Ôi trời, hóa ra là nãy giờ em ấy đùa thôi, làm mình cứ tưởng...
– Anh tưởng thật á? Hi hi... đừng có mơ... – Con bé cười rồi bĩu môi.
– Troll anh à, nhóc? – Mình nói rồi búng nhẹ một cái vào trán em ấy.
– Á đau anh! – Con bé nhăn mặt la oai oái lên.
– Cho chừa... ai bảo...
Mình vừa dứt lời thì con bé xụ mặt xuống liền.
– Mà nếu em bảo đấy là thật thì sao, bộ em không có quyền thích anh hả?
– Này... này... không có đùa nữa nha, anh không thích đâu đấy... – Mình lên giọng đe dọa.
– Biết rồi, đồ ngốc...
Bé My làm mặt lạnh rồi quay đi, mặc dù vậy nhưng mình trông mặt con bé vẫn thấy dễ thương không đỡ nổi... hị hị...
– Ơ... không có xưng hô kiểu đó à nha, ai ngốc hả?
– Hứ... em thích... lêu lêu... đồ ngốc... đồ ngốc... đồ ngốc...
– Ê kìa... coi chừng... té... – Mình phát hoảng chạy lại kéo tay bé My vì con bé cứ chạy thụt lùi lại, mà không hề để ý phía trước là cục đá đang nằm to tướng trên mặt đường.
– Á...
Bé My mất đà té ngửa ra sau, may mà lúc ấy mình nhanh tay kéo lại, nhưng không biết lóng ngóng thế nào mà mình lỡ dại ôm hết cả người em ấy luôn.
– Xin lỗi... anh... – Mình giật nảy người vừa vội buông bé My ra ngay.
– Không biết đâu... hu hu... bắt đền anh đấy... – Con bé tự nhiên lăn ra khóc bù lu bù loa.
– Ơ... sao nữa đấy... anh có làm gì... đâu... chỉ... là... à... ừm... – Mình đỏ tía cả mặt.
– Nè... xước hết chân em rồi nè... – Bé My lại tiếp tục khóc thút thít.
Nghe con bé nói mình mới đưa mắt nhìn xuống dưới, ôi trời, mới bị vấp có tý mà chân em ấy đã tấy đỏ cả lên, mà đã chảy máu ra đâu mà làm gì mít ướt thế không biết, haizz... đúng là con gái...
– Chắc bị trật rồi, lại đằng kia ngồi rồi anh xem cho – Mình nói rồi dìu con bé lại ngồi ở gốc cây bên cạnh.
– Dạ... hức...
Đợi một chút cho bé My hết khóc, mình mới dám coi chân cho con bé, cũng chẳng bị gì nghiêm trọng, chắc lúc nãy do quýnh quá nên bị trật khớp rồi...
– Em cố chịu đau tý nhé, để anh bẻ lại, chắc bị trật khớp rồi...
– Á... đau anh! – Con bé lại nhăn mặt la oai oái.
– Trời... anh đã đụng vô đâu mà đau... em bình tĩnh đi – Mình trấn an.
– Nhưng... em sợ đau lắm... – Bé My khổ sở nhìn mình.
– Đau tý rồi khỏi ngay à, không để đó rồi vài ngày nữa sưng lên đi bệnh viện mệt lắm – Mình thở dài.
– Hic... nhớ nhẹ nhẹ thôi nghe anh...
Lúc nãy đùa mình hùng hổ bao nhiêu mà giờ thấy cái điệu bộ sợ sệt của con bé lúc này mà mình cũng không nhịn được cười, trông cứ ngồ ngộ thế nào ấy, chẳng giống cái điệu bộ tinh nghịch của con bé thường ngày.
– Ơ... sao anh lại cười, bộ em bị thế này anh vui lắm hả? – Con bé nhìn mình đầy dò xét.
– À không, thôi, em nhắm mắt lại đi, nói nữa thì anh làm đau ráng chịu à...
– Dạ... em biết rồi... hic, nhớ nhẹ tay thôi nghe anh...
– Rồi, biết rồi, khổ quá...
Mình nói rồi cầm lấy chân con bé... gì chứ vụ này mình rành lắm, ngày xưa hồi còn học karate với em Ly ở trường võ mình toàn bị thế này hoài nên toàn tự xử chứ chẳng bao giờ đi bệnh viện... hề hề...
– Úi da...
– Rồi, xong rồi đó cô nương, có tý đã kêu đau – Mình bĩu môi, vì mới đụng có tý mà đã nghe tiếng em ấy la thất thanh.
– Hứ... kệ em...
Con bé làm bộ giận dỗi, cũng chả thèm nhìn mình, cứ ngó lơ đi chỗ khác.
– Thôi, hết đau rồi thì về thôi, gần 12h rồi... – Mình liếc nhìn đồng hồ.
– À mà đưa cái kia anh cầm cho, chân tay thế kia thì làm gì được – Mình vừa nói vừa giật cái túi nilon đựng đầy đồ hộp trên tay con bé.
– Khỏi, không cần đâu, tự em cầm được rồi...
Bé My nói hết câu thì vội đứng dậy.
– Em vào nhà đây... còn phải chuẩn bị bữa trưa nữa...
– Thôi, sang nhà anh ăn đi, mẹ anh cũng chuẩn bị hết rồi mà... – Mình kéo tay em ấy.
– Không được đâu, anh trai của anh đâu có thích em, qua đó rồi lại khiến không khí gia đình thêm mất vui... – Con bé thở dài.
– Kệ chứ, ổng nói là nói vậy thôi, chứ cũng không có ác cảm gì với em đâu...
– Thôi, em không qua nhà anh đâu, để bữa khác đi, anh cũng đừng lo, em ăn một mình mãi nên cũng quen rồi...
– Hì, mà thôi em vào nhà trước nghe, bye anh... chiều nay nhớ qua chở em đi mua sách nghen...
– Ừm, anh biết rồi...
Tạm biệt bé My xong mình cũng lủi thủi bước vào nhà, lòng tự nhiên cũng thấy nặng nề đi hẳn, đã không có thì thôi chứ đã hứa với con bé là sẽ cùng qua nhà ăn trưa với gia đình mình mà không thực hiện được thì cứ có cảm giác tội lỗi thế nào ấy...
– Đi đâu mà giờ mới về hả con, mà con bé hàng xóm, mày nói dẫn qua đây ăn cơm mà sao giờ mẹ không thấy... – Vừa thấy mình bước vào là mẹ vội hỏi ngay.
– Em ấy không qua mẹ ạ – Mình nói rồi liếc về phía ông anh nhưng ổng cũng chẳng tỏ ra thái độ gì, cứ cắm cúi ăn cho hết bát cơm trên bàn.
– Ừm, vậy thôi, giờ mày xuống lấy chén rồi lên đây ăn cơm, mẹ mới hâm lại đồ ăn nên còn nóng lắm...
– Thôi, con không ăn đâu, mẹ cứ để đó đi – Mình lắc đầu rồi vội chạy lên phòng.
– Ê, thằng này, có đứng lại không hả, sáng giờ đã ăn gì đâu, giờ mà không ăn thì lấy sức đâu mà gượng hả...
– Mẹ kệ nó đi, thằng đó không ăn bữa thì cũng không chết đâu mà mẹ sợ...
Nghe tiếng ông anh quát mà đầu óc mình tự nhiên trống rỗng đi chẳng suy nghĩ được gì, chỉ biết nằm vật ra giường, cơ mà nằm được một lúc thì vừa hay có tiếng chuông điện thoại gọi tới, nhưng mình cũng chả thèm bắt máy, cứ để cho nó reo inh ỏi đến khi nghe tiếng mẹ kêu oai oái ở dưới lầu.
– Nghe điện thoại đi N, để nó reo mãi nhức đầu quá...
Đến lúc này thì mình mới chịu bật người dậy, vội lấy tay quơ đại lấy cái điện thoại để trên bàn, nghe giọng quen quen, hình như là của Khánh "đề"...
– Khánh à, tao nghe... – Mình nói ngay vì nhận ra cái chất giọng đặc sệt của thằng này.
– Ừm, tao nói ngắn gọn cho mày dễ hiểu nhé.
– Uk, mày nói đi, tao nghe nè...
Mình gật đầu cái rụp...
– Cũng vì cái vụ đá banh của lớp mình chiều nay thôi, tụi mày tập trung trước nhà thằng Hải nha, chứ bãi đất trống trước nhà tao bữa nay họ chuẩn bị phá làm nhà rồi...
– Ờ, tao biết rồi, mà chiều nay mấy giờ?
– 5h, đá lúc đấy cho mát..
– Ok, vậy 5h tao qua, thế nhé, tao dập máy à...
– Ê, khoan đã...
– Gì vậy?
Mình vội hỏi lại vì nghe giọng nó có vẻ gấp lắm.
– Tao hỏi câu này, mày nhớ trả lời thật lòng nghe... – Khánh "đề" ngập ngừng.
– Đệch, có gì thì nói đại ra đi, chỗ anh em không mà, mệt mày quá...
...........
Nó im lặng một hồi rồi mới tiếp...
– Mày có bao giờ thấy thích nhỏ Diệu Linh chưa, tao hỏi thật lòng đấy...