Logo
Trang chủ
Chương 57

Chương 57

Đọc to

Đã gần năm năm rồi kể từ cái ngày hôm đó, cái ngày mà bản thân tôi dường như vẫn chưa hết bàng hoàng vì mọi thứ xảy ra một cách đột ngột như thế. Nhỏ Diệu Linh điện thoại cho tôi, không nói gì mà òa lên khóc nức nở làm tôi như chết điếng tại chỗ, linh tính là có chuyện gì không hay xảy ra, tôi hoảng hốt nhưng cũng kịp trấn tĩnh.

– Có…chuyện…gì thế, sao lại….khóc chứ……..

– Hức…hu….N ơi….Hải Cận….Hải…..huhu………….

Nhỏ Diệu Linh nấc từng tiếng một qua điện thoại, từng lời như bóp nghẹt cổ họng của tôi, tôi không nói được gì thêm, chỉ chết lặng người đứng im lìm một chỗ.

– Hải Cận…làm sao hả Linh………- Phải mấy phút sau đó tôi mới nghẹn lên nói được vài tiếng.

Nhưng Diệu Linh vẫn không trả lời, em nó vẫn òa lên khóc thật to qua điện thoại để mặc cho tôi gào thét trong điện thoại. Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Hải Cận thì làm sao, mới hôm qua nó còn gọi cho tôi, nói thứ hai này là quyết chiến một trận sống mái mà sao bây giờ…

– N ơi…..Hải…..Hải Cận……..bị tai nạn…sắp…hu…hức…không qua khỏi được rồi……………….

Tôi không biết gì hết, cái gì đang xảy ra vậy chứ? Hải Cận bị tai nạn, không, làm gì mà có chuyện đó. Mới hôm qua thôi mà, ừ, mới hôm qua nó còn bảo tôi cứ chơi thả ga dưới quê một bữa rồi lần nào có dịp rủ nó đi chung với cơ mà, tại sao giờ lại…

– Hu….N về nhanh….đi….Hải….đang ở phòng…cấp cứu bệnh viện……đa khoa…N….è……..

Tôi chẳng nghĩ ngợi được gì nữa, chỉ biết cúp máy rồi chạy vô nhà dì lấy xe chạy về thành phố. Mọi chuyện đang yên đang lành sao lại xảy ra đột ngột như thế chứ, tôi thậm chí còn chẳng kịp nói gì với bé My và ông anh, mà chỉ biết lao thẳng vào cơn mưa chiều hôm đó, cảm giác lúc đó chẳng có gì nhiều ngoài những hạt mưa rơi rát buốt vào mặt.

Một tiếng sau tôi có mặt ở bệnh viện, và người đầu tiên tôi gặp, không ai khác chính là nhỏ Diệu Linh, em nó khóc ngất ra tại phòng cấp cứu. Cả thằng Nam và Khánh Đề cũng có mặt bên cạnh nhưng thấy tôi, hai thằng chỉ lắc đầu thở dài rồi quay đi chỗ khác, và trước mặt tôi bây giờ chỉ là cánh cửa phòng phẫu thuật, rồi đằng sau đấy là thằng bạn Hải Cận của tôi đang nằm thoi thóp với cái chết đang gần kề.

– Thằng Hải sao rồi…..tại sao nó lại bị tai nạn…hả….ai nói gì đi chứ……………..

– Hu…hức…cũng tại mình………..mà……..Hải…………Huhu……..- Diệu Linh nhìn tôi không cầm được nước mắt.

– Bình tĩnh lại nào…..thằng……Hải sẽ không sao đâu….Linh à…………..

Tôi cố gượng người lại an ủi nhỏ Linh, mặc dù chính mình cũng như muốn gục xuống tại chỗ, tôi quay qua Khánh Đề…nhưng vẻ như thằng này cũng chẳng khá hơn tôi là bao.

– Thằng Hải vô này lâu chưa…rồi bác sĩ nói sao rồi……..

– Hơn 1 tiếng rồi nhưng chưa thấy ai ra hết……..

– Thế còn ba mẹ thằng Hải đâu, tụi mày thông báo chưa……….- Tôi trầm giọng xuống. Nhưng Khánh Đề lại lắc đầu rồi thở dài.

– Chưa…..tao sợ hai bác…sẽ không chịu nổi mất……………

Biết điều Khánh Đề nói cũng có vẻ đúng, nhưng trước sự sống của đứa con mình đang cận kề thì không thể không báo cho ba mẹ Hải Cận biết được. Tôi chẳng còn lựa chọn nào khác là bảo thằng Khánh với thằng Nam chạy về nhà Hải Cận, còn tôi thì ở lại an ủi nhỏ Linh, vừa ở lại xem tình trạng của thằng Hải thế nào.

– Thôi, đừng khóc nữa, ngồi xuống đây đi Linh - Tôi kéo tay nhỏ Linh lại chỗ dãy ghế bên cạnh.

– Hức…..cũng tại mình…..tại mình không đòi đi theo..thì đâu đến..nỗi………huhu…..

– Thôi mà, không phải tại Linh đâu, thằng Hải thường ngày khỏe như trâu, chắc nó rồi cũng sẽ không sao đâu mà…………- Tôi cố trấn an em nó.

– Nhưng….lỡ….hức..Hải có làm sao thì sao…đây N………….mình..mình thật sự…không muốn…hức…đâu………..

– ……………………..

Không biết nói gì hơn nữa để an ủi nhỏ Linh, tôi chỉ cố ôm chặt lấy em nó, mặc cho những giọt nước mắt rơi nóng hổi cả người. Tôi không biết vì lý do gì mà nhỏ Linh lại cứ nhận lỗi rằng vì chính mình mà thằng Hải bị tai nạn. Chỉ vài ngày sau này Khánh Đề mới kể cho tôi nghe đầu đuôi hết mọi chuyện, hóa ra trưa hôm đó, Hải Cận, Khánh Đề, qua nhà chở nhỏ Diệu Linh đi tập banh cho đội bóng đá nữ của lớp. Nhưng vừa đến khúc bẻ của chỗ rẽ vào nhà nhỏ Linh thì thằng Hải bị mất tay lái, rồi đâm vào một chiếc xe máy đi ngược chiều, kết quả là thằng Hải ngất luôn tại chỗ rồi được Khánh Đề và thằng Nam đưa vào bệnh viện.

Cũng bởi vậy mà nhỏ Diệu Linh cho rằng em nó là người gián tiếp gây ra tai nạn cho thằng Hải, cũng tội cho em ấy, thường ngày cứng rắn và lạnh lùng như thế mà khi xảy ra chuyện gì thì lại mềm yếu không khác gì em Ly của tôi lúc trước, lần nào đã khóc thì không ai mà an ủi gì được.

…………………………

Tôi và Diệu Linh ngồi ngoài hành lang hơn 30 phút thì ba mẹ Hải Cận mới đến. Nhìn khuôn mặt tái nhợt và đầy nước mắt của bác gái mà tôi chẳng kiềm được người lại, rồi đến khi bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, cả hai người như chết lặng đi vì sợ hãi.

– Con…tôi sao rồi bác sĩ…………..

– Ừm, vết thương ở đầu hơi nặng, may là hiện nay thì cháu bé đã qua cơn nguy kịch, cả nhà cứ bình tĩnh, ai là người thân của cháu thì đi theo tôi làm thủ tục nhập viện. Còn lại có thể vô thăm nhưng tuyệt đối là hết sức giữ im lặng.

Bác sĩ vừa dứt lời là mẹ Hải Cận, Diệu Linh, thằng Nam và Khánh Đề hớt hải chạy vô phòng cấp cứu, riêng tôi ở lại để đi cùng bác trai xuống dưới kia làm thủ tục nhập viện. Nhưng chính lại không ngờ vừa xuống đó tôi đã gặp ngay bác Q, mẹ em Ly, ngay trước cầu thang. Khiến tôi như chẳng tin vào mắt mình nữa, không phải bác ấy đã cùng em Ly ra Sài Gòn rồi sao? Còn trên tay bác ấy… tôi còn sửng sốt hơn khi cái tờ giấy xuất viện và thẻ bảo hiểm lại điền tên Trần.T.T.D… không phải… đó chính là tên thật của em Ly sao? Tôi thật sự cũng không hiểu cái quái gì đang xảy ra ngay trước mắt mình. Mọi chuyện dường như có cái gì đó không hề ổn một chút nào.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Cách Vượt Qua Nỗi Đau Chia Tay
BÌNH LUẬN