- Tình yêu vốn dĩ rất mong manh, nó không hề tồn tại mãi mãi. Nó chỉ chuyển từ trạng thái này sang trạng thái khác mà thôi. - Em nói, nghe vẻ triết lý lắm...
- Là sao?? - Mình thắc mắc hỏi em.
- Thì kết thúc của tình yêu là hôn nhân hoặc chia tay. Nếu là chia tay, tình yêu sẽ chuyển sang trạng thái đau khổ. Còn nếu là hôn nhân, thì nó chuyển sang trạng thái... trạng thái gì em cũng chả biết nữa. Hì. - Em nhìn mình, dù cố pha trò nhưng mình vẫn nhìn thấy nỗi buồn man mác nơi trái tim em.
- Ờ đúng, bữa nay người lớn ghê. - Mình cố tạo ra không khí vui vẻ.
Em Linh lại im lặng không nói gì, mình đoán chắc hồi xưa thích thằng nào, nó đá cho phát vẹo mồm rồi nên giờ mới bị ám ảnh như thế này đây.
- Hồi đi học, Linh thích ai chưa? - Mình hỏi em.
Em lại im lặng, đếch hiểu nữa, im nhiều ông đấm cho cái chết luôn giờ.
Một lúc sau, em nó tự nhiên mắt rưng rưng các bác ạ, mình sững sờ luôn. Lần đầu tiên có người khác - Trừ ex khóc trước mặt mình như thế này. Mình bối rối lắm, chắc là động chạm gì vào chuyện quá khứ không hay của em rồi.
- Ơ... sao thế?? Anh xin lỗi, anh nói gì à?? - Mình lúng búng đáp. Lúc này hoảng rồi các thím ạ.
Linh càng khóc nhiều hơn, những vệt nước mắt đã rơi xuống má em, chứ không còn cố gắng cứng cỏi đọng trên khóe mi nữa.
Bất ngờ em quay sang úp mặt vào vai mình, cứ thế đứng khóc. Tay em cầm cái vòi nước, cái vòi thì chĩa thẳng vào quần mình. Em cứ đứng khóc như thế, chắc chả cảm nhận được giờ quần mình đang ướt sạch. Mình khó có thể tả được cái cảm xúc lúc ấy. Mình buồn cho em, muốn an ủi em, và cũng rất hoảng khi em khóc như thế này. Cơ mà cái vòi đang bắn thẳng nước vào quần anh em ơi, em khóc nhanh lên tí, anh lạnh sun mẹ tờ rim rồi này. Mình lạnh lắm, khó chịu lắm, cơ mà cũng chả dám nói với em. Em đang khóc mà. Lúc này thì quần em cũng dính nước rồi, nước lênh láng cả ra sân. Còn em, vẫn đứng thút thít.
Giữ nguyên cái tư thế ấy khoảng 1', thì em thôi khóc, chắc giờ mới nhận ra được sự việc. Em giật mình, vứt vội cái vòi nước xuống, mặt hơi hoảng hốt.
- Anh, em xin lỗi, anh có sao không?? - Em nói với mình, có vẻ như hơi lo lắng vì làm ướt quần mình.
- Không, không sao đâu em. Thôi em nín đi. - Mình nhìn em, cố tỏ ra đang không có chuyện gì. Nhưng mà đệch, mình ướt hết quần rồi còn gì, đang lạnh vãi cả ra đây. Mình thầm nghĩ rồi lắc đầu cười khổ.
- Thôi anh vào nhà đi, để em lấy máy sấy, sấy quần.... à... em nhầm. Để em... - Em ấp úng, mình biết em nhỡ mồm mà.
- Thôi để anh về nhà thay quần đã. - Mình nói, cả mình lẫn em đều ngượng, mặt 2 đứa đỏ ửng. Đến giờ ngồi kể lại cho các bác, tự nhiên thấy xấu hổ vãi lều.
- Thế anh về nhé. Em xin lỗi. - Em Linh cúi gầm mặt, vẻ như vừa làm điều tai hại lắm đấy.
- Không sao mà. Hỳ - Mình cười, cố trấn an em.
- Cho chừa này, há há. - Mình véo má em một cái, rồi chạy thẳng về nhà.
- Á á, anh H hâm. - Em giơ giơ nắm đấm dọa mình, em cười lên rồi, may quá.
Về nhà thay quần, mình đắn đo không biết có nên sang nhà em chơi thêm lúc nữa không. Thôi mình quyết định ở nhà, giờ sang thì cả 2 đều ngại, chả biết nói gì với nhau.
Type đến đây, giờ em đi đá bóng phát. Tối về em update tiếp nhé các bác. Thanks các bác đã ủng hộ!