Logo
Trang chủ
Chương 48

Chương 48

Đọc to

Có lẽ khi tôi ngồi đây viết những dòng tâm sự này, sẽ có nhiều người hỏi tại sao tôi lại đặt bút viết tiếp câu chuyện này, nhưng… thật sự thì… tôi cũng không biết trả lời thế nào, chỉ là muốn viết lên đây những kỷ niệm về em thôi, về những gì hai đứa đã trải qua để có được như ngày hôm nay, dù những ký ức ấy luôn thấm đẫm những giọt nước mắt của em và cả… của tôi nữa…

Tối hôm ấy, một buổi tối khác với những ngày tôi không có em ở bên cạnh, phố biển một ngày không mưa, chỉ có những cơn gió ùa vào mang theo hơi biển lạnh cóng. Tôi chỉ biết lặng người ngồi nhìn những giọt nước mắt rơi lăn dài trên má người con gái ấy… rồi em gắng hết sức lôi tôi đứng dậy, vừa quay về phía mẹ tôi, nói trong làn nước mắt nóng hổi…

– Bác… cho cháu… hức… bông với thuốc đỏ… mặt N… chảy máu… rồi… hức…

– …………………….

Mẹ tôi không nói gì mà chỉ gật đầu chán nản rồi quay về phía bác Q và em My, nói nhỏ điều gì đó, sau đó cả ba người và ba tôi đều đi xuống nhà. Chỉ có em Ly là ở lại, lát sau mẹ tôi chạy lên, đưa hộp đựng dụng cụ y tế cho em Ly, rồi nhắc em xức thuốc cho tôi xong rồi xuống dưới cho cả nhà hỏi chuyện… chắc là chuyện của hai anh em tôi lúc nãy…

– N… ngồi lên đây đi, mình bôi thuốc cho kẻo… lại sưng lên bây giờ… hức… – Em lau nước mắt rồi nhìn tôi đầy lo lắng…

– Thôi… không cần đâu – Tôi lắc đầu đứng dậy.

– Không cần sao mà không cần… N đừng có cãi… hức… – Em níu tay tôi lại… nhưng không biết lúc ấy nghĩ gì mà tôi lại hất thẳng tay em ra, rồi lạnh lùng đi ra khỏi phòng.

– Đã bảo là không mà… ừm… mà… xuống thôi, cả nhà đang đợi kìa, mình không sao đâu, vết thương thế này thì có đáng gì chứ…

Ừ, vẫn biết làm vậy sẽ khiến em buồn hơn nhưng tôi chẳng có cách nào khác, chỉ cần nghĩ đến việc sau ngày hôm nay em sẽ chuyển hộ khẩu lên sống luôn ở Sài Gòn là tôi chẳng thể nào kiềm chế bản thân mình được nữa…

– Hai đứa ngồi xuống đây đi, đừng có đứng thừ người ra như thế…

– Dạ…

Em gật đầu rồi ngồi xuống ngay bên cạnh tôi, cái không khí gia đình chợt nặng nề hẳn đi. Ba tôi không nói gì mà chỉ khoanh tay ngồi im một chốc lâu, phải vài phút sau đó, ông mới lên tiếng…

– Giờ thằng N kể hết cho cả nhà nghe, mày với thằng T làm gì mà đến mức đánh nhau thế hả…

Ba tôi trước giờ là một người khá nghiêm khắc, không bao giờ ông chấp nhận được trong gia đình có cảnh hai anh em đánh nhau. Nhưng giờ đây khi thấy tôi chỉ biết im lặng mà ngồi yên một chỗ, ông cũng chỉ còn cách thở dài chứ không biết làm gì hơn, tôi đã 18 tuổi rồi không còn nhỏ nữa, cái tuổi không quá lớn nhưng đủ biết bản thân mình cần làm gì.

– Thôi, chuyện đó tính sau đi ông, giờ để tui dọn cơm ra, cũng trễ rồi. – Thấy tình trạng này kéo dài thì không hay cho lắm nên mẹ tôi thở dài rồi đi vô bếp.

– Để con phụ cô nha – Bé My cũng đứng dậy lăng xăng chạy theo.

– Ừm, cảm ơn con… mà thằng N cũng vô đây đi, cả bé Ly nữa…

Nghe mẹ tôi gọi cả hai đứa đều đứng dậy, nhưng không giống với em, tôi đứng dậy không phải để nghe theo lời mẹ mà là để chạy ù ra… khỏi nhà. Tôi không biết mình nghĩ gì lúc đó, chỉ biết chạy bạt mạng mặc cho tiếng ba tôi hét to lên ở đằng sau…

– Thằng N… mày đi đâu thế, có đứng lại không thì bảo…

Tôi vẫn không quay lại, vẫn cố hết sức chạy, không hề muốn quay đầu lại nữa, tôi sợ mình sẽ gục xuống khi nhìn thấy em mất. Nhưng rồi tôi lại chết điếng người khi nghe tiếng em kêu với lên ở đằng sau, sao thế hả, em cứ mặc tôi đi, tại sao lại chạy theo làm gì… chứ…

– N… đừng chạy nữa… đừng mà… xin N đấy… hu… hức…

Em lại khóc, không biết là lần thứ mấy rồi nhưng mỗi lần em khóc tim tôi lại đau đến nỗi không thở được, tôi khựng người lại, cảm giác như chân tay mình chẳng còn tí sức lực nào mà chạy tiếp được nữa…

– Em về đi, đừng đi theo tôi nữa, tôi thật sự cảm thấy mệt mỏi lắm em biết không?

– ……………..

– Ai đã từng hứa với tôi rằng sẽ quay lại chứ, sẽ không rời xa tôi nữa, rồi đùng một cái em nói em chuyển lên thành phố sống, em có biết tim tôi đau đến thế nào không hả…

– …………………

– Xin em đấy, đừng theo tôi nữa, tôi thật sự không chấp nhận nổi cái nỗi đau quá lớn này đâu em à…

Thật sự… thật sự… lúc ấy tôi chỉ muốn hét lên tất cả những suy nghĩ trong lòng mình, nhưng khi người con gái ấy đã đứng trước mặt tôi, không nói gì chỉ nhìn tôi khóc nức nở… tôi đã chẳng làm được gì nữa, đôi tay buông thõng xuống vô lực… em ôm lấy tôi, từng giọt nước mắt rơi trên bờ môi nóng hổi, dường như bản thân tôi cũng không thể mạnh mẽ hơn được khi từng tiếng nấc của em làm tôi như muốn chết điếng tại chỗ…

– Đồ tồi… anh ác… lắm… anh có biết rằng những ngày xa anh em sống khổ sở như thế nào không, … đi học, về nhà… thậm chí… hức… cả lúc đi ngủ em cũng nhớ đến anh, anh ác… lắm, từ ngày em lên thành phố… chưa bao giờ anh… gọi cho em được một cuộc điện thoại… an… h… ừm… ưm… m…

Chưa để em nói hết câu, tôi đã hôn chặt lấy môi người con gái ấy, mặc cho em vùng vẫy, tôi không biết những ngày sau này sẽ ra sao… nhưng bây giờ, tôi chẳng thể suy nghĩ được cái gì hết, tôi mặc kệ, dù sau này em có bỏ tôi để yêu một ai khác tôi cũng sẽ không hối hận, vì tôi biết lúc này đây, ngay bây giờ, em là người con gái tôi yêu còn hơn chính bản thân mình… dù sau này có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa?

………………………………………

– Anh yêu em… thật sự rất yêu em… Ly ạ…

– ………hức …ngốc…

Tôi ôm em thêm một hồi lâu nữa, rồi sau đó cả hai đứa cùng nắm tay nhau đi trên con đường quen thuộc của phố biển, vẫn cái cảm giác quen thuộc của vài tháng trước đây, từ cái ngày mà hai đứa xem nhau như một phần không thể thiếu trong cuộc sống này…

……………………………….

……………………….

– Anh… nhìn gì đấy? – Em nheo mắt nhìn tôi đầy dò xét.

– Ờ, thì nhìn em – Tôi cười, rồi bất giác quay đi chỗ khác.

– Thiệt không, hay là đang nhìn em nào…… – em phụng phịu ra vẻ dỗi.

– He he, em nào đẹp nhất ở đây thì nhìn…

– Hứ… chỉ giỏi cái mồm…

Em đập vai tôi rồi lại cười…

– Mà em coi bộ thay đổi cũng nhanh quá nhỉ…

– Thay đổi gì, em vẫn như thế thôi mà – Em ngây thơ nhìn tôi.

– Thì… mới hồi nãy khóc bù lu bù loa, mà bây giờ…

– Kệ em, vì ai chứ… ngốc…

……………………………..

– Thôi, giờ tìm gì cái gì ăn đi, em đói quá.

– Ờ ha, tự nhiên nhắc làm người ta thấy đói… trưa giờ có ăn gì đâu – Tôi nhăn nhó khổ sở vì nhận ra mình vẫn chưa có cái gì ăn từ lúc đi học về đến giờ.

– Hay lại đằng kia ăn hủ tiếu ha… – em nói rồi chỉ tay về quán hủ tiếu bên kia đường.

– Ờ, cũng được, nhưng mà… anh quên đem tiền rồi… – tôi thở dài.

– Tưởng gì, nè ông, nhiêu đây đốt nhà anh cũng được – Em cười nửa đùa nửa thật.

– Dám không, đốt rồi sau này hai đứa ra đường mà ở…

– Ơ…. có anh ra đường ở thì có, em có nhà mà, hê hê…

Trời ạ, tôi nói hàm ý thế mà em không hiểu, còn cười trêu lại mới ghê chứ…

– Ngồi đây đi, vô trong em ngại lắm.

– Gì mà ngại, vô trong này cho ấm…

– Thôi, ngồi kia đi anh, đi mà, nha…

– Ờ, thôi sao cũng được, mệt em quá…

Tôi thở dài chán nản rồi đành chọn một bàn ở ngoài cùng mà ngồi xuống, đợi một lát thì cô chủ quán mới bưng lên. Mà lúc ấy đang đói nên hai đứa ăn ngon lành lắm, rồi ăn xong cũng gần 10h hơn, tính tiền xong thì tôi và em vội đi nhanh về nhà… vừa đến cổng nhà em Ly thì hai đứa gặp ngay bác Q vừa đi ra… trông bộ dạng bác ấy có vẻ khá lo lắng…

– Hai đứa đi đâu về thế, có biết là nãy giờ cả nhà lo lắng lắm không hả…

– Dạ… tụi con xin lỗi… mà ba mẹ cháu giờ đâu rồi ạ…

– Ừ, hai bác ở trong nhà ấy, con vào nhanh đi, mà liệu ăn nói cho cẩn thận đấy… Ủa, mà bé My đâu… nó không đi chung với tụi con à…

– Dạ, không, mà My đi đâu hả mẹ… – Em ngạc nhiên hỏi lại.

– Thì lúc nãy thấy hai đứa chạy ra ngoài thì nó cũng chạy đi luôn, bác cứ tưởng là 3 tụi con đi chung… hóa ra không phải à… vậy con bé đi đâu mới được… chứ…

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Chuyện tình 2 năm trước
BÌNH LUẬN