Logo
Trang chủ
Chương 10

Chương 10

Đọc to

Về nhà, xông pha vào chiến trường khốc liệt. Nào rửa cốc, nào giặt quần áo, nào lau nhà, nào quét dọn. Đệch. 45’ vật vã với từng ấy công việc, mình thở phào nhẹ nhõm như vừa rặn được cục… nợ ra khỏi lòng. Nhìn lại chiến tích đầy vẻ vang, đúng là nhà sạch thì sướng, bát sạch cơm phê. Nhìn hãnh diện vãi đ’ ý các bác ạ. Giờ ai vào nhà, mình chỉ muốn vỗ ngực tự sướng khoe lên: "Cháu dọn nhà đấy, cháu dọn nhà đấy, sạch vãi bác nhỉ??"

5h, mình leo lên con chiến mã thần thánh, phóng ra trường đón thằng em. Đệch, đường đông vãi cả lá các bác ạ. Đúng tầm tan học, trẻ con trẻ cái, nhí nhố khắp cả đường. Mãi mới len qua được điểm nóng, thì thấy có con SantaFe đậu sát vỉa hè, nhìn biển 123456789 quen quen. À nhớ rồi, xe nhà em Linh. Chắc sếp bên nhà vợ đi đón thằng em quý tử đây mà. Không biết thằng em vợ đi học trường mới, có bị đấm cái nào chưa, nhưng nhìn mặt nó cũng khá khó gần. Thôi trẻ con đéo chấp, em phóng tọt về nhà, kệ 2 sếp nhà vợ. Hồ hởi chen vào chào 2 sếp được câu, xong lại tắc cmn đường thì khổ.

Về nhà thì đã thấy ông bà già ngồi xem tivi rồi. Mình hỏi:

- Bố mẹ về rồi ạ?

- Ờ, về rồi. Hôm nay đú đởn chán quá, chả có em chân dài nào nên tao bất mãn về sớm lo cơm nước, thế mà mẹ mày hậm hực tao nãy giờ. - Ông già mình xoáy đểu, không quên liếc mẹ mình rồi cười cái rất chi hàm ý.

- Già rồi còn chân với chả dài. Ông vào lấy giỏ đi ra chợ mua thức ăn đi, nhanh còn ăn cơm. – Mẹ mình nói lại.

- Tôi là đàn ông mà phải đi chợ hả? – Bố mình quạu.

- Thế tối ngủ đất nhé đàn ông??? – Mẹ mình xoáy.

Ông già chột dạ, nhấp ngụm nước chè rồi chép miệng:

- Thôi đành vậy, vì nhân loại, đại hiệp ta đành phải ra chợ mua rau mua cá vậy. Haiz, nghĩ mà nản, biết thế đú với mấy em chân dài có phải sướng không? – Nói rồi cười 1 cái, tò tò ra chợ.

Mình với mẹ cười giòn tan. Nghĩ cũng hài thật đấy. 2 ông bà gần 5 xịch tuổi rồi mà vẫn vui vẻ như thế, trong xóm khối nhà mơ không được. Có nhà cả vợ cả chồng mới hai mấy, mà suốt ngày chửi cãi nhau. Haizz sự đời…

Mình lên phòng, tại hôm nay mưa nên không ai đá bóng, đang ngồi lướt net một lúc thì mẹ lên:

- Có đứa đưa cho mày cái gì này H.

- Cái gì hả mẹ?? – Mình thắc mắc, nhìn thì giống vẻ như một cái hộp quà được gói gém cẩn thận.

- Tao biết đâu được ý. – Mẹ mình nói.

- Thế ai đưa hả mẹ???

- Cái T, người trong mộng của mày hồi xưa đấy. – Mẹ nói, mặt thản nhiên như không.

- Hả? Thế T có nói gì với mẹ nữa không??

- Không, nó chẳng nói gì. À có đấy, nó khen mẹ trẻ đẹp, xinh gái ra. U ôi, con bé ngoan đáo để, giờ nhìn nó xinh hơn ngày xưa đấy. – Mẹ nói như kiểu xoáy xoáy mình.

- Mắc mớ gì đến con?

- Ờ thì người ta khen mẹ mày, mẹ sướng mẹ khoe, thế cũng cáu. Thôi ở đấy ôn lại "chuyện chúng mày đi", mẹ đi nấu cơm.

- Dạ. - Mình đáp với mẹ.

Mở gói quà ra, hóa ra là cuốn lưu bút cũ ngày xưa mình viết cho T. Tự nhiên bao cảm xúc ùa về, khó tả vãi đ’ các thím ạ.

Mình lật từng trang, ôn lại kỷ niệm xưa. Mình hồi xưa sến lắm, thơ, thư, truyện, nhật ký, các trò lãng mạn như tặng hoa, quà hand-made, mình đều làm đủ cả. Tất cả như nói lên mình muốn tặng cho T những điều tuyệt vời nhất.

Mình xin trích một trang trong quyển lưu bút để các thím gạch đá:

Hà Nội ngày xxx tháng yyy năm zzz

Gửi T, người con gái mà H thích.

T à, dạo này lạnh rồi đấy. Hình như gió mùa về rồi. Những chú chim bé bỏng giờ cũng chẳng dám trốn mẹ chạy đi chơi nữa, mà có khi đang nằm rất chi là ấm áp bên bếp lò của cửa hàng chim quay.

Trêu một tí cho vui thôi. Mùa lạnh đến, T cố gắng giữ ấm nhé. Dạo này thấy T gầy lắm đấy, chắc lo nghĩ thi cử quá hả?? H tin T sẽ thi tốt mà, gì thì gì sức khỏe là quan trọng nhất đó T.

Đừng gặm nhấm nỗi đau một mình T nhé.

Đừng tự gánh vác sự vất vả và khó khăn.

Đừng để nỗi cô đơn tràn ngập trong tâm trí T.

Hãy san sẻ với H, vì H thích T. Thích lắm ý. Nói thế nào nhỉ?? ờ thì… Nói chung là thích, không giải thích được. Hề.

À thôi chết. Mai có bài kiểm tra văn đấy. Nhưng T đừng lo, chiều nay H đã cố tình về muộn, ngồi chép phao ra bàn rồi. Có gì mai 2 đứa cùng xem. Hỹ hỹ. Cố lên T nhé. Mai lạnh đấy, sang sớm nhớ uống một cốc nước ấm nhé.

H thích T.

Gạch đi các thím!

Ngồi đọc xong, cảm giác lạ lắm. Bất ngờ nghe tiếng chuông tin nhắn. Ra là Linh:

- Ối giời, nhìn cái mặt thẩn thơ ngồi trên giường kìa, chắc bị em nào đá hả anh H hâm??

Mình ngó xuống, hóa ra là em Linh đang đứng ở vườn, nhí nhảnh cười với mình cái rõ tươi.

Thế đéo nào cứ mỗi lần cảm xúc xưa ùa về, là em Linh lại có mặt rất kịp thời. Như kiểu táo bón mà có Berberin uống cầm chừng luôn ý.

Mình chạy ra ngõ:

- Có việc gì thế bé Linh?

- Dạ, nhìn thấy anh mặt hâm hâm, em nt thôi. Anh làm sao thế? – Linh hỏi.

- Có sao đâu, lúc nãy bị kiến chích mông, chắc tác dụng phụ nên mặt hơi đơ tí ý mà. – Mình trêu em.

- Hỳ, trêu anh tí thôi. – Đang nói chuyện thì mẹ Linh gọi:

- Linh ơi, về xem cơm nước thế nào đi, mẹ đưa em đi học thêm.

- Thôi em vào nhà đi. Anh cũng về ăn cơm đây. – Mình cười.

- Dạ, thế bye anh nhé. – Em quay vào nhà, để lại mùi hương, một mùi hương rất dễ chịu (không phải rắm rít gì đâu nhé các thím).

Mùi hương từ mái tóc em, chắc em vừa tắm. Ôi ngửi thôi đã thấy phê cmnr. Cơ mà đứng dưới ngõ, muỗi đốt đau vãi, em té về nhà. Cơm nước tắm giặt xong, thấy thằng bạn nt rủ đá PES. Xách xe chạy ra quán làm tí. Về em review luôn cho các thím.

Quên nói thêm, là em vẫn chưa trả lời tin nhắn của ex nhé các thím.

Tối chắc nt chúc em Linh ngáy to rồi ngủ thôi, thấy đèn học nhà em đang sáng. Cảm ơn các bác đã theo dõi truyện của em.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tử Tù
BÌNH LUẬN