Mình cười như thằng dở, thôi lên nhà mặc quần áo đi học không muộn. Chào bố mẹ rồi mình dắt xe ra ngoài lên đường đi học. Lâu lắm chả gặp em siêu trứng, hôm nay lại gặp các thím ạ. Em mặc bộ nỉ thể thao màu xám, chất liệu giống của em Linh hỹ hỹ. Phê lòi, đã thế lúc chạy hai quả bưởi 10 roi của em lại con cứ nhún nhún theo nhạc, làm sâu mình cứ nhún nhún theo nhạc luôn.
Đến trường, mình nhận ra ngay anh Duy Dê đang loay hoay gửi xe.
- A thằng đệ. – Mình vỗ vai nó.
- À ờ đến sớm vãi.
- Sớm đéo gì, chuẩn giờ đấy. Ăn sáng chưa?? – Mình hỏi nó.
- Chưa? Sao??
- À ừ, thế thôi đi ăn đi tao vào lớp.
- Cái đệch, bố tưởng mày rủ đi ăn sáng. Bố thằng dở.
- Dở kệ mẹ tao. Mà dạo này với em họ Khánh Cứt sao rồi???
- À, bỏ rồi. – Nó trả lời thản nhiên vãi.
- Cái đệch, bỏ vì cc gì???
- Nó cáo già bỏ mẹ, tí tuổi mà đã nt với nhiều anh vãi ra.
- Mày đọc tn của nó à?? – Mình hỏi.
- Ừ, hôm nọ đi chơi tao giả vờ mượn đt, vào lục thì đờ mờ nó chứ nt với 3 thằng khác nữa.
- Ủ ôi vãi đái, thế nội dung như thế nào??
- Anh ngủ chưa? Anh ăn cơm chưa? Anh đi ỉa chưa? Anh chùi đít chưa? Mẹ nó, thôi đừng nhắc đến bực cả mình. – Thằng cu mặt quạu quạu, buồn cười vãi.
- Thôi hả giận, an hem vào kia làm chai nước. – Mình vỗ vai an ủi thằng bé.
- Ờ đi. Mà có em nào không giới thiệu tao? – Mẹ, chưa chừa cái tật gái gú sao?
- À, có em Lan lớp mình đấy.
- Mày điên à, con thối mồm ấy thì yêu làm đéo gì? – Nó hét to vãi, làm mình ngượng với mấy em sinh viên năm đầu.
- Uôi cái đệch mày nói to thế? – Mình ngượng.
- Ờ nhầm lỡ mồm. - Mà sao m biết Lan bị thối mồm??? – Mình ngờ vực.
- Bố đoán thế.
- Thôi tao mệt mày vãi. Mua chai nước rồi lên lớp ngồi nhé, chỗ này đông vl. – Thú thực mình đếu thích chỗ nào đông người. Hôm nọ ngồi uống nc ngoài quán, có bố to mồm vãi đái ra ý. Nổ vãi đít, khoe khoang IP4s, rồi gái gú các kiểu, qua tay không dưới 2 chục em nữ sinh. Đéo hiểu tự hào cái ếu gì mà khoe nhỉ. Hơi bức xúc tí các thím thông cảm.
Làm chai nước vào lớp, đã thấy em Lan ngồi sẵn chỗ, chăm chú cái đt rồi cười tủm rồi. Mình bảo Duy Dê vào ngồi cạnh em, rồi mình chuyển ngồi cạnh Duy Dê.
- H đến rồi hả hihi. – Em mỉm cười.
- À ừ.
- Cho xem cái này nè H. – Em thấy mình ngồi chỗ đấy, lại xách cặp chạy ra ngồi cạnh mình mới ảo chứ lị.
- Sao ra đây làm gì?? – Mình hơi bực mình.
- Mình không được ngồi đây à? – Lan giả vờ phụng cmn phịu.
- Chỗ này chỗ thằng Khánh mà. – Mình giả vờ nói thế.
- Tí nữa cho Khánh ra ngồi với Duy hihi. Mà cho H xem cái ảnh này này.
- Ảnh gì??
- Đây này. – Nói rồi em giở cái đt ra, cho mình xem cái ảnh. Đậu má cái ảnh này là thằng Duy Dê chụp mình hồi tháng 3 năm ngoái, lúc ấy mình ngủ gật, trông ngu vãi lúa. Đã thế em Lan còn chế 2 cái chấm chấm với môi đỏ nữa, trông như Pikachu ấy.
- Sặc. – Mình đếu nhịn được cười, bật cmn cười.
- Hihihi, H cười rồi, lâu lắm mới thấy H cười.
- À ừ. Thôi học bài đi. – Thế ếu nào tự nhiên lại thấy vui vui, cơ mà không được. Vợ con ở nhà, không được, phải giữ vững niềm tin.
Rồi mình cũng đếu nói gì nữa, kệ mịa. Ra chơi em nó cũng lải nhải vài câu, cơ mà mình lẩn ngay. Đến trưa mình về nhà, Linh hôm nay ứ sang ăn cơm mới chán híc híc. CƠ mà không phải thế mà mình không giúp mẹ. Lên phòng rửa tay chân thay quần áo rồi xuống giúp mẹ nấu cơm, được mẹ khen ngoan mới sướng hỹ hỹ. Giờ mình mới biết gia đình quả thật vẫn là đáng quý nhất.
Cơm canh cũng bt thôi, mình quất 3 4 bát gì ấy chả nhớ. À các thím nếu muốn tăng cân ác, thì ăn chuối với trứng gà nhiều vào là ok ngay ấy mà. Mà cũng tùy từng người, có người hợp người không, em thấy ăn khá hợp. Lên phòng nằm tí, cơ mà nhớ Linh quá chả nằm được. Ban đầu mình cũng định bơ bơ đi đấy, cơ mà nhớ quá híc híc. Mình cầm đt lên nt cho em.
- Em làm gì đấy? Không sang nhà anh ăn cơm à?
- Em đang học ạ, hôm nay em hơi mệt nên không sang. – Em nhắn lại.
- Sao mà ốm??? em ốm thế nào?? – Mình hỏi với phần lo lắng cực độ.
- Dạ em hơi mệt thôi ạ.
- Anh sang nhà em nhé.
- Dạ vâng hihi.
Mình mặc cái quần thể thao dài dài vào, rồi sang nhà em, em đợi sẵn ở cửa rồi, nhìn em trông hơi mệt mỏi.
- Em ốm thế nào? – Mình đến, sờ trán em.
- Dạ em hơi mệt thôi anh hihi. – Em vẫn cố nở nụ cười.
- Em ăn cơm chưa?
- Dạ chưa ạ. – Em nói lý nhí.
- Sao mà không ăn??
- Dạ…
- Anh nấu cháo cho em ăn nhé?
- Dạ vâng. – Em mỉm cười hạnh phúc, mình cũng hạnh phúc ứ kém hỹ hỹ.
Mình vào bếp nhà em, loay hoay mãi mới tìm được cái thùng gạo. Mình thì chỉ biết nấu cháo bằng nồi cơm điện thôi, chả biết hầm nước xương hay gì gì cả. Thôi nấu bừa vậy. Mở ngăn tủ lạnh thì thấy tía tô đầy đủ, may quá chả phải mua. Mình vo gạo qua, rồi cho nước vào, ngồi canh nồi cháo. Nấu phải 1 tiếng mới xong các thím ạ, căn bản đầu tiên hơi đặc, trông quánh quánh. Gia vị các thứ vừa đủ, hơi bị ngon hỹ hỹ. Mình thái tía tô rồi cho vào bát, sau đấy múc cháo vào. May quá nhà em có ruốc sẵn, mình cho thêm ruốc vào bát cháo cho nó có vị. Lại thấy có quả cam trong tủ lạnh, mình mang ra vắt luôn cho em. Có tự tiện quá không nhỉ.