Rồi mình mang cái giường gấp ra, + cái chăn kha khá dày. 2 đứa nằm ôm nhau xem TV. Ủ ôi ấm đừng hỏi luôn, thật là hạnh phúc ghê gớm. Con sâu hư đốn nó cứ ngọ nguậy mãi trong mình, cơ mà may, trời rét mặc nhiều quần áo nên cũng gọi là đỡ được phần nào hỹ hỹ. Rồi như thế, cái hơi ấm của tình yêu, và cái hơi ấm của người con gái nó làm mình không kìm chế đc, mình hôn nhẹ lên đôi má ửng hồng, siết chặt hơn vòng tay ôm người con gái ấy vào lòng, mình gục đầu vào mái tóc nhung huyền thơm nức mùi sunsilk, thật tuyệt vời… Và như thế, mình chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay… Mịa, ngủ mãi 3h30 mới dậy, Linh về xừ từ lúc nào rồi, mình giở đt ra thì thấy tn của Linh "em về đón thằng Tí, hihi. Anh H hâm:x Ai lớp Diu".
Ủ ôi yêu thế chứ lị. Đọc được cái tin nhắn mà mình tràn trề sức sống. Lên nhà tranh thủ online tẹo, thì tự nhiên mình lại thấy hụt cmn hẫng và hơi khó chịu một tí. Nhưng thôi qua rồi, mình không muốn nhắc lại. Tối 7h30, Duy Dê alo mình đi rượu ốc.
- Alo, đâu rồi?
- Bố ở nhà chứ đâu.
- Rượu ốc nhé. Khánh Cứt khao, có con bồ mới của nó đi cùng, xinh vãi.
- Ờ ờ chiến luôn. Hỹ hỹ. Chờ tao 10’.
- ờ nhanh lên, tao qua đón rồi đi luôn.
- Ờ rồi.
Lên phòng sắm sửa quần áo, còn quên đ' tắm. 15’ sau mình ra thì thấy Duy Dê đứng trước cổng, bảo với mẹ một câu, rồi 2 đứa dông thẳng đến quán rượu ốc. Ủ ôi quán đông vờ lờ ra ý các thím ạ, mấy đôi tình nhân vừa ngồi uống rượu, vừa ngồi gảy ốc đút cho nhau, nhìn GATO vờ lờ…
Mình với Duy Dê đến trước, chọn được cái chỗ trong góc góc, ngồi ấm vê lờ. Khoảng 10’ sau thì Khánh Cứt cùng đồng bọn đến, ủ ôi, nhận xét con người yêu thằng Cứt thối ấy như nào nhỉ?? Có khi xinh hơn Linh ý! Ăn mặc cũng ngon nghẻ phết, cơ mà nhuộm tóc, mình đếu thích lắm.
- CHào 2 đại ca. – Nó chào mình.
- Ờ, chờ chú hơi bị lâu đấy. – Mình đáp.
- Hê hê, đón vợ, hơi lâu tí, thông cảm cho tại hạ.
- À giới thiệu với em, đây là anh Duy, tức Duy Dê, và đây là anh H, tức anh H đần. Giới thiệu 2 chú đây là vợ anh, tên Phương. – Khánh CỨt cười hềnh hệch.
- Chào em. – Duy Dê lên tiếng.
- Chào em. – Mình mỉm cười thân thiện, cơ mà không vô duyên đâu, lạnh lùng vờ lờ.
- Dạ chào 2 anh. – Con bé lễ phép ra phết.
- Chị ơi cho em 2 bát ốc với chai rượu táo mèo. – Duy Dê nói.
- Thế cô chú quen nhau như nào??? – Mình mở lời.
- À ừ thì vào một ngày đẹp trời, tao là chàng hoàng tử bạch mã, đang cưỡi ngựa đi dạo rong chơi trên đường Tràng Tiền, đổi gió tạt vào bờ hồ phát, bỗng thấy một bóng hồng, một nàng công chúa cưỡi con ngựa màu bạch tuyết, chết máy gần đấy, và như thường lệ, phê nhau thôi… - Khánh Cứt tuôn 1 tràng.
- Văn vẻ vờ lờ. – Duy Dê bĩu môi.
- À thôi chết, xin lỗi em, bọn anh nói chuyện với nhau thoải mái, nên văng hơi tục, em thông cảm. – Thằng Duy nói.
- Dạ không sao ạ. – Con bé cười.
- Thế em sinh năm bao nhiêu nhỉ? – Mình hỏi tiếp.
- Dạ em sinh năm 92.
- Cái đệt… À anh nhầm. – Mình bất ngờ văng, đ' thể tin nó 92 mà teen vãi lúa, trông trẻ măng.
- Ơ thế giờ xưng hô thế nào mày??? – Duy Dê hỏi Khánh Cứt.
- À em cứ gọi bọn này là chú nhé Phương, toàn bọn đàn em của anh ý mà, em cứ xưng chị, gọi chú với bọn nó cho anh. – Thằng Khánh cười khà khà.
- Hihi, anh cứ gọi em là em được rồi. – Con bé che miệng cười.
- Thế 2 đứa quen nhau lâu chưa???
- Dạ cũng 3 tuần rồi ạ.
- Ừ ừ. – Duy Dê đáp, mình thì trầm ngâm đếu nói gì.
Rượu, ốc mang ra, chén hết bay. Chưa đã, bọn mình gọi thêm 2 đĩa nem chua rán với đĩa hoa quả ăn tráng miệng nữa. Cơ mà giờ ngồi type chả nhớ gì mấy híc híc. Đại loại là chém gió vài chuyện, mình chỉ chú trọng ăn, tại chưa ăn cơm, đói vờ lờ. Lúc về, Khánh Cứt tính tiền, hình như 3 lít mấy ý. Cũng phê phết đấy.
Đề xuất Voz: Truyện ma Trò Chơi Ác Nghiệt