Logo
Trang chủ
Chương 16

Chương 16

Đọc to

**Update tiếp 6/10**

Về nhà thay quần xong. Mình phân vân không biết có nên qua nhà em Linh không. Thứ nhất là cả 2 đứa đều ngại. Nhưng mà nếu không qua, thì em nó sẽ nghĩ mình đang sợ em nó. Đang trong tình thế khó, thì bất ngờ có tin nhắn, tin nhắn của em Linh:

- Em xin lỗi anh. Tẹo nữa mình đi ăn chè nhé. Em khao. hihi

- Ok luôn. Đợi anh lấy xe, mình đi luôn nhé. - Mình nhắn lại, cố tạo ra không khí vui vẻ, để tình huống lúc nãy không còn làm khó cho cả 2.

Ngoài lề chút. Có bác hỏi mình có lộ "sâu" không, thì mình thành thật trả lời là có bác ạ. Cơ mà cái áo mình mặc che qua thắt lưng khoảng 10 phân, nên may quá chắc em nó không nhìn thấy.

Còn có bác khác thắc mắc là mình mặc sịp trắng đen. Xin thưa sịp mình là sịp Gu Xì một màu đen huyền ảo nhé.

Cũng có bác hỏi là nếu không có em Linh thì mình liệu có quay lại với ex không, xin thưa là kể cả không có em Linh, mình cũng sẽ vẫn đắn đo các bác ạ. Nói chung là cái gì đã vỡ, thì hàn gắn lại nó vẫn có những vết sứt. Mà liệu nối lại có đi đến đâu? Hay chỉ tạm bợ vài năm rồi tình ngăn đôi bờ. Haizz, nghĩ mà thốn.

Tiếp tục nhé các thím.

Mình dắt xe ra trước cổng, khóa cửa khóa cổng kỹ càng, thì đã thấy em nó đứng đợi sẵn rồi ạ. Em Linh cũng đã thay quần áo, lúc nãy quần nỉ của em cũng ướt hết mà. Em cười cái với mình rõ tươi.

- Mình ra quán lần trước nhé anh. Chè ở đấy ngon quá. - Em tươi cười nói, như cố giấu sự ngượng ngùng khi nãy.

- Thôi, hay mình ra chỗ này hóng mát đi. Bây giờ ăn chè không hợp lắm. - Mình đắn đo một lúc rồi nói với em. Tại hồi nọ mình có đọc cái bí kíp cua gái của bác nào trên VOZ ý, đàn ông là phải chủ động trong địa điểm, gái nó mới thấy được tố chất lãnh đạo của mình, nó mới nể.

- Dạ. Thế mình đi hóng gió nhé anh, em ở nhà lâu lâu cũng ngột ngạt lắm. Hihi.

- Bám chặt vào cô nương, không té lộn cổ giờ. - Mình trêu em.

Mình đi ra ngoại thành Hà Nội, tuy là đường quốc lộ nhưng mình biết một chỗ rất mát và phê. Yên tĩnh lắm. Đường đi thì hơi vòng vèo, khá khó tìm. Ở trong làng chứ không phải ngoài đường cái. (Nói thế thôi không các bác nằm vùng chết em).

Sở dĩ mình muốn đèo em đến chỗ này, vì ngày xưa mình với ex rất hay đến đây hóng gió. Cứ mỗi lần được nghỉ hay là lễ tết gì, mình với ex toàn ra đây. Hồi ấy thì chưa có xe máy riêng, toàn phải mượn anh hàng xóm và lý do thì mình bịa ra là đi mua đồ cho mẹ.

Không phải mình muốn về con đường xưa với ex, mà là mình muốn tâm trạng Linh ổn định hơn, thoải mái hơn, quên đi sự đời và quên đi quá khứ thôi. Đọc đến đây, chắc chắn sẽ có bác nói gió hoặc gạch đá, nhưng mình là thế. Cái gì đã qua thì mình không bao giờ níu kéo trở lại. Mình cũng là đàn ông, mình cũng có sĩ diện.

Đi từ nhà mình ra đến chỗ đấy, cũng mất gần 1 tiếng. Đi đường rét sun vòi luôn ý. Mình mặc đơn giản, mỗi cái áo cộc cùng với quần thun dài thể thao (sịp thì thay rồi nhé). Em thì vẫn như thế, vẫn bộ nỉ mới thay. Em giản dị thật, mình thích sự giản dị của em. Nhưng đằng sau em vẫn còn nhiều bí ẩn mà mình chưa khám phá hết. Con trai thường để ý đến quá khứ của những cô gái họ thích mà các thím.

Trên đường, mình đi khá nhanh, cũng biết em lạnh, nhưng mình không dám bảo em ôm cho ấm. Vì đã là cái gì đâu mà ôm, vồ vập quá lại thành thằng osin thì vỡ mồm. (Cơ mà giờ em chắc cũng 5/10 phần là osin rồi).

Nhớ ra là trong cốp có cái áo mưa mỏng, định mang ra cho em mặc cho ấm, nhưng mà thôi. Trời không mưa, mặc áo mưa trông cùi bỏ mịa.

Đến con đường quen thuộc. Nói là con đường cũng không đúng, vì chỗ này là cánh đồng lúa, trên đấy có một con đường chạy dài cắt ngang cánh đồng. Mình dừng xe lại bên một gốc cây, xuống xe vươn vai cái để giải tỏa sự mệt mỏi. Em Linh vẫn ngồi trên xe, mắt nhìn xa xăm. Mình hỏi em:

- Sao, thấy đẹp không??

- Hihi, đẹp lắm anh ạ. - Em cố cười, nhưng nụ cười hơi nặng nhọc.

- Đứng xuống xe lắc mông tập thể dục đi người đẹp, ngồi nhiều không tốt đâu. - Mình cố tạo ra không khí vui vẻ.

- Lại trêu em, xì. Hihi. - Em xuống xe, hít một hơi dài lắm, dang tay ra đón những cơn gió lạnh đầu mùa.

Cả mình và em đều biết hôm nay hơi lạnh. Nhưng trái tim cả 2 đứa thì còn lạnh hơn. Hít một hơi thật sâu, mình quay sang nói:

- Em này, có chuyện gì thì cứ nói ra đi cho nhẹ lòng em ạ. Đừng cố giấu trong lòng, mệt mỏi lắm. Anh với em hôm nay hãy cùng chia sẻ hết nỗi buồn cho nhau nhé. - Giờ xem lại mới thấy giật mình, nhỡ em nó buồn "i" thì chia sẻ với mình sao đây???

Linh không nói gì, mắt nhìn xa xăm, cố gắng nén từng hơi thở.

Cả hai im lặng một lúc lâu, nhìn trời, nhìn mây. Trời Hà Nội hôm nay thì chả có cái đóe gì đẹp hết. Hơi phũ nhưng mà mây đen vần vũ, chắc ông trời lại sỏi thận, mãi chả đi WC được hay sao ý.

- Em buồn lắm anh. - Linh nói, mắt hơi hoe hoe đỏ, có lẽ phải cố gắng lắm em mới nói được ra câu ấy.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: [Review] Đời Lính
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện