Logo
Trang chủ

Chương 179

Đọc to

Hôm nay 6h mình mới dậy, tại tối qua thức làm đống bài tập nên ngủ muộn. Sáng dậy cuống cuồng mặc quần áo, vệ sinh cá nhân với tốc độ thần thánh. Cơ mà vẫn sạch sẽ mồm miệng thơm tho nhé! Dắt xe ra ngoài rồi phóng đi học luôn, chả kịp chào bố mẹ già. Đường Hà Nội hôm nay mưa phùn, trơn vãi ra, lúc ôm cua mình tí xòe. Tại con SX của mình, thấy mọi người bảo độ cân bằng khi vào cua thấp hơn AB 2011 thì phải. Đến trường với bộ dạng hớt hải, người ngợm thì ướt vì mưa phùn, lại còn đường bẩn bắn lên hết quần áo. Cơ mà may quá, mình vừa dắt xe vào thì trống, tí nữa thì bị trừ điểm chuyên cần, hỹ hỹ.

- A đây rồi, tưởng thằng này hôm nay bị đau bụng đi ỉa rồi chứ. – Duy Dê thấy mình bước vào lớp, nó cười to.

- Ôi đệt, quần áo thế kia, chắc lại vật lộn với em nào rồi. – Khánh Cứt vào hùa.

- Vật vật cái mật, vừa đi tí nữa thì hôm nay đề về 93. – Mình nói.

- Sao sao?

- Thì đm, ôm cua tí nữa thì bới đất tìm răng. Sợ vờ lờ.

- Há há, thế phải bảo bố mẹ già, tậu cho con SH như tao, ôm cua sướng vờ lờ. – Duy Dê vênh mặt.

- Đờ mờ, SH dễ mất bỏ mẹ.

- Ớ, tao có bị mất đâu mà dễ.

- Xe mày cùi, nó lấy làm đếu gì, chắc SH tàu cmnr. – Mình cười.

- Anh H phán câu nào chuẩn như Lê Duẩn câu ấy. – Khánh Cứt cũng hùa theo mình.

- Ối giời, anh mà lại.

- À tiện thể cho em xin 50k hôm nọ anh vay với được không ạ? – Tối hôm trước điện thoại mình hết tiền, mình bảo nó mua hộ cái thẻ 50k.

- Ấy, hiền đệ cứ từ từ. Tiền bạc làm mất hết tình anh em bây giờ.

- Thế cái đờ mờ trả không? Không bố cắt chim bây giờ.

Nó vừa nói dứt câu, thì may quá trống vào tiết vang lên, hú hồn hỹ hỹ. Cả buổi học sáng hôm nay, mình làm bài cộng chữa bài đầy đủ vãi. Tập trung từng phút giây cũng như thời gian vào việc học. Căn bản hôm qua mình được bố thông não, nên hôm nay học hành phấn chấn, quyết tâm vì sự nghiệp con cháu chúng ta, mình phải cố gắng học hành tấn tới. Gái mú thì bố bảo là quan tâm vừa vừa thôi, coi như thử lòng nhau một thời gian. Vàng còn phải thử qua lửa nữa là tình cảm. Ù ôi giờ mới thấm thía lời bố dạy, chuẩn hơn Lê Duẩn ý chứ lị.

Học hành chăm chỉ suốt cả sáng. 12h30 hơn mình về nhà trong cái tiết trời rét và mưa lâm thâm như cứt ngâm mấy tháng này. Hôm nay Linh đi học, không sang ăn cơm với cả nhà được. Lại chỉ có mình, mẹ và cái Hoa lủi thủi. Mà cái Hoa, nó đi học thất thường vờ lờ, hôm đi hôm nghỉ, ca này ca kia loạn hết cả lên.

- Con về rồi. – Mình dắt xe vào, chào mẹ cái, rồi tranh thủ lên gác rửa mặt thay quần áo. Bộ quần áo mình bị bùn bắn, bẩn vãi lúa.

- Ừ, thay quần áo nhanh rồi ăn cơm.

- Dạ vâng.

Mình lên thay quần áo, cơ mà chỉ mặc xong cái quần, còn cái áo đang chuẩn bị mặc thì cái Hoa nó ập cửa vào.

- Ớ. – Mình lớ ngớ.

- Ớ gì? Cái dao rọc giấy của anh đâu? Em mượn tí.

- Mày vô duyên, chả gõ cửa gì, anh đang thay quần áo mà.

- Đấy, lại gọi em là mày. Tin em xiên cho một phát không? – Nó cầm cái thước kẻ lên nhử nhử mình.

- Ờ rồi. Thế mày… À em lấy nhanh lên, ở cái hộp bút kìa, để anh còn thay quần áo.

- Xí, bày đặt, người thì như con mắm khô, được có mỗi cái 6 múi mà làm như người ta thích nhìn lắm ý. – Mình để ý nó hơi hơi đỏ mặt.

- Ờ, thế mà có đứa dán mắt vào nhìn bo đì hoàn hảo của anh đấy hỹ hỹ. – Mình xoáy lại.

- Ai thèm nhìn, vô duyên. – Nó đóng cửa cái sầm, rồi bỏ lên gác.

- Ơ xuống ăn cơm, lên làm gì? – Mình thay quần áo xong, nói với lên phòng nó.

- Đây em xuống đây.

Hôm nay mẹ xào miến, món mình thích nhất. Có hôm nọ Linh cũng xào thử, cơ mà trình chưa đủ. Miến khô cộng cứng lắm, không mềm và có độ ướt vừa phải như mẹ xào. Nói chung mẹ vẫn là đỉnh nhất. Ăn xong, thì hôm nay mình với cái Hoa rửa bát, mẹ ngồi gọt dưa hấu ở phòng khách.

- Hôm nay Linh không sang sao? – Nó hỏi mình.

- Ờ. Chắc đi học.

- Mà sắp sinh nhật em, anh mua quà cho em đi.

- Quà gì?

- Quà gì cũng được hihi. – Nó cười, xinh phết.

- Ờ, anh tặng mày, à nhầm anh tặng… Thôi gọi anh với mày cho thoải mái. Cứ anh với Hoa nghe xa lạ bm. – Mình nói.

- Tặng gì?

- Thì anh tặng mày quả đấm nhé, ăn ngon lắm hỹ hỹ.

- Đồ vô duyên.

- Hế hế. Năm nay mày bao nhiêu tuổi nhỉ?

- 21, sao?

- À, thế để anh mua 21 quyển vở, và 21 cái bút cho mày nhé hỹ hỹ.

- Đồ dở hơi, tặng cái đấy làm gì, em có phải trẻ con đâu.

- À thế anh tặng mày cái này.

- Cái gì?

- Dây thừng.

- Làm gì? Muốn em thắt cổ tự tử hả?

- Không. Để buộc mũi.

- Sao lại buộc mũi?

- Vì mày là trẻ trâu hỹ hỹ.

- Anh H bị dở. – Thôi anh tự xử đống bát đũa đi, em đi ngủ.

- Cái Hoa này dạo này học nhiều đơ đơ hay sao ý mẹ ạ. – Mình rửa bát xong, ra chỗ mẹ ngồi ăn dưa hấu.

- Sao đơ?

- Thì nó cứ làm nũng, rách việc lắm. Nó già hơn con 1 tuổi mà sao trẻ con thế không biết.

- Chắc nó thích mày. – Mẹ trả lời lạnh tanh.

- Mẹ bị dở à? – Mình nói, giật mình và sửng sốt. Mình hơi hỗn một chút nhưng không thể giấu được sự bất ngờ.

- Dở gì?

- Nó với con là anh em, sao thế được, mẹ xem phim nhiều quá bị mụ mẫm rồi.

- Anh em trên danh nghĩa thôi, chứ có huyết thống gì. – Mẹ nói, mình không tin vào tai nữa.

- Sao lại thế???

- Thì hồi xưa, dì XXX mày (mình xin giấu tên, tại sợ có người biết, các bạn thông cảm) với mẹ không phải chị em ruột. Ông bà ngoại ở quê nhận dì làm con nuôi mà.

- Mẹ kể rõ hơn đi. – Mình bất ngờ không để đâu cho hết, thật sự mình không thể tin được nổi chuyện này như thế. Mịa sao giống phim Hàn Quốc vậy???

Đề xuất Tiên Hiệp: Loạn Thế Thư
BÌNH LUẬN