Thật sự dù đã mấy năm trôi qua, kể cả khi ngồi đây viết lên những dòng tâm sự này tôi vẫn không sao quên được cái không khí yên ắng lúc ấy, dường như có cái cảm giác gì đó lo sợ bất chợt đến khiến tôi chết đứng người lại, tôi chỉ đứng lặng thing nhìn bác Q, không biết là bao lâu, nhưng nó làm mắt tôi như nhòa đi với tất cả mọi thứ….
– Bác….xin lỗi…….tại con Ly nó……
– Ly bị bệnh gì hả bác, bác nói thật cho con biết đi, con xin bác đấy! – tôi dường như không còn nén được bình tĩnh…
Câu nói của tôi làm bác Q tái ngắt người lại, bác ấy không nói gì nhưng 1 giây phút nào đó khi nhìn thấy cái khóe mắt đỏ cay trên mi của người phụ nữ đã đứng tuổi này tôi như hiểu ra tất cả…
‘’N ạ, mày ngu lắm, sao đến bây giờ mày mới nhận ra thế chứ….’’….
‘’Không phải mày lúc nào cũng nói rằng mày luôn quan tâm lo lắng cho em ấy thế mà tại sao…căn bệnh quái ác dày vò em nó bao nhiêu năm nay mày cũng không biết là sao hả..’’…….
‘’Mày tệ lắm, N ạ…..tệ lắm…………………’’…………….
*************************
Một năm trước, vào những ngày mà những đứa học sinh như chúng tôi đang tất bật cho kì thi học kì cuối năm 11, một người con gái đã ra đi mà chỉ nói với tôi 1 câu hết sức nhạt nhẽo………..
– N thông báo với cô chủ nhiệm mấy bạn là mình nghỉ học luôn nha, mình nhờ mẹ làm hết thủ tục ở trường rồi nhưng chắc mọi người chưa biết…
– Đang thi mà đi đâu, thi hết rồi hẵn đi không được à? – Tôi tỉnh bơ trước câu nói của nhỏ…..
– Không được đâu N ạ, với lại không biết lần này đi rồi mình còn có cơ hội trở lại đây không………
Nhỏ nói hết câu rồi nhếch môi cười có vẻ khổ sở nhưng tôi cũng chẳng có thời gian mà bận tâm gì tới, kệ, nhỏ đi đâu thì đi, đâu có liên quan gì tới mình chứ, ''không gặp nhau thế càng tốt'', nghĩ vậy nên tôi chẳng hỏi gì thêm mà phóng xe đi luôn, trong đầu sướиɠ rên lên vì từ nay không còn ai méc mẹ là tôi đi chơi game nữa, tôi nhớ không nhầm thì lần nào tôi ló ngó vào quán game gần nhà thì lần ấy mẹ tôi lại vác roi ập tới, rồi về nhà lại bị ba cho ăn 1 trận tơi bời hoa lá nữa chứ, tôi ở nhà khóc la om xòm bao nhiêu thì bên nhà kia lại nghe tiếng cười hú hí của nhỏ hàng xóm vọng lại bấy nhiêu, ''tức nước vỡ bờ'' nên từ đấy tôi với nhỏ tuyệt mặt nhau luôn (dù trên thực tế là ngày nào 2 đứa cũng gặp nhau, thậm chí còn ngồi chung chỗ, ăn chung mâm rồi có lần còn ngủ chung ……phòng :]]…
……
Cũng bởi vậy mà nghe chuyện nhỏ chuyển đi, tôi đương nhiên phải là người vui nhất, chẳng bù với mấy đứa trong lớp, nghe tôi thông báo mà đứa nào cũng nháo nhào cả lên, rồi bọn Hải Cận với Khánh Đề là ôm đầu tiếc hùi hụi, vì đơn giản lúc đó em Ly là 1 hot girl của lớp nên khá nhiều thằng mê nhỏ như điếu đổ (cái này thì mấy thèn đó công nhận thôi chứ tôi thấy con nhỏ cũng chẳng gì hót…lắm….được cái mặt xinh xắn 1 tý, da trắng 1 tý, hát hay 1 tý, thêm khoảng học hành năm nào cũng tóp toàn trường, thì ngoài ra chẳng có gì đặc biệt)
Ngày chia tay cả lớp gọi nhỏ lên làm tiệc chia tay, đứa nào cũng mặt mũi bèm nhem, riêng có tôi là tỉnh rụi, bắt tay bắt chân cái làm thủ tục rồi nhỏ lên xe….mừng hú hồn chưa hết vây mà xe chở nhỏ chạy 1 đoạn thì thèn Hải quay sang tôi vỗ vai bôm bốp….
– Chạy theo năn nỉ nàng ở lại đi mày, thèn ngu……..
– Ơ, đệch, liên quan gì đến bố……! – tôi giật nãy người…
– Không chạy theo năn nỉ ít bữa hối hận đừng có trách……thèn ngu à…….
– Đinh Công Mạnh, mày bảo ai ngu………..
Dứt câu là tôi nhào zô ăn thua đủ với nó luôn (hồi đó còn trẻ trâu lắm, ai nói gì cũng được nhưng bảo tôi ngu thì thể nào thèn đó cũng hết đời, may mà cả lớp can ra, cơ mà hơi sui là vừa kịp lãnh ngay cú vô lê của nó ngay vào mặt, choáng váng, tôi xoa xoa 1 hồi thì xưng ù luôn 1 cục, thế là hôm đó về nhà nhận ngay hung tin, cô giáo gọi điện kể lại chiến công huy hoàn của tôi cho cả nhà nghe, đến đây thì xong, chẳng cơm nước gì nữa, lên giường rồi có mấy tô cháo lương ăn miễn phí, ngon chảy hết cả nước mắt………….
Chuyện sau đó chắc các bác cũng biết rồi, tôi ngồi cả đêm chửi con nhỏ đến tận gần 2 h sáng @@……….trời lúc này cũng se se lạnh lạnh, bất giác nghĩ đến nhỏ tôi cảm giác hơi nhớ nhớ, ơ…đệch, biến..biến cho bố đi ngủ…………..
………….
Vài ngày sau thì mọi chuyện vẫn bình thường, nhưng rồi 1 tuần, 2 tuần, 3 tuần trôi qua khiến tôi có cái cảm giác gì đó trống vắng thực sự, nhỏ không còn ở đây nữa, không còn ai chờ tôi đi học mọi sáng, không còn ai nhắc bài những lúc tôi lên bảng trong giờ khảo hình nữa, không còn ai méc mẹ mỗi lần tôi đi chơi game nữa…….không còn cái ánh mắt ganh tị của lũ bạn khi nhìn tôi và nhỏ thân thiết nữa, rồi cũng không biết tự bao giờ nhỏ đã trở thành 1 phần trong cuộc sống của bản thân tôi mà không ai có thể thay thế được………..
3 tháng trôi qua thật nhanh chóng, nỗi nhớ ấy theo thời gian không còn da diết như trước nữa, tôi trở lại cuộc sống bình thường, cho đến 1 ngày phố biển chuyển mưa sau gần 1 tháng dài yên ả……tôi đi học về và thấy nhỏ ngồi co ro chỗ góc hiên, với 1 bộ đồ ướt sũng nước mưa, nhỏ nhìn tôi run bần bật rồi nấc không ra tiếng……
– Hì…..đợi….N…..lâu quá…….á…………ơ……….kì…..a…………………
Không để nhỏ nói hết câu, tôi đã quăng cả xe để ôm lấy người con gái ấy, mùi tóc nhỏ thơm lắm, ngọt ngào nhưng cũng đầy ngây ngất…..
– N…không sợ ướt hả……
– Hứa…đi……….
– Hứa gì, N nói gì mình không hiểu!..........
– Từ nay về sau, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đừng bao giờ rời xa mình nữa,………….đừng..bao giờ……….
– Ừ, mình hứa…..
Nhỏ gật đầu, thật nhẹ nhàng nhưng cũng khiến tim tôi như ngừng đập vì cái niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy, lần đầu tiên trong đời tôi mới biết cái cảm giác thích ai đó thật sự ……nó là ….như thế nào….dù lúc đó cũng chỉ là cảm giác thoáng qua trong đầu tôi mà thôi…….
***************
Một năm sau, tất cả cũng chẳng có gì thay đổi, tình cảm của tôi dành cho em vẫn như những ngày đầu tiên ấy, có điều, tôi chỉ trách mình đã quá vô tư...quá ngu ngốc khi những năm tháng dài để 1 mình em phải chống chịu hết tất cả mọi thứ, tôi còn có thể trách ai được khi chính mình đã không thể nhận ra được cái sự thật đau đớn này sớm hơn 1 chút…………..
Cả người tôi run lên, tôi thậm chí còn không dám bước qua cánh cửa ấy, chỉ dám nhìn em từ phía sau, vẫn người con gái đã từng làm tôi yêu còn hơn chính cả bản thân mình, vì em tôi đã cố gắng và tự hứa với lòng mình sẽ sống tốt hơn, tôi không hề dám nghĩ nếu 1 ngày nào đó người con gái ấy rời xa tôi mãi mãi, tôi làm sao có thể bước tiếp những năm tháng còn lại của đời mình……….
– Sao thế ạ, mẹ làm xong hết thủ tục chưa rồi còn đi………
– ………………..
– Con dọn hết đồ rồi nè, …..à, cả hộ chiếu mẹ cầm hộ luôn giùm con nha……….
– …………..
– Ơ….mẹ sao thế..bộ có…………chuyện.gì…….……….
– ……………….
– ……………………………..
Thật khó để diễn tả được hết cảm giác lúc ấy, Ly nhìn tôi mím chặt môi rồi đôi tay buông thỏng xún giường như vô lực, còn tôi, tôi chỉ thẫn thờ đứng lặng chết 1 chỗ như thằng vô hồn, đầu óc trống rỗng hẵn đi, không thể suy nghĩ thêm được 1 điều gì nữa……..
– Hai con ở lại nói chuyện đi, mẹ ra ngoài chuẩn bị trước…………! – bác Q nói rồi quay sang chạm nhẹ vai tôi sau đó đi ra khỏi cửa..
– ……………..
Chưa bao giờ ở gần em chỉ vài bước chân mà tôi lại thấy tim mình đau đến thế, nhìn em gầy hẵn đi so với mấy ngày trước, nếu như không phải vì sợ em lại khóc khi nhìn thấy tôi , thì tôi không chắc lúc đó mình có thể mạnh mẽ hơn như thế nữa…….
– Khỏe hết chưa mà đòi suất viện đấy……….
– …………………….
– Lần sau có nhập viện thì cũng phải báo cho đằng này biết chứ đừng có giấu nghe chưa………
– …………..
– Nào, đưa ba lô đây xách cho rồi đi, không khéo lại trễ chuyến bay lại khổ…….
– ………..
Tôi vừa nói vừa lôi người em dậy nhưng Ly không hề nhúc nhích, em bắt đầu bám chặt lấy tay tôi rồi òa lên khóc nức nở, từng giọt nước mắt nóng hỏi rơi chảy ướt đẫm cả vai nhưng tôi cũng cố gắng để mình không gục xún, tôi không rõ lúc ấy Ly đã nói gì, chỉ khi lên xe em mới nhét vào tay tôi 1 mảnh giấy…nhỏ……..
Em đi rồi phố biển lại bắt đầu những cơn mưa nặng hạt như những gì đã xảy ra vài ngày trước đó……….cũng bởi vậy mà sau này tôi luôn ghét mưa………..ghét những năm tháng 1 mình chạy ù vào của mưa rào của phố biển mà lòng đau đến rát buốt……….
Ừ, Tôi cũng ghét cảm giác phải chờ đợi 1 ai đó, bởi vì không biết khi nào người ta mới quay lại, có lẽ đó chỉ là 1 lời hứa xuôn mà không biết khi nào người con gái ấy mới thực hiện……….
‘’Chờ em ba tháng thôi anh nhé, nếu ngày đó em không về thì sau này có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa………….’’…………
Và cũng chính em mà tôi có thêm 1 thói quen là viết nhật kí không biết từ bao giờ
*************************