Đôi khi, có những điều mà bản thân con người ta luôn muốn giữ kín một mình, để những nỗi đau gặm nhấm trong tim mà không hề muốn chia sẻ với ai khác nữa. Vâng, tôi là một thằng con trai như thế, dù đôi lúc có một người con gái luôn bảo với tôi rằng: "Yêu con người vô tâm như anh, làm em cảm thấy lo lắng, thật sự… anh à."… Nhưng… những lúc đấy tôi chỉ cười chứ chẳng biết nói gì hơn, dường như những thứ đó đã là thói quen kể từ ngày tôi yêu em, từ cái ngày đầu tiên cho đến bây giờ…
Ngày hôm ấy, một ngày mưa chỉ phảng phất lên phố biển một nỗi buồn man mác gì đó, tôi và người con gái ấy chỉ biết lặng im đạp xe trên con đường quen thuộc của phố biển. Ừ, chẳng ai có thể phủ nhận cái vẻ đẹp của cái thành phố nhộn nhịp xô bồ này nhưng với tôi lúc ấy, xung quanh chỉ là một màn đêm kéo dài đến vô tận… Chỉ qua đêm nay nữa thôi tôi lại được gặp em, người con gái mà ngày hôm qua tôi đã từng yêu hơn chính bản thân mình, nhưng tôi thật sự… không muốn cái ngày ấy đến một chút nào. Giá như… ừ… chỉ giá như thôi… thời gian có thể dừng lại ngay lúc này thì hay biết mấy…
-……………………………………..
…………………………………….
5 năm về trước, cũng vào một ngày mưa trên cái thành phố thân yêu này, tôi đã khóc nức nở khi nghe tin em My chuyển vào miền Nam sống và sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa. Khoảng thời gian đó tôi phải cố gắng lắm mới vượt qua được, rồi tôi yêu Ly hồi nào không hay. Có lẽ tôi đang ngộ nhận cái gì đó, tôi yêu Ly không hẳn em là một người con gái quá hoàn hảo mà em luôn cho tôi cái cảm giác êm đềm mà không ai có thể đem đến khi không có em My bên cạnh. Và bây giờ, cũng bởi vậy mà phải chăng tình cảm của tôi đang đứng giữa hai bờ vực thẳm, khi người con gái ngồi đằng sau lưng tôi bây giờ lại là em My…
Em tựa đầu vào vai tôi, làn tóc mềm mại cùng mùi hương dễ chịu trên người em làm tôi cảm thấy ngây ngất. Tôi không biết, trái tim mình thật sự muốn gì, tôi còn yêu Ly hay là vẫn còn đang ngộ nhận. Cho đến ngày hôm sau tôi gặp em, một ngày mà suốt cuộc đời này tôi cũng không thể nào quên được…
Ừ, em chẳng có gì thay đổi cả, vẫn đôi gò má cao, gương mặt thanh tú, làn da trắng mịn không tì vết. Em nhìn tôi một hồi lâu, mãi vài phút sau mới lên tiếng…
– N….vẫn khỏe……chứ…
– ………
–
Thật sự… tôi chẳng muốn nói gì hết, chỉ muốn chạy lại ôm em thật chặt, nhưng cái cảm giác này… là sao vậy… chân tay tôi bủn rủn cả ra như không nhấc lên nổi…
– Mày làm gì mà ngẩn ra thế N, lên thay đồ cất cặp xuống đây ăn cơm, định cho cả nhà chờ mày nữa hả…
Tiếng mẹ quát lên kéo tôi về thực tại, tôi chỉ biết gật đầu ểu oải một cái rồi đi lên phòng, nhưng lại muốn nằm ỳ trên đó, vì tôi sợ gặp em rồi tôi sẽ không kiềm chế được cái tình cảm của mình mất…
– Mày sao vậy, xuống đi, cả nhà đang đợi kìa – hết mẹ rồi đến ông anh lên kêu làm tôi có không muốn xuống cũng không được…
– Anh xuống trước đi… em chưa muốn… xuống… – Tôi nhăn mặt cự lại.
– Ơ… cái thằng… không phải mày suốt ngày kêu nhớ em Ly sao, giờ em ấy về rồi còn không xuống… mau, cãi tao thì đừng có trách… – Ổng trừng mắt rồi kéo lấy tay tôi lôi xuống nhà…
– Đã bảo là em không xuống mà… anh buông ra đi… buông ra……… – Tôi hất văng tay ổng không thương tiếc…
– Cái thằng này mày bị sao thế hả… Bốp!!!…………….
Như không kiềm chế được nữa, ông anh hét lên rồi nện vào mặt tôi một cú đấm như trời giáng khiến tôi choáng váng rồi gục luôn xuống sàn nhà. Chưa kịp đứng dậy thì đã thấy em Ly khóc nức nở chạy lại, vừa gạt nước mắt vừa nắm lấy tay ông anh tôi…
– Anh… đừng đánh N nữa, đừng mà… hu… hức…
-…………………………………………………….
Cả mẹ tôi, bác Q và em My lúc này cũng chạy lên nhưng cũng chẳng ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có ba tôi là chạy lại kéo tay ông anh tôi rồi cho ổng một bạt tai vào mặt…
– Sao mày đánh em thế hả… thằng kia… Chát!!!!!!!!!!!!
– …………………………..
Sững sờ người ra mất vài giây, ông anh tôi ôm mặt không nói một tiếng nào rồi chạy ra khỏi phòng, để mặc cho tiếng mẹ tôi kêu với lên thất thanh từ phía sau…
– T… T… mày đứng lại… trời đất ơi, chuyện gì đang xảy ra thế này…
– ………..
– N… N không sao chứ… huhu… hức… – Em Ly vẫn ôm lấy tay tôi khóc hết nước mắt…
– ………………………
Ừ, lại một lần nữa, tôi lại thấy giọt nước mắt lăn dài trên má của em, nó chảy ướt đẫm cả vai tôi, không nhiều nhưng tôi chợt thấy tim mình đau thét lại. Ly ơi, xin em đấy, đừng khóc vì một thằng con trai như tôi nữa… không đáng đâu em à… thật sự… không đáng đâu!!!!!!!!!!!
……………………………………