã đến nước này mà Khánh Đề còn chối thì mình chẳng còn nói gì về độ... chai lì của thằng này. Đến một người bình tĩnh và điềm đạm như thầy T dạy Sử trên kia còn không chịu đựng nổi thì đừng nói là một người nào khác.
– Tôi xuống mà... Có là em phải chịu hoàn toàn trách nhiệm đấy nhé!
– Vâng, thầy cứ tự nhiên đi ạ. – Khánh Đề khẽ cười nhạt nhẽo vì dường như nó tin tưởng chắc chắn rằng ông thầy sẽ không tìm thấy bất cứ thứ gì từ hộc bàn của mình.
Không biết thằng Khánh nghĩ gì mà lại nói như thế, nhưng theo tình hình mình thấy bây giờ thì nó đang treo thịt vào miệng cọp. Quả này mà bị thầy T bắt được tận tay thì có trời cũng không cứu được nó.
– Chết thằng Khánh... N ơi! – Hải Cận tái mét mặt, mồ hôi nhễ nhại.
– Im mày, chết... cái beep... đừng có nói bậy! – Mình cố tỏ ra bình tĩnh... nhưng mặt cũng không giấu nổi lo lắng khi thầy giáo đang dần bước xuống chỗ Khánh Đề với thái độ khá bực tức...
Cả hơn một trăm con mắt im lặng nhìn nhau làm cả không gian yên ắng đến rợn người. Thôi xong... thằng bạn mình... nó sắp đi rồi các bác ạ...
– Cái gì đó... Em có còn chối nữa không hả? – Ông thầy chỉ tay rồi quát khiến mình chẳng dám nhìn tiếp nữa...
– Chỉ là quyển... sách văn thôi mà... Không tin thì thầy cứ xem đây nè... – Khánh Đề nói rồi đưa tay cầm quyển sách dưới hộc bàn lên. Ơ, cái quái gì thế này? Rõ ràng là lúc nãy mình đưa cho nó quyển sách Sử đàng hoàng cơ mà, sao bây giờ lại ra... @@...
– Em đang đùa tôi đấy à...?
Cả thầy T cũng không tin nên phải lục hộc bàn của Khánh Đề mấy lần, nhưng rốt cuộc cũng chỉ thấy mỗi quyển sách văn nằm to tổ bố trên bàn chứ ngoài ra chẳng còn có thêm một thứ gì nữa.
– Thầy tìm xong chưa, để em còn làm bài? – Khánh Đề nói câu này như đấm vào tai...
– Em... Ừm, được lắm, lần sau mà để tôi bắt được thì coi chừng đấy nhé!
– Dạ, vâng.
Mặc dù bị thầy T đe dọa, nhưng Khánh Đề cũng chẳng ra vẻ gì là lo lắng. Điều này trái hẳn với ba khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của Hải Cận, thằng Nam và... mình. Ba thằng cứ thảm não nhìn nhau vì hình như không ai còn tin được cái gì đang xảy ra...
– Mày... làm... sao mà...?
– Suỵt, tý ra tao kể nghe sau, còn bây giờ thì... làm nốt cái này luôn đã... – Khánh Đề xua tay tỉnh rụi.
Haizz!!! Mọi chuyện đã ra như thế này thì làm nốt cái quái gì được nữa. Có mỗi quyển sách thì cũng chẳng biết đi đường nào rồi, ác nỗi, ông thầy trên kia cứ vài giây lại hau háu mắt nhìn xuống, quay người còn khó chứ huống gì...
Thế là... cả bọn ngồi thẫn ra một lúc thì cũng đánh trống hết giờ. Mình làm được một câu, câu hai thì tàm tạm, nói đúng hơn là chém, viết ngầu viết càng, coi như được chữ nào hay chữ nấy...
– Xuống căn tin thôi tụi mày, sáng giờ chưa ăn gì nên đói quá! – Đợi thầy giáo ra khỏi lớp là cả bọn nhốn nháo cả lên.
– Ừm, mà thằng Khánh may mắn thoát nạn vậy... thì cũng phải khao à. – Thằng Nam chơi đòn hiểm.
– Khao... khao cái cùi nè! Thằng nào ăn thì thằng nấy trả, bố đây cũng hết tiền rồi con trai ạ. – Khánh Đề giơ ngay cùi trỏ...
– Thôi, thôi, mệt quá, để tao tính tiền cho. – T mập phẩy tay...
– Thật hả? Chơi sộp ghê mày...
– Hề hề... Tao chưa nói hết câu, tao chỉ lãnh nhiệm vụ tính tiền thôi, còn bao nhiêu tụi mày tự trả...
– Ơ... Bố thằng... mất dạy... – Thằng Nam quê độ nên cứ lấy tay đấm thùng thục vào lưng T mập nhưng cũng chẳng thấy thằng này hả hê được bao nhiêu.
Nhao nhao cả buổi rồi cũng chả thằng nào chịu thua thằng nào, cứ cãi ầm cả lên, nhức hết đầu. Thời cấp ba nên tính ai cũng háo thắng thế đấy, mỗi thằng mỗi ý kiến khác nhau, chứ chẳng chững chạc và dứt khoát như bây giờ...
Nhưng thôi, cái gì đã qua thì cho nó qua. Mặc dù chính mình cũng thèm tìm lại được cái cảm giác lúc mà mình cãi cọ suốt ngày với lũ bạn, buồn thật, chỉ mới đây thôi mà giờ đây mỗi đứa đã một nơi khác nhau. Hải Cận thì ra Sài Gòn học đại học y, thằng Nam thì đi bộ đội, một số khác thì theo học ở một vài trường cao đẳng, đại học trong thành phố, còn một thằng nữa mà không biết đến bao giờ mình mới gặp lại. Ừ, nó cũng đi trong một ngày nắng đẹp như thế này... mà không riêng gì mình, suốt cuộc đời này cũng không còn ai gặp lại được nó nữa.
– Ê... tụi mày uống gì, tao kêu. – Chọn được một bàn ở cuối góc căn tin thì Khánh Đề mới láu mắt nhìn cả bọn...
– Tao... Sting... – Hải Cận đía ngay.
– Cho tao ly... đậu nành được rồi...
– Sting đi, uống đậu nành cho liệt dương hả mày.
– Vậy hả? Thế Sting luôn đi.
– Ừm, vậy nhất trí thế nhé, mỗi thằng 10k xì ra đây... nhanh, gọn, lẹ...
.
Bị Khánh Đề chơi đòn kinh tế làm cả bọn giật nảy người lên ngay.
– Lắm thế, mày định hôi của à...?
– Hôi cái đầu mày! Không lẽ tụi mày xuống đây để uống không à, phải ăn một chút gì nữa chứ...
Đến đây thì cả bọn cũng không ai ý kiến thêm điều gì nữa. Thế là mỗi thằng 10k, gom góp lại cũng được gần 100 ngàn...
– Đây đây, bánh mì nóng hổi đây...
Thằng Khánh Đề vừa bỏ xuống bàn là cả bọn lao vào giật như giật của, thoáng tý đã không còn cái nào, vừa may mình cũng nhanh tay chộp được một ổ, để vào mồm mà nhai láu nhai để...
– Oày oày, cũng ngon chứ mày. – T mập vừa ăn vừa tấm tắc khen.
– Đương nhiên, tao mua mà mày. – Khánh Đề hỉnh mũi.
– À quên, ban nãy mày làm sao hay vậy Khánh? Tao tưởng cú đó mày chết chắc rồi chứ. – Mình sực nhớ chuyện lúc nãy nên vội hỏi.
– Hề hề, chút kinh nghiệm thôi. – Nó cười ẩn ý.
– Là sao?
– Thì tao dự tính trước cả rồi. Ban nãy lúc mày đưa cuốn sách Sử lên tao đã để đè lên cuốn Ngữ văn cho chắc ăn. Lúc bị ông thầy phát hiện thì cũng hên vì cuốn Sử tao nhét vội nên rớt ngay xuống chân, rồi tao đá lên chỗ nhỏ Huyền, thế nên khi ổng xuống thì chỉ còn cuốn Ngữ văn ở dưới hộc bàn mà thôi.
– Thế giờ cuốn sách đâu rồi? – Mình vã mồ hôi.
– Ai biết! Lúc nãy tao cúi xuống kiếm mà có thấy gì đâu, chắc bị đứa nào chôm mất rồi...
– Sặc, thôi chết cmnr...