Logo
Trang chủ
Chương 8

Chương 8

Đọc to

Hội lễ nhà thờ cũng chả có gì hay ho, toàn biểu diễn văn nghệ. Mình với nhỏ đứng được chừng 30 phút thì đi ra ngoài. Trời khá lạnh nên mình cũng chả muốn về nhà sớm. Tự nhiên lại nổi hứng rủ nhỏ đi ăn. Gì chứ giờ mà ghé xe vào quán hủ tiếu bên kia đường làm một tô, hoặc ra chỗ nào trống trống làm ít cuốn phim Liên Xô thì hết sảy.

- Chọn bàn trong cùng đi N, ngoài này lạnh lắm - ...

- Ờ...

Nhỏ nói sao thì mình nghe vậy. Bàn trong thì bàn trong. Chắc nhỏ ngại hay sao ấy, cứ tránh những ánh nhìn đầy thân thiết từ phía mình.

- Sao thế... không ngon à?

- Hả, à không, nãy ăn rồi nên giờ còn no thôi - Nhỏ khẽ lắc đầu.

- Hừm, hồi nãy có thấy đằng ấy ăn được gì nhiều đâu.

- Ừm... thì...

- Thì sao?

Mình trố mắt hỏi.

- Này...

- Không biết.

- Ơ...

Nhỏ đáp cộc lốc rồi quay đi, chả bận tâm gì đến bộ dạng há hốc của mình. Ặc, nãy giờ mình có làm gì quá đáng đâu, ngoại trừ cái ý nghĩ đen tối khi nãy thôi. Nhỏ muốn ghé vào ăn hủ tiếu thì mình cũng chiều rồi, muốn gì đây nữa chứ...

...

- Nè... nói thật đi, bộ đằng ấy giận đằng này chuyện gì à?

- Hứ... mắc mớ gì đằng này phải giận... - Dường như bị mình đoán trúng nên nhỏ đỏ mặt ngay, người thì run run nhưng cũng cố tỏ ra vẻ bình tĩnh.

- Không giận mà thế à, chứ sao?

- ...

- Nè...

Lần này thì mình giật phăng tay nhỏ, bực cả mình. Giận gì thì nói quách cho xong, "không thì bố mày ném phát nát luôn bây giờ."

- Gì... vậy... N... người ta nhìn... mình kìa...

- Nhìn kệ... nói rõ thì đằng này mới thả... - Mình ra vẻ dứt khoát.

Trước giờ tính mình vốn rõ ràng thế đấy, cái gì ra cái nấy. Nếu mình làm cái gì sai thì nhỏ cứ việc nói ra chứ đâu cần phải tỏ ra thái độ như thế.

- Qu... à... - Đến đây nhỏ mới lắp bắp, chắc sợ mình làm to chuyện hay sao ấy...

- QUÀ?

Mình trợn ngược mắt, cơ mà cũng chưa kịp định thần vì những gì đang xảy ra trước mặt mình.

- Thì... quà của tui đâu... đằng này tặng rồi, bộ đằng ấy không tặng lại à? - Nhỏ cúi hẳn mặt xuống...

Xác nhận chính xác là mình không hề nghe nhầm. Từng câu từng chữ nhỏ nói ra như đánh vào tai mình. Lần đầu tiên trong đời mình thấy điệu bộ của nhỏ khó coi như thế này, cơ mà cũng chẳng kịp suy nghĩ. Mình đứng dậy dứt khoát rồi kéo tay nhỏ đi, mặc cho tiếng la ó của bà chủ quán ngay sau đó, vì dường như lúc ấy hai đứa vẫn chưa kịp trả tiền...

- Đi đâu vậy N... ơ mà chưa tính tiền kìa.

- L đợi sý... chờ đây nghe, "anh" vào rồi quay lại liền... nhớ đó...

Mình hấp háy mắt nhìn nhỏ, lúc đó công nhận mình gan thiệt, xưng "anh" ngọt như mía lùi ấy, chứ thường ngày cho vàng mình cũng không dám... có mà ăn tát vỡ... alo ra ấy chứ.

Chạy nhanh lại đưa cho bà chủ quán 20k rồi mình đi ra, nhân tiện cũng nhờ bả giữ xe hộ luôn. Cái xe cà tàng của mình mất thì không sao, chứ chiếc Martin quý giá của em mà mất thì mình có ăn cám cả tháng cũng chưa chắc có tiền đền, hàng chính hãng đấy ợ...

- Đi thôi...

- Ơ... nhưng đi đâu?

- Ra đằng kia đi, mình có cái này, muốn cho L biết.

- Nhưng còn... xe?

- Trời, không mất đâu mà sợ, yên tâm.

Nói thế thôi chứ dụ mãi nhỏ mới chịu đi, cơ mà vì mình xỗ sàng quá nên nhỏ cũng ngại lắm, mặt mày đỏ ửng cả lên. Mình vừa đi trước vừa cầm tay nhỏ theo sau mà cứ tưởng như đang dắt con Bo đi dạo phố ý, haizz vãi lol, tương lai cũng trở thành... gấu chó mất thôi.

- Đến đây được rồi.

- Là chỗ này hả, nhưng... đến đây làm gì?

- L nhìn phía bên kia đi.

Mình cười nhạt, vươn vai nhìn theo cái ánh mắt đầy ngượng ngùng của nhỏ. Bên kia, hàng ngàn ánh đèn neon được mắc chung lấp lánh, ánh lên mặt hồ một màu sắc lung linh huyền ảo. Cái không gian đẹp đẽ ấy được hòa cùng giai điệu bài "Merry Christmas" vang lên ở quán café bên kia đường, trông lãng mạng không thể dùng mỹ từ nào có thể diễn tả được.

- Nè... quà nè - Mình móc trong túi ra một hộp quà nhỏ nhắn rồi dí vào tay nhỏ.

- Hì... cảm ơn... mà đằng ấy bỏ cái gì trong đó vậy...

- Bí mật...

- Mà đằng ấy lạnh à, sao co rúm người lại thế?

- Ừm, chắc cảm lạnh rồi hay sao ấy, người mình tự nhiên thấy lạnh lắm.

Nghe giọng nhỏ yếu yếu mà mình cũng thương ghê. Không biết một phút giây nào đó, mình khẽ quay người lại, áp hẳn tay "em" vào tim mình, hỗn hển qua từng hơi thở như chính trái tim mình đang đập bing bing trong lồng ngực.

- ...

- ...

Hai đứa im lặng nhìn nhau, vâng, đơn giản vì ai cũng đã biết định nói với ai điều gì. Đâu đó một làn gió nhẹ lướt qua mang làn hương tóc nhỏ bay thơm ngát ùa vào mặt mình, cảm giác hạnh phúc thật khó tả... haizz... phải chăng? Khi tình yêu đến, con người ta luôn nhìn cuộc sống bằng một cách mới hơn, tươi đẹp hơn, mà chính bản thân mình đến tận bây giờ vẫn còn mơ hồ về điều này.

Mình cúi hẳn người xuống, đặt nhẹ lên môi "em" một nụ hôn thật sâu. Cái hương vị ngọt ngào ấy khiến mình cảm thấy ngây ngất, cũng hệt như bạn đang ăn một cây kẹo "ngọt nhất" thế giới này vậy... đầy quyến rũ và mê hoặc.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Khiêu vũ giữa bầy Les
BÌNH LUẬN