– Em… nói vậy… là… sao?
Ngay cả mình khi nghe bé My nói hết câu mà vẫn chưa hiểu chuyện quái gì đang xảy ra. Con bé đang nói cái gì vậy chứ? Không coi mình là anh trai thì là cái gì? Hơn nữa, con bé lại là em họ của Ly, mình dù có khốn nạn đến mức nào cũng không thể nào có tình ý với cả hai chị em được, mặc dù, có đôi lúc chính bản thân mình cũng không thể kiểm chế được bởi cái vẻ ngoài quá đỗi cuốn hút của em nó…
– Thì… là bạn… được không? – Bé My cười rồi nói tiếp…
– Bạn… ý em là…
Mình chưa kịp nói hết câu thì con bé vội cắt ngang ngay:
– Em thích anh coi em là bạn hơn, không thích làm em gái anh đây, thật đấy… Với… lại…
Nghe em nó nói mà mình cũng cố định thần trở lại… lòng cầu mong sao những gì đang xảy ra nó không vượt quá như những gì mình đang tưởng tượng…
– Hì… Thì… bạn sau này có thể thích nhau được phải không anh? – …
Sặc, cái sự đời! Cứ điều gì mình không muốn thì nó vẫn cứ xảy ra theo chiều hướng ngược lại. Cũng giống như khi bạn ngồi trong lớp vào lúc thầy cô giáo đang khảo bài, tất nhiên ai cũng thầm nghĩ sao cho cô không kêu trúng hoặc nhầm tên mình, nhưng sự việc nó đã muốn xảy ra thì nó vẫn cứ… xảy ra. Nghĩa là dù không muốn, bạn vẫn bị cô giáo kêu lên bảng và hiển nhiên bạn chỉ còn cách chấp nhận nó. Ở đây mình cũng vậy, vừa nghe em nó nói hết câu là cái mặt mình tái mét, mồ hôi ra ngay… Phải tát vào mặt mình tận mấy lần mới tin vào những gì mình đang nghe là sự thật…
– Hả… em… đang nói cái quái… gì thế…
Thế nhưng… trái ngược hẳn với cái điều bộ đầy thê thảm của mình, bé My lại tỏ ra thích thú, rồi tự nhiên con bé lại cười phá lên… hệt như kiểu… phát bệnh…
– Hihi…
– Ơ… kìa…
– Hì… đùa anh thôi, chứ em biết anh có chị Ly rồi, còn tâm trí nào để ý đến ai khác nữa…
– Cái… gì… @@…